"Không phải rất nhiều người đều nói phượng nhãn của ngươi rất đẹp hay sao?" Bị mắng là không có đầu óc, Liễu Ninh Anh ngay tức khắc liền cãi lại, tỏ vẻ không phục.
Nhìn nàng, Vệ Tiếu Điệp nhất thời cũng không biết nên nói gì. Chỉ cảm thấy ngu hết chỗ nói. Cuối cùng, mới từ trong kẽ răng nghẹn ra vài câu:"Phượng nhãn của ta rất đẹp? Ngươi đem Từ Huyết Minh vứt đến chỗ nào rồi?!!"
"Tiểu sư thúc..." Vệ Tiếu Điệp gợi nhắc, khiến Liễu Ninh Anh không khỏi nhớ tới gương mặt tuấn tiếu, xuất trần của Huyết Minh. Ngay tức khắc liền lắc đầu liên tục:"Không thể nào, ngươi nói bậy! Tiểu sư thúc là nam nhân, Phó sư đệ làm sao lại thích hắn được?"
"Hắn là nam nhân thì đã thế nào? Vừa mới ta còn nhìn thấy hai người bọn họ hôn nhau a! Ngươi còn chưa nhận ra sao? Kẻ này căn bản chính là một tên đoạn tụ!" Nghĩ tới hình ảnh khi nãy, Vệ Tiếu Điệp liền đã buồn nôn không thôi. Sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc này, nghe lời nàng nói, Liễu Ninh Anh liền ngây ra như phỗng, tựa như bị sét đánh. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phó Tử Tranh. Chỉ là, một tiếng "phập" của vũ khí đâm vào da thịt liền đã đem hết thảy lời chất vấn của nàng ta cho chặn lại.
Phó Tử Tranh lạnh nhạt đem chủy thủ rút ra, mặc cho thân thể Liễu Ninh Anh rơi xuống. Sau đó, dưới ánh mắt khó thể tưởng tượng của bọn họ. Cơ thể của y cũng vặn vẹo, từ một thiếu niên cao gầy, biến hóa thành một nữ tử.
"Nàng ta không nói dối. Chỉ là lại nói sai một chút. Ta xác thực là ưa thích nam nhân. Nhưng ta không phải đoạn tụ. Người có bệnh là các ngươi mới đúng."
Lồng ngực thủng một lỗ to. Không bao lâu sau, Liễu Ninh Anh liền đã tắt thở. Cho đến lúc chết, nàng ta vẫn còn chưa thể chấp nhận được việc, lang quân trong lòng mình cư nhiên lại là một nữ nhân!
Lúc này, nhìn thấy Liễu Ninh Anh chết, tử vong áp tới, khiến Vệ Tiếu Điệp cũng không khỏi hoảng sợ. Không suy nghĩ được gì thêm nữa, vội vã hô hoán:"Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta có thể giúp ngươi giữ bí mật, làm trâu làm ngựa cho ngươi, lấy ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó..."
Từ trên cao nhìn xuống Vệ Tiếu Điệp, Phó Tử Tranh ngày càng tiếp cận. Sau đó, dưới tiếng hô hoán tuyệt vọng của nàng, một đao của y liền vạch phá yết hầu của nàng, để lại một sợi tơ máu thật mảnh.
Vệ Tiếu Điệp đưa tay bưng lấy cổ, hai mắt trợn to giống như muốn nói gì. Chỉ là theo tiên huyết không ngừng nhuộm đỏ. Nàng chỉ có thể hóa thành một cỗ thi thể lạnh băng.
"Chỉ có người chết, mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật."
Đem chủy thủ dính máu vứt xuống tại chỗ. Phó Tử Tranh liền ngoắc ngoắc tay.
Theo sau đó, một đầu cổ trùng toàn thân trắng nõn như vải bông liền chui ra từ thi thể của Vệ Tiếu Điệp, bị nàng thu trở về trong lọ sứ.
