Tất Điêu Diệp Lâm chờ tới khi đã sắp xếp xong tất cả nhiệm vụ rồi, mới đứng lên đi ra ngoài điện.
Hắn phất tay áo, một ngọc ấn xoay quanh trong không trung, chậm rãi lớn dần lên, sau đó hắn nhún nhẹ chân một cái, toàn thân nhanh chóng bay vọt lên trên ngọc ấn.
Tất Điêu Diệp Lâm tàng hình, thúc pháp bảo bản mạng của mình bay ra ngoài thành, chậm rãi tiếp cận nơi thần bí kia, thần thức quét quanh bốn phía, vừa phất tay áo một cái chim bay cá nhảy trong phạm vi một dặm bị giết hầu như không còn gì, vừa thúc pháp bảo đuổi tới nơi thần bí kia.
Đợi tới lúc không thể bay thêm được nữa, đi tới chỗ bị bình chướng ngăn ở bên ngoài, Tất Điêu Diệp Lâm đứng trên không, nhìn yêu thú trên không và mặt đất lần lượt chui vào trong bình chướng, con trước ngã xuống, con sau nhào lên, không trở ngại một chút nào, nhưng cố tình hắn lại không vào được.
Nghĩ một chút, hắn cầm một cây sáo ngọc từ trong trữ vật giới ra, tay vuốt nhẹ vài cái, rót linh lực vào, chỉ vào kết giới, trên kết giới xuất hiện một cái lỗ nhỏ, to bằng ngón tay cái, cái lỗ kia dưới tác động của sáo ngọc không ngừng mở rộng ra, tận tới khi có thể dung nạp một người vào, lúc này Tất Điêu Diệp Lâm mới thu tay lại.
Vào trong bình chướng, Tất Điêu Diệp Lâm cảm thấy bản thân đã đi tới một nơi thần kỳ, tuy rằng vẫn là một mảnh yêu thú đông nghìn nghịt, nhưng bên ngoài là một cảnh tượng xuân về hoa nở, mà bên trong lại là băng thiên tuyết địa lạnh thấu xương.
Nhìn một chút, hắn mới chú ý tới, hóa ra đây là một trận pháp cấp cao, hơn nữa còn là loại trận pháp hắn chưa từng thấy, nghe qua bao giờ, đừng nói ngay cả tên hắn cũng không biết, càng thậm chí nếu không có cây sáo ngọc trong tay hắn đây, chỉ sợ vào cũng không giữ được mạng.
Tất Điêu Diệp Lâm cảm nhận khí lạnh sâm sâm xung quanh, chỉ cảm thấy như bị đông cứng ngay lập tức hơn nữa trên chân cũng phủ một lớp băng lạnh, phát hiện ra hiện tượng này, hắn rót linh lực vào sáo ngọc trong tay, dòng khí trong sáo ngọc chảy lại vào trong kỳ kinh bát mạch từ lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt, huyết mạch ngưng trệ bắt đầu lưu động, tứ chi cương ngạnh dần ấm áp lại, trở nên linh hoạt.
Tất Điêu Diệp Lâm đi tới nơi có tiếng đánh nhau và tiếng yêu thú, còn chưa tới nơi, thần thức vẫn chưa thu hồi đột nhiên ‘nhìn’ thấy ở nơi xa có hai nam tu đang giảo sát yêu thú.
Một người bạch y trắng như tuyết, mi mục như họa, khoanh chân ngồi dưới đất vuốt ve cầm huyền, người kia huyền y tóc đen, khí chất lạnh lùng, sắc mặt lạnh lùng, đang vung pháp kiếm đỏ sậm toàn thân, kích sát yêu thú bị đóng băng xung quanh.
Tu vi của hai người này cách xa hắn, lại có thể nhị xứng đôi hợp kích sát gần như tất cả yêu thú xung quanh, hơn nữa bản thân cũng không bị thương chút nào, tuy rằng có công của pháp bảo, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận hai nam tu này vốn thiên tư phi phàm.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ngay lúc Tất Điêu Diệp Lâm vào trận pháp đã nhận ra sự tồn tại của hắn, chẳng qua họ nhất trí ngồi yên xem biến, tuy rằng người tới tu vi khá cao, nếu không gây bất lợi cho họ đương nhiên không cần băn khoăn, nếu muốn giết người đoạt bảo hoặc có ý định bất lương khác, hai người có thể phối hợp với trận pháp cao cấp giết chết người là được.
Dù sao bây giờ công năng của trận pháp còn chưa kích hoạt hoàn toàn, thực lực phát huy chưa tới năm phần, nếu kích hoạt hoàn toàn, muốn giải quyết một tu sĩ Hóa Thần kỳ, không phải là không có khả năng.
Đại trận mà Vân Túc bố trí này chính là ở trên một ngọc giản y đoạt được ở Vân Văn nhai, tuy rằng trận pháp này có chút rườm rà, tối nghĩa khó hiểu, nhưng dựa vào nghị lực của Vân Túc, không lâu trước đó, y bế quan mấy ngày đã hiểu thấu đáo, hôm nay bố trí đại trận này chính là muốn nghiệm chứng uy lực.
Không ngờ hiệu quả không tệ, không chỉ yêu thú sau khi vào đại trận, thực lực bị giảm đi một phần lớn mà pháp thuật hai người thi triển, uy lực cũng mạnh hơn bên ngoài nhiều.
