“Nếu đã thế, vậy cũng không nhọc lòng các vị, chỉ cần các ngươi không ngăn cản ta bắt Thương Thăng và Vân Túc lại là được.”
Nói xong, Đan Vân tôn giả và các tu sĩ lăn lộn đánh nhau với Thanh Mạch thành một đoàn, hai bên đánh như say như si, Thanh Mạch mới lúc bắt đầu đã nhận ra bọn Bắc Cung Tố Cầm thực lực phi phàm, nếu động thủ, Thanh Mạch cảm thấy bản thân không có nhiều phần thắng, nếu đối phương đã nói rõ chỉ cần tính mạng của mọi người không gặp nguy hiểm sẽ không ra tay, vậy hắn phế bỏ tu vi của tất cả là được rồi.
Vì thế, chỉ cần bước ra tìm chết, Thanh Mạch đều phế bỏ tu vi của họ, vô số tiên tu bị Thanh Mạch đánh trúng, đan điền bị phá rơi xuống từ trên không trung, Bắc Cung Tố Cầm vung tay lên đỡ được toàn bộ các tu sĩ đang rơi xuống, giảm chậm tốc độ rơi của họ, tận tới lúc an toàn hạ xuống mặt đất.
Tu sĩ nằm ngang dọc trên đất kêu ngao ngao, hận Thanh Mạch tới nghiến răng nghiến lợi, từng hồi đan dược chữa thương đổ vào trong miệng, tuy rằng có thể chữa vết thương, nhưng tu vi đã bị phế bỏ vẫn không thể nào tìm về được nữa, lúc này, họ bắt đầu sinh ra một cảm xúc oán hận không rõ với bọn Bắc Cung Tố Cầm, thậm chí hận lây sang cả Đan Vân tôn giả.
Nhưng cũng có thể làm gì được? Còn không phải là cái gì cũng không làm được hay sao.
Tiên tu tu vi thấp đã bị Thanh Mạch giải quyết hết, tranh phong trên không trung với Thanh Mạch chỉ còn lại Đan Vân tôn giả và vài tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cùng Hóa Thần kỳ, họ gian nan ngăn cản công kích pháp thuật từ Thanh Mạch.
Vừa vặn lúc này, nơi chân trời lại có vài đạo lưu quang xẹt qua, vài tiên tu Xuất Khiếu kỳ được một tiên tu Đại Thừa kỳ dẫn đầu, đi tới không trung gần đó quan sát mọi người đánh nhau.
Bọn Đan Vân tôn giả và Thanh Mạch cũng đã nhìn thấy những người này, họ đều cảm thấy những tiên tu này thật không đơn giản, hơn nữa nhìn bộ dáng của họ, có vẻ là định ngồi làm ngư ông đắc lợi, vì thế, Thanh Mạch và bọn Đan Vân tôn giả đều muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn cho người ngoài tiện nghi.
Sau đó, Đan Vân tôn giả cuối cùng cũng dùng toàn lực, Thanh Mạch cũng không hề trêu chọc mấy người nữa, tình hình chiến đấu so sánh với vừa rồi, càng kịch liệt hơn, có xu hướng long trời lở đất, uy chấn tám phương, mặt trời lúc nãy còn cao cao trên trời lúc này đã bị mây đen che khuất, sắc trời hôn ám, cuồng phong gào thét, ánh chớp rung động, chỉ còn lại nơi đánh nhau có vài đạo quang mang đâm rách không trung, chiếu sáng tới bốn phía như thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như tà vật phiêu đãng U Minh giới, có cảm giác từng tia hàn khí nhập vào người.
Thoáng chốc một tia sét đánh xuống, đâm rách hư không, chính giữa là Thanh Mạch đã hóa về nguyên hình.
Vài tu sĩ Xuất Khiếu kỳ và Hóa Thần kỳ phối hợp với Đan Vân tôn giả vây quanh Thanh Mạch ở chính giữa, mà chỗ đứng của mấy người đều có quy luật, pháp trận họ tạo thành chính là Ngũ Hành Phong Lôi trận tiếng tăm lừng lẫy giới tu chân, Ngũ Hành Phong Lôi trận là một pháp trận cấp cao, dành cho tu sĩ Xuất Khiếu kỳ và Hóa Thần kỳ sử dụng, có thể dễ dàng vây khốn tu sĩ từ Đại Thừa kỳ trở xuống, tu sĩ bị nhốt lại sẽ trở nên chậm chạp, còn có từng hồi sấm sét như đâm rách màng nhĩ, uy lực của tia sét đánh từ trên cao xuống vô cùng mạnh, lực phá hoại không kém gì lôi kiếp.