Thất Diệp Xuân Thu Cổ là một loại cổ trùng dùng trăm loại độc hoa cùng tinh huyết của yêu thú luyện thành. Nó ưa thích hút đi sinh khí trong cốt tủy của những nữ tử xinh đẹp, cho đến khi bọn họ biến trở thành một lão thái bà, triệt để mất đi xuân sắc.
Lạnh lùng liếc nhìn thi thể của cả hai, Phó Tử Tranh liền quay lưng bước đi.
- ---------------------------
Lúc này, Huyết Minh đã quay trở về phòng. Vừa đóng cửa lại, sự quẫn bách trên mặt hắn liền đã biến mất không thấy, trái lại chỉ có vô tận bình tĩnh. Thậm chí còn có tâm tình đi soi gương.
"Aiz, bởi vì nguyên chủ có ngoại hình quá tuấn lãng. Cho nên hiện tại ai ai cũng thèm muốn thân thể của ta hết a..."
[.....................] Họa phong này không đúng, ký chủ nhà nó bị Lăng tự luyến đồng hóa rồi à?!!
Cũng chỉ là thuần túy nói đùa mà thôi. Nên Huyết Minh rất nhanh liền nghiêm túc trở lại. Cũng không có xem việc Phó Tử Tranh thích mình là có bao nhiêu to tác.
- ----------------------------
Cái chết của Vệ Tiếu Điệp và Liễu Ninh Anh vẫn không hề bị phát hiện. Cho đến tận sáng hôm sau, khi lên lớp vẫn không nhìn thấy hai người bọn họ. Đám người mới tá hỏa phát hiện cả hai đã mất tích, nhao nhao đi tìm kiếm.
Vệ Tiếu Điệp còn dễ nói, chỉ là một nữ đệ tử bình thường, tứ cố vô thân. Nhưng Liễu Ninh Anh thì lại khác! Nàng chính là thiên kim của Liễu Chính a!
Rất nhanh, việc này cũng làm kinh động đến Liễu Chính và cả Vạn Kiếm tông. Biết được nữ nhi bảo bối mất tích, ông liền triệt để bão nổi, phái ra vô số nhân lực đi tìm kiếm.
Tu tiên giả, tu vi càng cao, huyết mạch càng cao quý, thì khả năng sinh dục sẽ càng thêm khó khăn. Đó cũng là lý do vì sao rất nhiều đại năng giả đều là một dòng độc đinh.
Liễu Chính cũng không ngoại lệ. Đến từng tuổi này mới có một cái nhi nữ. Cho nên, mức độ yêu chiều của ông đối với nàng cũng có thể tưởng tượng.
"A Minh, ngươi nói xem hai người bọn họ đã đi đâu rồi?" Nhìn người đến người đi tấp nập, Âu Dương Thụy liền câu cổ Huyết Minh hỏi.
Trên mặt Huyết Minh hiện lên nghi hoặc, theo bản năng hơi liếc nhìn Phó Tử Tranh đang đứng ở đằng xa. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có linh cảm, việc này nhất định là cùng y không thoát nổi quan hệ.
"Nói không chừng là do ma tộc gây ra."
Ân, sống trong thế giới tiên hiệp và võ hiệp liền phải có tính tự giác. Chỉ cần chuyện gì kỳ quặc, không có lời giải, liền cứ ụp nồi lên người của ma đạo là được rồi.
[.....................] Ký chủ quả thật là đóng vai chính đạo tu sĩ đến nhuần nhuyễn luôn rồi a.
Ấy vậy mà, làm hệ thống câm nín nhất chính là, Âu Dương Thụy lại còn tán đồng lời Huyết Minh nói:"Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Đám ma tộc đó việc ác bất tận, làm ra loại sự tình này cũng là chuyện rất đỗi bình thường."
Liên tiếp một tuần lễ tìm kiếm vẫn không thu hoạch được gì. Đến tận khi có người phàn nàn, thì Liễu Chính mới chịu bỏ cuộc. Chỉ là rất nhanh liền hoạn tâm bệnh, phải bế quan bình ổn đạo tâm.
Truyện convert hay : Xuyên Qua Chi Y Khuynh Thiên Hạ