Dương Lỗi cắn răng, hắn đã tính sai, không nghĩ tới người này lợi hại như vậy, nhưng cũng may mình đang ở bên trong trận pháp do sư tôn Tô Nghiên bố trí, cho dù người kia thoát khỏi trận đồ nhưng muốn bắt giữ mình cũng không phải là chuyện dễ dàng, trận pháp này là tiên cấp, cũng không dễ phá vỡ như vậy.
Mà Tô Anh nhìn thấy Dương Lỗi hộc máu vô cùng lo lắng:
- Sư đệ, ngươi không sao chứ?
- Ta không sao, không cần lo lắng, dù sao cấp bậc hơn kém quá nhiều, cho nên bị chút vết thương.
Dương Lỗi lắc đầu nói.
Lúc này Độc Dược chứng kiến một kích toàn lực của mình vẫn không đánh vỡ được trận đồ, kinh ngạc không thôi.
- Ta xem ngươi có thể ngăn cản được mấy lần công kích của ta.
Lúc này hắn ngưng tụ lực lượng, dùng lực lượng tinh thuần nhất oanh kích tới.
- Bính…
Lại một tiếng vang thật lớn, năng lượng cường đại oanh thẳng lên trận đồ.
Sắc mặt Dương Lỗi trắng nhợt, một kích này tuy không cường hãn bằng kích đầu tiên, nhưng không tầm thường, một búng máu lại bị hắn miễn cưỡng nuốt xuống.
- Sư đệ, ngươi làm sao rồi?
- Không có việc gì, ta không sao.
Dương Lỗi lấy ra đan dược nuốt vào, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
- Ta cũng không tin không thể đánh vỡ.
Độc Dược lão tổ ngưng tụ chân khí, ánh mắt nheo lại, lần này hắn không tiếp tục dùng nắm tay oanh kích, mà là lấy ra đồ vật, đó là một vật như quải trượng, nhưng thập phần quái dị, bên trên điêu khắc độc xà, bò cạp, cóc, rết cùng nhện.
Dương Lỗi nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ không ổn, người này muốn ra đại chiêu, nếu oanh kích trúng mình sẽ trọng thương.
- Độc Vương Quyền Trượng, phá cho ta!
Chứng kiến Độc Dược đã muốn ra tay, Dương Lỗi biết một kích này mình không ngăn được, chợt quát một tiếng:
- Bát Trận Đồ, thu cho ta!
Nháy mắt Bát Trận Đồ hóa thành một đạo bạch mang nhập vào trên thân Dương Lỗi.
Lúc này Độc Dược lão tổ oanh một kích ra ngoài, như viên đạn đạo oanh thẳng ra xa, nháy mắt chiếu sáng bốn phía, giống như giữa ban ngày, mà địa phương bị đánh trúng cháy đen, độc khí lan tràn bốn phía, bất kể là động vật hay thực vật, đều nháy mắt chết tại chỗ, phạm vi trăm thước hoàn toàn mất hết sinh cơ.
- Tiểu tử, ngày chết của ngươi đã tới.
Sau khi đi ra, bộ mặt Độc Dược lão tổ vô cùng dữ tợn.
- Đáng chết, tặc tử ngươi dám!
Lúc này Tô Nghiên đã thu thập xong Thử Vương, nhìn thấy Dương Lỗi cùng Tô Anh bị công kích, nhất thời nổi giận, không nghĩ tới tên này chẳng những không chạy trốn mà còn muốn đối phó đồ đệ của mình, điều này làm Tô Nghiên dị thường phẫn nộ, mạnh mẽ xé rách không gian, lời còn chưa rơi xuống thân hình đã xuất hiện.
- Không tốt!
Độc Dược lão tổ nghe thanh âm, hoảng sợ muốn chết, trong lòng thầm mắng Dương Lỗi, mình bị ngăn cản giận quá mất khôn, lại quên mất nữ nhân kinh khủng kia, lúc này hắn làm sao còn dám dừng lại, toàn lực phóng ra xa, chỉ sau một lần hô hấp chỉ còn là một điểm đen.
- Còn muốn chạy, lưu lại cho ta!
Tô Nghiên không đuổi theo, vươn tay chộp thẳng về hướng Độc Dược lão tổ, người kia như bị lực hấp xả vô hình, chậm rãi lui trở về không cách nào tiến tới.
Trong lòng Độc Dược lão tổ hoảng hốt, mặc dù biết Tô Nghiên lợi hại nhưng không nghĩ tới có trình độ khủng bố như vậy, mình đứng trước mặt nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không còn.
- Chết tiệt, liều mạng!
Độc Dược lão tổ cầm lấy Độc Vương Quyền Trượng, xoay người vung lên:
- Độc Diễm Thao Thiên!
Từ trong độc trượng phun ra một cỗ hỏa diễm muôn màu, hỏa diễm nháy mắt đem khắp bốn phía bao phủ, như dời non lấp bể tràn về hướng Tô Nghiên, khí thế khổng lồ.