Thanh Mạch bị một tia sét bổ trúng người, chỉ cảm thấy trên người có hơi tê tê, đây là do hắn nhất thời sơ ý, bằng năng lực của hắn, tia sét này nhất định sẽ không bổ trúng hắn.
Vì thế, từ tia sét ban đầu đánh trúng hắn kia, từng tia sét càng to hơn bổ xuống liên tục không chừa một khe hở đều bị hắn nhất nhất tránh thoát, chiều ngang Thanh Mạch rất lớn, thân hình dài hơn mười trượng linh hoạt trốn tránh trên không trung, há to miệng lộ ra hàm răng nhọn, mỗi một cái răng đều to như vại nước, Thanh Mạch bay tới chỗ mấy người Đan Vân tôn giả, định cắn vào cơ thể họ.
Rắc một tiếng, không cắn được thứ gì cả, hắn lại dùng đuôi quét tới chỗ họ, lại thấy họ ánh mắt cũng không động, đổi sang một vị trí đứng khác, đuôi Thanh Mạch ngay cả góc áo của họ cũng không chạm tới.
Thanh Mạch vẫn chưa hề thất kinh, mà vừa tránh tia sét bổ xuống, vừa tìm kiếm sơ hở trong trận.
Cũng là do hắn sơ ý mới để cho những người này có được cơ hội thừa dịp bày trận pháp.
Gió trong trận pháp càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng ngày càng vang dội, tia sét cũng ngày càng to hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, một lần không đề phòng, Thanh Mạch bị một tia sét đường kính một trượng bổ trúng, làm rách vài cái vẩy rồng trên người hắn, lộ ra thịt tươi bên trong, chảy ra máu tươi đỏ hồng, Thanh Mạch thống khổ rống to, chẳng qua lực khép vết thương trên cơ thể yêu thú rất mạnh, máu dần ngừng chảy, miệng vết thương cũng chậm rãi khép lại.
Lại một tia sét càng to hơn đánh từ lên thắt lưng Thanh Mạch, đuôi đảo qua, cơ thể Thanh Mạch linh hoạt tránh sang bên cạnh, tránh cho thảm kịch phần eo bị đánh trúng, lại bị đánh lên đuôi, tạo ra một vết thương vừa to lại sâu, máu dọc theo vết thương nhỏ giọt chảy xuống, rơi xuống từ trên cao, thấm vào bùn đất.
Không ai phát hiện ra, giọt máu tươi kia thấm vào trong đất, có vài chồi non phá đất mà mọc lên, diêu duệ trong gió, giây lát sau lại bị gió to và sấm sét tàn phá, hóa thành cát bụi.
Chúng tu sĩ đang thi pháp, thấy Thanh Mạch bị sét đánh trúng, lộ ra nụ cười tham lam, vảy trên người yêu thú này chính là nguyên liệu luyện chế pháp bảo tốt nhất, máu là nguyên liệu luyện chế đan dược tuyệt hảo, ngay cả xương cốt cũng mười phần khó có được, nếu bắt được hồn phách và nguyên thần của nó, còn có thể gia tăng tu vi cho bản thân.
Tuy rằng lúc Thanh Mạch hóa thành nguyên hình dùng thủ thuật che mắt, nay cả tiên tu Đại Thừa kỳ bên cạnh cũng không nhìn ra Thanh Mạch chính là một yêu thú có huyết mạch Thanh Long Thượng Cổ, lúc đột phá Xuất Khiếu kỳ đã hoàn toàn kích phát huyết mạch trong cơ thể, bây giờ đã trở thành một con Thanh Long thực thụ. Nhưng trong mắt người xung quanh, cho dù Thanh Mạch chỉ là một con giao xà tu luyện thành bình thường, cũng không hóa giải được tình thế bắt buộc của họ với Thanh Mạch.
Thanh Mạch không ngừng đánh tới kết giới bốn phía, vang động tới kết giới rung lên, còn hiện ra khe nứt li ti, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Mấy người Đan Vân tôn giả thấy vậy, tăng mạnh linh lực phát ra, khép liền khe nứt lại.
Lang Kha thấy Lang Kha du tẩu trong trận pháp nhốt mình, trên người lại có thêm hai vết thương mới, nhìn sang bên Bắc Cung Tố Cầm: “Tam sư tỷ, chúng ta có nên ngăn cản Thường trưởng lão họ không?”
