- Không biết lễ phép, nên đánh.
Vừa dứt lời, "BA~" một tiếng, một bạt tai liền rơi vào trên mặt Dương Lỗi, một chưởng ấn đỏ tươi hiện trên mặt hắn.
Trong nội tâm Dương Lỗi thất kinh, thật cường đại, mình rõ ràng không có chút năng lực phản ứng nào, tu vị Đông Phương Thải Ngọc này thật hùng hậu, tối thiểu là Vũ Hoàng cảnh giới trở lên, không phải cấp độ như mình bây giờ có thể so sánh.
Trong lòng Dương Lỗi biết mình không cách nào chống lại Đông Phương Thải Ngọc, lần này chỉ sợ là phiền toái. Xoa xoa vết máu ở khóe miệng mình, lạnh lùng nhìn xem nàng nói:
- Đại phu nhân, có chuyện gì muốn chỉ điểm vãn bối, xin nói thẳng a.
- Không nghĩ tới ngươi hôm nay đã là cảnh giới Vũ Sư, không tệ, không tệ, Dương gia ta lại sinh ra một tuấn kiệt tuổi trẻ.
Đông Phương Thải Ngọc nhìn Dương Lỗi, nhìn không ra ý nghĩ trong lòng nàng chút nào.
Mặt không đổi sắc, khó trách có thể chưởng quản gia sự Dương gia, không hổ là Đại phu nhân của Uy Vũ Vương.
Mà Đông Phương Thải Ngọc thấy Dương Lỗi bị mình đánh một tát, rõ ràng không có một chút thay đổi sắc mặt, trong nội tâm thầm giật mình, tâm tính Dương Lỗi này thật trầm ổn.
- Phu nhân quá khen, chút tu vị ấy ở trước mặt Phu nhân không đáng giá nhắc tới.
Ngữ khí Dương Lỗi bình thản, cũng tinh tường tu vị của mình tất nhiên sẽ rơi vào trong tai nàng.
- Ta rất ngạc nhiên, một thân tu vị này của ngươi là từ đâu mà đến?
Đông Phương Thải Ngọc nhìn hắn nói thẳng, từ một phế vật không thể tu luyện, nửa năm không đến tiến vào cấp độ Vũ Sư, cái này là nghịch thiên bực nào, trừ khi có cực phẩm đan dược trong truyền thuyết, bằng không thì căn bản không cách nào làm được.
- Cơ duyên xảo hợp.
- Ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, bất quá với tư cách một thành viên Dương gia, ta vẫn là hi vọng ngươi có thể đem chuyện này nói cho ta biết hoặc là phụ thân ngươi, dù sao cái này đối với Dương gia phát triển có tốt chỗ.
Đông Phương Thải Ngọc nhìn hắn một cái, nói ra.
Dương Lỗi ngẩng đầu, nhìn nàng nói:
- Thực xin lỗi Phu nhân, vãn bối có khó khăn khó nói.
Đông Phương Thải Ngọc nghe vậy thở dài, nàng cũng biết muốn cho Dương Lỗi nói ra bí mật lớn như vậy, nói dễ vậy sao, bất quá hôm nay tu vị Dương Lỗi tiến nhanh cũng là chuyện tốt, dù sao nói như thế nào hắn cũng là người Dương gia, huống hồ lần này sau khi gia tộc khảo hạch, là Phong Vân tuyển bạt ba năm một lần, mà tu vị Dương Lỗi hoàn toàn có thể ở trong thi đấu đạt được thứ tự tốt.
- Nghe nói ngươi cùng Thiên Nhi có chút xung đột?
Đến rồi, quả nhiên hưng sư vấn tội đến rồi, Dương Thiên là nhi tử của nàng, rất được nàng sủng ái, mình thu thập Dương Thiên, là đánh mặt mũi của nàng, nàng như thế nào không tìm mình phiền toái?
- Ta. . .
- Ngươi không cần giải thích, tính tình Thiên Nhi ta cũng biết, ngươi không cần để ý, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, tuy Thiên Nhi là thân sinh nhi tử của ta, nhưng ngươi và hắn cũng là huynh đệ thủ túc, ta hi vọng về sau ngươi trợ giúp hắn một chút.
Đông Phương Thải Ngọc thở dài:
- Thiên Nhi trời sinh tính ham chơi, lười biếng, không lo tu luyện, ta hi vọng ngươi có thể trợ giúp hắn, ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?
- Ta sẽ hết sức.
Dương Lỗi bình thản nói, đối với Dương Thiên hắn là không có bất kỳ hảo cảm, nhưng Đông Phương Thải Ngọc đã nói như vậy, nếu như mình trực tiếp cự tuyệt mà nói, không biết nàng sẽ làm ra cái gì, hiện tại c mình căn bản không có thực lực chống lại nàng, xung đột chính diện, cái kia chỉ có một con đường chết.