Trận pháp này bố trí xong, Vân Túc thiết trí cho nó chỉ yêu thú mới có thể vào, tu sĩ phàm nhân một mực vào không được, nếu không dùng pháp bảo đặc thù, hoặc tu vi ở ngoài cấp bậc Tán Tiên, mới có thể vào pháp trận mà không bị trở ngại, mà tu sĩ cấp cao ở nơi xa kia vừa rồi bước vào, lại hoàn hảo không tổn hao gì, có thể thấy tu vi của hắn sâu không lường được, hoặc trên người có pháp bảo khó lường.
Chẳng qua Vân Túc dùng thần thức quét qua một chút, đại khái có thể phán đoán tu sĩ cấp cao này dưới Xuất Khiếu kỳ, như vậy chính là lợi dụng pháp bảo khắc chế trận pháp mà vào, hơn nữa phẩm chất của loại pháp bảo này rất có khả năng là tiên khí.
Tất Điêu Diệp Lâm ở nơi xa nhìn trận pháp vô cùng hữu dụng này, nghĩ một chút, vẫn không có ý định quấy rầy hai tu sĩ thanh niên này, có điều cũng không đi, mà đứng trong trận giết phần lớn yêu thú từ ngoài trận vào.
Vân Túc chú ý thấy Tất Điêu Diệp Lâm không định rời đi, cũng không quá để tâm, chỉ là động tác xuống tay càng hung hiểm hơn, như gió cuốn mây tan đánh úp về phía vài yêu thú không cần mạng kia.
Hai người từ sáng tới giờ, yêu thú giết chết không biết là đã bao nhiêu con, trên đường nghỉ ngơi chỉ mới khôi phục chân nguyên hai lần, thời gian còn lại chưa từng dừng lại nửa khắc.
Sắc trời dần tối, không biết vì sao, yêu thú ngoài trận pháp ngày càng ít đi, để lại rất nhiều chỗ trống, yêu thú vào đại trận cũng không còn là số lượng khổng lồ như trước.
Đợi tới khi trời đã tối hoàn toàn, ngoài trận pháp đã không còn thấy một con yêu thú nào còn sống, còn lại rất nhiều xác yêu thú, có con là bị giẫm lên mà chết, có con bị bọn Vân Túc giết chết.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc giết chết mấy con yêu thú cuối cùng, chân nguyên trong đan điền chỉ còn lại một hai phần, bởi nơi xa còn có một tu sĩ tu vi cao hơn họ, nên họ vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, trên tay vẫn cầm pháp bảo bản mạng, ‘nhìn’ về nơi Tất Điêu Diệp Lâm đang đứng.
Cung Tiểu Trúc đứng cạnh Vân Túc, được y nắm tay, trong lòng vô cùng cao hứng, không chỉ vì bởi được Vân đại ca nắm tay mà cao hứng, mà còn bởi hôm nay hắn đã hoàn thành nhiệm vụ giết một vạn yêu thú mà nhiệm vụ phát ra.
Tất Điêu Diệp Lâm giết chết mấy con yêu thú cấp thấp bên người, hạ xuống mặt đất, nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt họ, liền biết đã tới lúc mình nên xuất hiện, hắn phi thân tiến lên, xuất hiện hoàn toàn trước mặt hai người Cung Tiểu Trúc, nhưng khoảng cách cũng không gần hai người quá mức, ít nhất là vài chục trượng.
Tất Điêu Diệp Lâm khoanh tay mà đứng, nhìn hai người Cung Tiểu Trúc và Vân Túc mà nói: “Hai vị đạo hữu, tại hạ là người của hoàng thất được triều phái tới chống đỡ yêu thú, họ Tất Điêu, tên Diệp Lâm, ở đây muốn làm quen với hai vị một chút, cũng không có ác ý gì, nếu có điều mạo phạm xin được tha thứ.”
Tất Điêu Diệp Lâm nói xong, liền đứng tại chỗ đợi hai người đáp lại.
Thực ra, nếu không phải do Tất Điêu Diệp Lâm cảm thấy đặc biệt hứng thú với hai người họ, hơn nữa cũng thưởng thức hai người họ, đã không định chiêu hiền đãi sĩ như thế này, cùng lắm là phái thị vệ tới mời họ tới phủ thành chủ là được.
Cung Tiểu Trúc ngay lúc Tất Điêu Diệp Lâm xuất hiện trước mắt đã dùng hệ thống quét biết được thông tin thân phận của hắn.
Tính danh: Tất Điêu Diệp Lâm
Tu vi: Hóa Thần sơ kỳ
Thân phận: Tam hoàng tử của Huyền Hoàng triều
Giá trị vận khí:
Độ tín nhiệm:
Độ trung thành: —
Sau khi xem xong, Cung Tiểu Trúc dùng thần thức nói với Vân Túc: “Vân đại ca, hắn không nói dối, hắn chính là tam hoàng tử của Huyền Hoàng triều, Tất Điêu Diệp Lâm, tu vi ở Hóa Thần sơ kỳ, hắn không có ác ý gì cả.”
Nói xong Cung Tiểu Trúc mỉm cười với Tất Điêu Diệp Lâm nói: “Kiến quá tiền bối Tất Điêu.”
Biết được thông tin này từ Cung Tiểu Trúc, Vân Túc vẫn là mặt không biểu cảm như trước, chỉ là gật đầu với Tất Điêu Diệp Lâm, khí tức sắc bén quanh thân thoáng thu liễm.