- Chút tài mọn!
Tô Nghiên nhìn biển lửa tràn đến, không hề xem vào trong mắt, vươn tay, một đóa kim sắc hỏa diễm nháy mắt bừng lên:
- Kim Long Cuồng Vũ!
Kim sắc hỏa diễm nháy mắt biến thành một đầu kim long thật lớn, kim long giương nanh múa vuốt xông tới biển lửa. Hỏa diễm muôn màu gặp phải kim long, nháy mắt bị thiêu đốt cắn nuốt, chỉ vài lần hô hấp ngắn ngủi cả biển lửa bị cắn nuốt hầu như không còn, hóa thành hư vô, nhìn thấy tình huống này Độc Dược lão tổ vội vàng thu hồi, nhưng cũng không thu lại được bao nhiêu.
- Đáng giận!
Biển lửa bị thiêu đốt cắn nuốt, Độc Dược lão tổ muốn rỉ máu, hắn thiên tân vạn khổ luyện chế ra độc diễm, đã bị tiêu hao hầu như không còn, làm hắn đau lòng không thôi, nhưng lúc này cũng bất chấp hết thảy, mạng nhỏ quan trọng hơn.
- Còn có chiêu số gì ngươi sử dụng ra đi, bản thân ta thật muốn nhìn ngươi rốt cục có chỗ nào lợi hại, dám động thủ với Tô Nghiên ta!
Tô Nghiên đứng trên ngọn cây, sau lưng một vầng trăng sáng ngời, nhìn qua thật xinh đẹp tuyệt mỹ.
- Tô tiên tử, lần này là lão độc vật không đúng, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha ta một mạng?
Độc Dược lão tổ biết mình tuyệt đối đánh không lại Tô Nghiên, trong lòng càng thêm phẫn hận Thử Vương liên lụy đến mình.
- Giao ra linh hồn ấn ký của ngươi, ta tha cho ngươi một mạng.
Tô Nghiên cũng không phải người nhân từ nương tay, nàng hiểu thật rõ ràng lần này buông tha cho Độc Dược lão tổ, hắn sẽ không trả thù hay sao? Khẳng định là không khả năng.
- Ngươi…Tô Nghiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Độc Dược lão tổ phẫn nộ, giao ra linh hồn ấn ký, nói đùa sao, chẳng khác gì là đem tính mạng giao cho nàng, biến thành nô lệ, điều này sao có thể.
- Chẳng qua cá chết lưới rách!
Tô Nghiên cười lạnh nói:
- Cá chết lưới rách, ngươi có kỹ năng đó hay sao!
- Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!
Độc Dược lão tổ hoàn toàn nổi giận, độc trượng vung lên, trong khoảnh khắc độc trùng bay đầy trời, rậm rạp làm người phát lạnh, Tô Nghiên nhướng mày, lấy ra một đồ vật, vừa nhìn chính là thuốc sát trùng mà Dương Lỗi đưa cho nàng.
Tuy Tô Nghiên không biết vật này hữu dụng hay không, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Kết quả làm nàng vô cùng kinh ngạc, thuốc sát trùng phun lên, độc trùng bùm bùm cách cách rơi rụng xuống, như trời mưa to, mà Độc Dược lão tổ oa oa kêu lên, không nghĩ tới vì sao độc trùng của mình lại dễ dàng bị giết chết như thế.
- Đây là pháp bảo gì?
- Chết đi!
Tô Nghiên thấy Độc Dược lão tổ ngây người, không hề hạ thủ lưu tình, bàn tay nắm chặt, một trường tiên xuất hiện, Dương Lỗi vừa nhìn là do năng lượng tạo thành, còn lóe ra hồ quang.
- Đáng chết!
Nhìn thấy trường tiên trong tay Tô Nghiên, Độc Dược lão tổ phục hồi tinh thần, vội vàng né tránh, nhưng tốc độ của Tô Nghiên cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, trường tiên đã hung hăng quất thẳng lên mặt hắn.
Một kích này làm thân thể Độc Dược đều bay lên.
Tình huống như vậy làm Dương Lỗi không khỏi thầm hô “nữ vương”, bạo lực nữ vương, khó trách Tô Anh bị gọi là ma nữ, quả nhiên cả hai sư đồ đều là bạo lực nữ vương.
- A…
Độc Dược kêu thảm một tiếng ôm mặt.
Tô Nghiên không hề dừng lại, vung lên trường tiên, quật lên người Độc Dược lão tổ, mà Tô Anh còn hô to:
- Sư tôn, đánh chết hắn, đánh chết lão gia hỏa này, hắn còn muốn bắt chúng ta.
- Ba…
Một roi quất tới, đem cánh tay của Độc Dược đánh nát.
Truyện convert hay : Cực Phẩm Phi Tiên