- Ngươi đã có thể tu luyện rồi, lại đạt tới cảnh giới Vũ Sư, vậy cũng không cần ở ngoại viện, chuyển vào nội viện đi, ta lại để cho Nguyệt Nhi an bài cho ngươi một tiểu viện.
Đông Phương Thải Ngọc nói.
- Không cần, ta vẫn là ở đó đi, đổi chỗ khác không quen.
Dương Lỗi lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của nàng, đối với Dương Lỗi mà nói, bên kia càng thêm thanh tĩnh, càng thêm thuận tiện mình tu luyện.
- Tùy ngươi vậy, mặt khác, đây là lệnh bài Tàng Thư lâu, ngươi cầm lệnh bài này có thể tùy ý tiến vào lầu hai cùng lầu ba của Tàng Thư lâu, ta nghĩ hẳn là có trợ giúp cho ngươi.
Đông Phương Thải Ngọc ném cho Dương Lỗi một tấm lệnh bài.
Cử động này của nàng, thật ra khiến Dương Lỗi thụ sủng nhược kinh, trong nội tâm phỏng đoán Đông Phương Thải Ngọc là có ý gì, chẳng lẽ nàng thật là muốn tốt cho mình, mình có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi hay sao?
- Cảm ơn Phu nhân.
Bất quá bất kể như thế nào, cái này đối với mình không có chỗ xấu là được rồi, đã cho mình chỗ tốt như vậy, hơn nữa tiến vào Tàng Thư lâu là không phải ai trong có Dương gia đều có tư cách, mình cũng không ngoại lệ. Trước khi mình chỉ có thể tiến vào lầu một, mà lầu hai cùng lầu ba mới thật sự là địa phương sưu tầm bí tịch tâm pháp.
. . .
- Đệ đệ, không tốt rồi, người Vương gia đến, điểm danh muốn tìm ngươi, ngươi tranh thủ thời gian trốn đi a.
Lúc này Dương Nguyệt từ đằng xa có chút lo lắng chạy tới nói.
- Tới thật chậm ah.
Dương Lỗi vốn cho là đám người kia ngày hôm qua nên đến Dương gia tìm mình, nhưng thật không ngờ rõ ràng đến hôm nay mới đến.
- Không có việc gì, Nhị tỷ ngươi không cần lo lắng.
- Người thật là, ta đi nói cho mẫu thân.
Dương Nguyệt dậm chân nói.
- Ta đã biết, đi, đi theo ta, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn, người nào của Vương gia dám đến Dương gia ta gây sự.
Đông Phương Thải Ngọc mặt như băng sương, hừ lạnh một tiếng.
Dương Lỗi cùng Dương Nguyệt theo ở phía sau.
- Vương Chấn Quân, ngươi đến Dương gia chúng ta hô to gọi nhỏ làm cái gì, không đem Uy Vũ Vương phủ ta để ở trong mắt sao?
Đi vào khách đường, Đông Phương Thải Ngọc lạnh lùng nhìn nam tử trung niên trước mắt, bên phải là một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, chỉ có điều lúc này thần sắc rất căm hận nhìn về phía Dương Lỗi. Người tuổi trẻ kia không cần phải nói chính là Vương Khôi ở Túy Tiên lâu bị Dương Lỗi đánh gãy một tay, mà trung niên nam tử kia chính là phụ thân của hắn.
- Dương Phu nhân, ngươi vẫn là gọi Dương Lỗi tên phế vật kia xuất hiện đi, hắn đả thương nhi tử ta, ta nhất định phải cho hắn một giáo huấn.
Vương Chấn Quân la lớn.
- Phụ thân, chính là hắn, chính là tiểu súc sanh kia.
Chứng kiến Dương Lỗi xuất hiện, Vương Khôi một tay chỉ vào nói.
- Làm càn.
Đông Phương Thải Ngọc nổi giận, này dù sao cũng là Dương gia Uy Vũ Vương phủ, Vương Khôi rõ ràng ở chỗ này mắng Dương Lỗi là súc sinh, cái này không phải là mắng cả Uy Vũ Vương Dương Hữu là súc sinh sao.
BA~.
Thân hình Đông Phương Thải Ngọc khẽ động, một bạt tai phiến trên mặt Vương Khôi.
Vương Chấn Quân căm tức không thôi, Đông Phương Thải Ngọc này rõ ràng một chút mặt mũi cũng không cho, trực tiếp ở trước mặt mình đánh Vương Khôi:
- Dương Phu nhân, ngươi đây là ý gì?
- Người tới, tiễn khách.
Đông Phương Thải Ngọc cũng không giải thích, vung tay lên nói.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Đông Phương Thải Ngọc, ngươi rất tốt, rất tốt, nhớ kỹ cho ta, mối hận hôm nay, ta sẽ tìm trở về.
Vương Chấn Quân ngực đã sắp nổ, thân hình run rẩy xoay người rời đi.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Chiến Thần Lữ Bố