Bắc Cung Tố Cầm lắc đầu: “Không vội, lại chờ thêm một chút.”
Nguyễn Hàn Yên ôm lấy cánh tay Bắc Cung Tố Cầm, kinh hồn táng đảm nhìn trận thế trước mặt, trong lòng lại sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy có chút kích thích, nếu không phải nàng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nói không chừng đã xông lên đánh từ lâu.
Nguyễn Hàn Yên nghe lời này của Bắc Cung Tố Cầm, nghi hoặc hỏi: “Tam sư thúc, vì sao lại phải chờ một chút nữa?”
Bắc Cung Tố Cầm xoa xoa đầu nàng: “Ngươi không hiểu đâu!”
Nguyễn Hàn Yên bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, Thẩm Thanh Tiêu đầy mặt thâm trầm nhìn Thanh Mạch trong trận, không biết đang nghĩ gì, mà Tô Vân Nghê sau lưng vẫn si mê nhìn Lang Kha, thi thoảng mới quan sát tiến triển đánh nhau một chút.
Giữa lúc tình hình chiến đấu có chút kịch liệt, giữa hồ có một đạo quang mang màu đen bắn ra, trong nháy mắt, Thương Thăng đứng trên ốc đảo, chứng kiến một đống hỗn độn nơi nơi, lại nhìn Thanh Mạch đang bị nhốt trong trận, khóe mắt như muốn nứt ra.
Một con rắn cực lớn màu xanh trong trận du tẩu xung quanh, né tránh công kích từ sét, trên người dính đầy vết máu, vảy cũng bóc ra mấy cái, nó xoay đầu một cái liền nhìn thấy thân ảnh Thương Thăng, sau đó phát ra từng trận nức nở ủy khuất, làm cho Thương Thăng nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
Thương Thăng dùng linh dược, cũng dưới sự giúp đỡ của Thanh Mạch mà tiêu hóa dược lực, vết thương đã được chữa trị khá ổn, liền mở to mắt, phát hiện trong phòng không một bóng người, hắn liền phân thần thức ra tìm kiếm Thanh Mạch trong động phủ, phát hiện những người khác vẫn ở đó, chỉ là không thấy bóng dáng Thanh Mạch đâu. Vì thế, nghĩ xong liền ra khỏi động phủ, còn chưa tới mặt hồ, đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ bên ngoài.
Khi nhìn thấy Thanh Mạch đang đứng đó, Thương Thăng lập tức bấm thủ quyết, cơ thể chia ra làm mười, vút vút vài tiếng, mười phân thân đồng thời tấn công Đan Vân tôn giả và các tu sĩ khác, tốc độ nhanh tới mức làm người ta giận sôi, trong không trung kéo dài ra mười xuyến tàn ảnh.
Cùng lúc đó, trừ Đan Vân tôn giả ra, thì mấy người còn lại còn chưa kịp phản ứng, bên tai vang lên một trận tiếng gió, liền nghe thấy tiếng xương cốt trên người mình vỡ vụn, nghe tới rõ ràng vô cùng, sau đó cảm thấy cả thân mình đều bay lên.
Mà Đan Vân tôn giả cũng không khả quan lắm, tuy rằng chỉ lùi lại vài bước, nhưng tạng phủ bên trong đã bị thương nghiêm trọng, tiếng xương cốt vỡ vụn hiển nhiên không phải là ảo giác của Đan Vân tôn giả.
Năng lượng duy trì trận pháp bị gián đoạn, trận pháp đương nhiên là được giải trừ dễ dàng.
Thanh Mạch húc đầu vào kết giới, trận pháp liền bị phá bỏ, việc hắn làm đầu tiên, chính là mãnh liệt bay thẳng tới chỗ Thương Thăng, ngay lúc trong gang tấc, một luồng sáng xanh chợt lóe lên, trong lòng Thương Thăng liền nhiều hơn một người.
Thanh Mạch chôn đầu trước ngực Thương Thăng, khẽ gọi: “Chủ nhân.”
Giọng nói mang theo mấy phần làm nũng.
Thương Thăng ôm Thanh Mạch y phục tả tơi vào trong ngực, an ủi nói: “Thanh Mạch đừng sợ, có chủ nhân đây rồi.” Thương Thăng phát hiện ra từ đầu đến cuối bản thân vẫn luôn thích cái cảm giác được người tin cậy, được dựa vào thế này.
