"Công tử...vì sao người lại giết nàng a. Chẳng lẽ ngài cùng nàng có thù hay sao?"
Lúc này, chỉ thấy Sở Ưu đang là một mặt khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn Huyết Minh. Mà Kha Nương hiện tại cũng đã sớm trở thành một bộ thi thể nằm trên mặt đất rồi. Nhưng nhìn đến tử trạng tứ chi bị chặt đứt kia, cũng không khó để tưởng tượng ra được. Trước khi chết ả ta cũng đã bị Sở Ưu lăn lộn thê thảm đến mức nào.
"Không phải, ta cùng nàng cũng không có thù oán gì cả. Ta giết nàng cũng chỉ vì ta sợ ngươi sẽ không nỡ ra tay, sợ ngươi khi nhìn đến nàng sẽ nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng."
Ôn hòa mà nói ra, Huyết Minh liền đưa tay vuốt ve vết thương bên trái mặt của Sở Ưu, cũng không có chê nó xấu xí ghê tởm. Mà ngược lại, động tác còn phá lệ dịu dàng giống như đối với trân bảo.
"Công tử, ngươi đối với ta thật tốt a. Ngươi đừng nhìn, rất xấu..."
Bị hành động cùng lời nói của Huyết Minh làm cho đỏ bừng mặt. Sở Ưu liền càng thêm xấu hổ mà nói ra, nhất là khi nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình. Trái tim đang đập loạn của nàng cũng liền lập tức lạnh hơn phân nửa. Nàng quên mất, bộ dạng hiện tại của nàng làm sao xứng với Huyết Minh được kia chứ...
[.........] Muội tử, ngươi ngàn vạn đừng bị ký chủ nhà ta cấp lừa a. Hắn giết Sát Thi Diễm chỉ đơn giản là vì Điểm phản diện mà thôi. Ngươi tỉnh tỉnh lại đi.
"Không sao, ta không ngại."
Nhìn thấy điệu bộ này của Sở Ưu, Huyết Minh làm sao lại không biết được nàng là đang lo lắng điều gì a. Vì thế, hắn liền không nhanh không chậm mà nói ra, sau đó mới từ từ đem tay thu hồi lại mà nhíu mày đi về phía bên trái.
Mà nhìn thấy Huyết Minh đi về phía của bản thân, Vân Ninh cũng liền bị dọa đến giật thót. Đôi chân đang len lén đi đến bên xe ngựa cũng liền lập tức dừng lại, ánh mắt tràn đầy đáng thương mà nhìn hắn.
Thế nhưng, chỉ thấy Huyết Minh lúc này chỉ là một mặt thờ ơ mà lướt qua nàng rồi tiến về phía xe ngựa. Đưa tay đem mành xe vén lên.
"Ô ô..."
Bên trong xe ngựa lúc này đang ngồi một cái thiếu nữ bộ dạng cùng Vân Ninh giống nhau như đúc, nhưng lại nhiều hơn một phần linh động cùng tinh nghịch.
Khi nhìn đến Huyết Minh vén mành xe lên, nàng không những không sợ hãi mà còn vô cùng kích động, liên tục dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Nhưng bởi vì miệng bị bịt kín nên nàng cũng không thể phát ra được âm thanh gì.
[ Vân Hinh:
Mị lực: 94. Độ trung thành: 98.]
Nhìn đến điểm thuộc tính này của Vân Hinh, Huyết Minh liền vô cùng vừa lòng mà cười cười. Sau đó mới chui người vào trong xe ngựa. Cũng không biết là vô ý hay cố tình, hắn cư nhiên lại đưa tay đem nàng ôm vào lòng, đem mặt của nàng áp sát vào ngực hắn. Sau đó mới từ từ đem dây thừng ở sau lưng của nàng cởi ra.
Đúng như Huyết Minh dự đoán, Vân Hinh cũng chỉ là một cái thiếu nữ chưa trải sự đời. Bị hắn liêu như vậy liền trực tiếp phạm vào hoa si mà có chút choáng váng đầu óc.
Nhưng bởi vì bản tính của nàng có điểm to gan nên cũng liền dùng đầu đẩy đẩy đi mũ áo của hắn, khiến cho nó rơi ra sau, đem thịnh thế mỹ nhan của hắn cũng đi theo lộ ra không khí.
