Cô quay lại, từ phía sau một nhóm xe màu đen lao tới. Trên tay mỗi người cầm súng bắn về phía cô và Ngọc Diện, cô ôm eo Ngọc Diện lên xe, chạy đi. Xe đạp thì làm sao có thể chạy nhanh hơn mô tô... Cô rẽ vào con hẻm.
Bằng bằng! Đoàng!
Ngọc Diện lo lắng, bàn tay lấy ra điện thoại nhắn tin cho ai đó. Cô chạy đi, đám người truy sát đi đường vòng đuổi theo. Ngọc Diện tức giận...
" Là kẻ nào chứ... "
Cô lấy súng bắn về phía bánh xe bọn họ, từ phía sau ném lên một quả bom
Bùm!
Cô và Ngọc Diện ngã xuống đất, chiếc xe văng ra. Đám người truy sát bước xuống, nhìn cô lạnh giọng
- Mảnh pha lê đâu?
Cô nheo mày, nụ cười miệt vươn lên
" Muốn lấy? Nói các ngươi là người của ai trước "
- Hừ! Nói nhiều, không nói thì chết
Đoàng! Bằng!
Cô né đi, xoay ngươi gạt chân bọn chúng. Cầm súng bắn chết từng tên, Ngọc Diện cũng ra tay.
Đoàng! Vèo...
Cô nhìn quả bom đang lao xuống, kéo Ngọc Diện vào lòng nhảy qua chỗ khác
Bùm!
Đám lửa bốc lên, cô nhìn đám người chế dầu hỏa vào. Khiến ngọn lửa lan ra, bọn chúng bỏ đi. Cô đưa tay nâng gọng kính, Ngọc Diện ho khan
" Khụ khụ... khặc... "
" Em không sao chứ? "
Cô quan tâm hỏi, Ngọc Diện lắc đầu. Từ xa một chiếc xe chạy tới, từ trên bước xuống những cô gái mặc đồ đen bó sát cơ thể, đeo kính đen cứu bọn cô ra.
" Đại tỷ "
Một cô gái tóc đuôi ngựa, thân hình cao ráo, nóng bỏng. Từ đầu đến chân đều một màu đen, gỡ kính xuống nhìn qua cô
" Herlly! Chị đến đúng lúc lắm "
Ngọc Diện vỗ vai người con gái được gọi là Herlly
" Cậu ta là ai? "
" Hử? Đây là bạn trai của em "
Ngọc Diện vui vẻ nói, cô nhăn mày khó chịu ôm vết thương trên cổ tay đang chảy máu. Herlly lạnh lùng
" Chúng ta nên đi thôi "
" Phải phải! Anh mau lên xe "
Chiếc xe phóng đi, cô nhắm mắt dưỡng thần. Ngọc Diện lo lắng nhìn bàn tay cô
" Anh sao rồi? Đau lắm không? Xin lỗi, là tại em "
" Anh không sao "
Cô đưa tay vuốt tóc Ngọc Diện, Herlly đang láy xe nhìn qua kính. Đôi mắt ánh lên sát khí rồi rất nhanh biến mất. Cô nâng gọng kính, ý cười nơi đáy mắt hiện lên
" Một con chốt... "
_________________
Chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự trong rừng núi, cô bước xuống nhìn cảnh vật tráng lệ. Đám vệ sĩ nữ xếp thành hàng dài từ ngoài cổng, cúi đầu
- ĐẠI TỶ
Ngọc Diện cười nhẹ phất tay, đưa cô vào trong.
" Lấy hộp cứu thương lại đây "
Ngọc Diện nói với một người, mình thì xem xét vết thương trên tay trái của cô. Gương mặt lo lắng đau lòng
- Đại tỷ! Đây...
Ngọc Diện cầm lấy hộp cứu thương, lấy ra thuốc sát trùng và bông băng. Dùng bông gòn chấm thuốc vào tay cô
" Phùzz... anh có đau không? "
Ngọc Diện vừa thổi hỏi, nhẹ nhàng nhất có thể. Cô cười mỉm vuốt tóc Ngọc Diện
" Anh không yếu đuối như vậy "
" Hừ! Tất cả do anh ngốc thôi "
Ngọc Diện phụng phịu nói, cô mỉm cười. Herlly đứng bên cạnh nhìn thấy màn này lạnh lùng
" Xin chào! Tôi là Herlly, là trợ tá đắc lực của Đại tỷ "
" Đại tỷ...? "
Cô nheo mày lại, Ngọc Diện nhìn cô
" Em... sao này em nói cho anh. Herlly, đây là Đông Phương Hắc Nguyệt "
Ngọc Diện đứng lên, mỉm cười
" Em đi đâu sao? "
" Anh ở đây một lát, các người chăm sóc cho anh ấy cẩn thận "
Ngọc Diện ra lệnh rồi đi lên lầu cùng Herlly, cô mỉm cười nhạt dựa vào ghế... Đôi mắt khẽ nhắm hờ...