“Ừm.” Thanh Mạch cọ cọ đầu vào lồng ngực Thương Thăng, lại nhớ tới điều gì đó, rời khỏi vòng ôm của Thương Thăng, đứng bên cạnh hắn, nhìn tiên tu xung quanh có ý định đối phó với hai người họ, chỉ là cảm thấy tai có chút nóng lên.
Dù toàn thân Thanh Mạch rách nát, vết máu đầy người, tóc rối tung xõa ra, vẫn tuấn mỹ bất phàm, tạo cho người ta một mỹ cảm bị ngược đãi, đứng cạnh Thương Thăng thon dài cao ngất cũng vô cùng hài hòa.
Vài tên tiên tu bên cạnh đang ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau nhìn tới chỗ Thương Thăng, vội bước lên vài bước, lộ ra thần sắc kích động: “Thương Thăng, cuối cùng ngươi cũng ra rồi, không uổng công chúng ta đợi hồi lâu ở đây.”
Đan Vân tôn giả đưa tay lên khóe miệng lau một cái, đặt tay trước mắt nhìn, ngón tay bị nhiễm đỏ, Đan Vân tôn giả lại bỏ ngón tay vào trong miệng liếm một chút, rồi mới cười nói với Thương Thăng: “Thương Thăng, mấy trăm năm không gặp, ngươi vẫn anh tuấn tiêu sái như vậy, vừa thấy đã làm cho mặt ta dính nhiều máu như vậy.”
Tuy rằng bị thương, nhưng lại có thể bức Thương Thăng từ trong động phủ ra ngoài, chút hy sinh này vẫn là đáng giá.
“Hừ! Các ngươi muốn nói gì thì mau nói đi! Nói xong mau ra tay, lão tử cũng không có thì giờ cùng làm bậy với các ngươi ở đây.” Thương Thăng hếch mũi lên trời, một bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, làm cho họ nhìn mà tức.
“Đánh, đương nhiên là đánh, một hồi nữa ngươi đừng có quỳ xuống xin ta tha cho ngươi.” Tu sĩ Đại Thừa kỳ kia không có ý tốt nhìn Thương Thăng.
“Thương Thăng, thực ra ta không nghĩ tới chuyện đánh nhau với ngươi, lần này ta chỉ phụng mệnh môn chủ tróc nã khí đồ Kiếm Tiên môn, làm phiền ngươi giao Vân Túc ra đây, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.” Đan Vân tôn giả không biết moi một cây quạt từ đâu ra, phe phẩy hai cái, nói tới danh chính ngôn thuận.
Thương Thăng một bộ dáng không kiên nhẫn, nói tiếng “Dong dài” liền nhanh như chớp, tiến lên lăn lộn thành một đoàn với họ.
Thanh Mạch tiếp đó cũng gia nhập vào cuộc chiến, hai người bị mười mấy người vây lại, nhưng vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Thanh Mạch và Thương Thăng xuyên qua đám người, chưa tới một phút đồng hồ sau đã qua chưa tới trăm chiêu, hai người phối hợp ăn ý, không cho có cơ hội bày trận.
Hai người đùa giỡn tu sĩ xung quanh tới đầu óc choáng váng, tuy rằng không làm ai bị trọng thương, nhưng những người kia cũng không thể làm gì được hai người họ.
Không biết qua bao lâu, Thương Thăng đột nhiên nắm chặt tay Thanh Mạch, xuyên qua đám người tán loạn, lắc mình một cái xuyên ra khỏi đám người, thả người chìm xuống dưới hồ, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Một đám người đánh nhau với Thương Thăng mắt cũng chưa kịp chớp, đã thấy Thương Thăng kéo Thanh Mạch trốn vào trong hồ, bay tới không trung trên hồ, nhìn hồ nước nổi từng vòng tròn nối tiếp nhau, tu sĩ Đại Thừa kỳ chửi ầm lên.
Đan Vân tôn giả nhíu nhíu mày, bắt đầu tiếp tục quan sát tình huống trên mặt hồ, phán đoán xem trực tiếp nhảy vào trong hồ nước có bao nhiêu phần nguy hiểm.
Bọn Bắc Cung Tố Cầm buồn cười, cười muốn lật trời trong lòng, ma tu như Thương Thăng quả là tiêu sái bất kham, lâm trận bỏ chạy không hề có cảm giác có tội ác, đùa giỡn đám người này tới xoay quanh liên tục, ngay cả nửa sợi lông cũng không đụng tới được.