"Thật mỹ..."
Nhỏ giọng mà lẩm bẩm, Vân Hinh lập tức liền có chút mê muội mà nhìn chằm chằm Huyết Minh. Cũng không trách nàng hoa si quá mức được, bởi vì dung mạo của Huyết Minh chính là có một không hai, ngay cả nữ nhân cũng đều không dám so bì nữa là.
Thế nhưng, khi kịp phản ứng lại bản thân cư nhiên lại nhìn hắn đến choáng váng đầu óc cũng như tư thế hiện tại của hai người, Vân Hinh liền không nhịn được mà mặt đẹp đỏ ửng. Thế nhưng, nàng cuối cùng vẫn là không kìm chế được mà len lén nâng mắt nhìn hắn nhiều thêm vài lần.
Chỉ thấy sườn mặt của Huyết Minh vô cùng tinh tế giống như được khắc ra từ trên ngọc, đặc biệt là đôi môi, vừa đỏ lại vừa mỏng. Khiến cho nàng không khỏi nhớ đến lời mà mẫu thân hay nói. Nam nhân môi mỏng thường sẽ bạc tình.
Mà nếu hỏi Huyết Minh có phải là cố ý hay không thì câu trả lời nhất định sẽ là, có. Nếu không phải là hắn cố ý thì đừng nói là dùng đầu đẩy, cho dù Vân Hinh có dùng cả hai tay để giật đi nữa thì cũng đừng hòng đem mũ chùm của hắn kéo xuống.
Còn về lý do tại sao hắn lại làm lơ Vân Ninh mà trực tiếp tìm đến Vân Hinh, đó là bởi vì hắn nhìn ra được, đối với Vân Ninh mà nói thì Vân Hinh chính là nhược điểm của nàng.
Cũng giống như huynh muội Lãnh Hàn vậy, Lãnh Hàn xem muội muội như sinh mệnh của mình. Cho nên hắn chỉ cần đem Lãnh Kỳ bắt được thì cũng giống như là nắm được sinh mệnh của Lãnh Hàn rồi.
"Đã xong, ngươi có thể đứng dậy."
Đưa tay đem tấm vải đang nhét bên trong miệng của Vân Hinh kéo ra, Huyết Minh liền nhàn nhạt nói. Sau đó mới vô cùng chính nhân quân tử mà đem nàng từ trong lòng của bản thân lôi ra. Xoay người liền chuẩn bị ra khỏi xe ngựa.
"Khoan đã, ca ca...đa tạ ngươi đã cứu tỷ tỷ của ta a."
Nhìn thấy Huyết Minh muốn đi, Vân Hinh liền vội vàng nắm lấy một góc áo choàng của hắn mà chân thành nói ra. Ban nãy mặc dù là bị nhốt ở trong xe ngựa nhưng mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài nàng đều nghe rõ mồn một. Cho nên nàng cũng biết, Huyết Minh chính là ân nhân đã cứu hai tỷ muội nhà nàng.
"Không cần đa tạ ta. Ta chỉ đơn giản là muốn giết bọn họ mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều."
"Thế nhưng, cho dù là vậy thì cũng không thể phủ nhận được việc ngươi đã cứu chúng ta a..."
Đối diện với sự hờ hững của Huyết Minh cùng với lời phản biện của hắn. Vân Hinh liền lập tức trợn tròn mắt mà nhỏ giọng lẩm bẩm. Khi nhìn đến hắn đã từ trong xe ngựa chui ra ngoài, nàng cũng liền lập tức vội vàng đi theo.
"Hinh nhi..."
Nhìn thấy muội muội của mình rốt cuộc cũng từ trong xe ngựa bước ra. Vân Ninh liền lập tức nghẹn ngào mà chạy về phía nàng, đem nàng ôm vào trong lòng.
"Tỷ tỷ a...ô ô...tỷ tỷ khổ sở rồi..."
Được tỷ tỷ ôm vào trong lòng, Vân Hinh cũng liền đi theo òa khóc lên. Vì thế, hai tỷ muội bọn họ liền nhanh chóng ôm nhau khóc thành một đoàn. Khiến cho Huyết Minh trực tiếp đem bọn họ đương không khí, không thèm quan tâm tới nữa.
**Bạo chương nga~~
Truyện convert hay : Bếp Thê Giữa Đường