_________________
" Đại tỷ! Chuyện này là sao? "
" Herlly! Em đã nói rồi, khi không có ai thì đừng kêu em là đại tỷ "
Ngọc Diện ngồi xuống giường nói
" Được! Ngọc nhi, tên đó là ai? "
" Là bạn trai em "
" Bạn trai? Hắn có thân phận thế nào? "
" Thân phận?... "
Ngọc Diện cầm ly rượu uống, không nói. Herlly ngồi xuống
" Từ lúc em bị tập kích trở về liền kì lạ. Khi trước ngày nào cũng buồn bã, sau khi đi buổi đấu giá về lại vui tươi. Là do hắn? "
" Phải! Anh ấy vì em mà lao mình xuống biển lửa, cũng là anh ấy cứu em. Khi gặp lại anh ấy, lòng em mới nhẹ nhàng "
Ngọc Diện nói, đôi mắt ánh lên tia yêu thương. Herlly ngẩn ra
" Em... không giống em gì cả "
" Phải! Vì em đã biết yêu "
" Yêu? Em là đại tỷ bang phái đứng thứ thế giới. Biết bao nhiêu kẻ muốn lợi dụng em? Em lại đi tin tên đó? "
" Nhưng anh ấy đã nhiều lần bỏ mạng cứu em. Những tên khi trước chưa bao giờ dám làm như vậy "
Ngọc Diện nheo mày nói
" Ngọc nhi! Mỗi một người đều có chiêu trò riêng. Họ là những thợ săn tài ba đầy vũ khí và thừa sức biết con mồi mình nhắm có đặc điểm gì mà truy bắt. Còn em chỉ là một con mồi ngu ngốc bị óng nhắm nhòm ngó "
Herlly lạnh lùng nói, Ngọc Diện quay đi
" Em không tin anh ấy đối xử với em như vậy... "
" Ngọc nhi! Em thử nghĩ lại xem. Lần cậu ta cứu em ở biển, cũng là lúc mà bang phái bị người ta chặn đường. Khiến chúng ta không thể tìm thấy em, em không thấy chuyện này là quá trùng hợp sao? "
" Điều đó cũng không nói lên điều gì cả "
" Ngọc nhi! Em đừng ngu ngốc như vậy, em cần phải sáng suốt để làm rõ mọi việc "
" Em không cần làm rõ gì cả! Em tin anh ấy. Em tin vào trái tim mình "
Ngọc Diện đứng dậy đi ra cửa, Herlly nhìn theo, giọng nói cất lên khiến Ngọc Diện khựng lại
" Những kẻ nghe theo trái tim mà bỏ đi lý trí là những kẻ lạc mất sự sống. Ngu ngốc chôn vùi bản thân vào hầm ngục đầy xiềng xích "
Ngọc Diện kéo lên nụ cười lạnh
" Chị cũng vậy thôi "
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, Herlly trong phòng âm trầm nắm chặt lòng bàn tay. Nhìn ra cửa, đôi mắt ánh lên đau lòng cùng tức giận...
_________________
Ngọc Diện bước xuống nhìn cô, dịu dàng cười
" Để anh đợi lâu rồi "
" Em lại đây "
Cô lạnh nhạt nói, Ngọc Diện ngồi xuống cạnh cô. Lo lắng
" Thật ra... em là Đại Tỷ của Ngọc Diện bang "
" Ha...! Quả nhiên... "
Cô cười lạnh, Ngọc Diện sợ hãi
" Anh đã biết? Anh có ghét bỏ em không? "
Cô đưa tay búng nhẹ trán Ngọc Diện
" Ngốc! Làm sao anh ghét em được, vì tên em và tên bang phái giống nhau nên anh nghi ngờ "
" Vậy... anh sẽ không bỏ em? "
" Tất nhiên "
Ngọc Diện nhào vào lòng cô, từ bên ngoài một người đi vào
- Đại tỷ! Đã điều tra được. Là do Bạch gia làm
" Bạch gia? Hừ! Lũ đáng ghét. Chuẩn bị lực lượng, lần này phải khiến Bạch gia thốn đốn "
Cô cười nhạt, đưa tay nâng gọng kính sáng lạnh
" Có kịch hay xem "
_________________
Khi cô trở về đã là khuya, Ngọc Diện bảo cô ở lại nhưng cô từ chối. Ngồi xuống ghế, cô nâng ly rượu lên uống. Từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện nhào vào lòng cô
" Ký chủ! "
Cô vuốt bộ lông mượt mà của nó
" Sao? Chuyện gì? "
" Ciara! Hic... Ciara nghe lời con rắn thúi. Không làm shushi cho ta ăn nữa kìa... Còn chê ta mập Q_Q "
Tiểu Bát Đản nước mắt lưng tròng nói, cô cười nhẹ
" Trong tủ lạnh có bánh, ngươi lấy ra ăn đi "
" Hử? Yeazzz! Ký chủ là tuyệt nhất "
Tiểu Bát Đản vui vẻ nói, phóng vào tủ lạnh lấy đồ ăn ra ăn. Cô đưa tay, từ không trung tấm bảng màu xanh trong suốt xuất hiện. Trong đó là hình ảnh của Nhược Liên...
_________ _________
" Ưm... a~... Tử... Tử Du... "
Tiếng rên rỉ của người con gái vang lên, trên chiếc giường lớn là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau. Tử Du đưa thứ đó vào luân động trong nơi tư mật của Nhược Liên, hơi thở trở nên gấp gáp
" Hộc... "
" Ah~... đ...đau quá... Tử... hic... Du... "
Nhược Liên nắm lấy ga giường, cảm nhận nhũ hoa bị một khuôn miệng ngậm lấy cắn mút.
" Liên nhi... hộc... "
Tử Du ôm Nhược Liên vào lòng, nhìn người con gái đang khóc
" Đừng khóc! "
" Em...em... không còn trong sạch. Không xứng với anh... anh đừng như vậy "
" Không! Là do anh, anh xin lỗi. Anh không bảo vệ được em, em đánh anh, mắng anh đều được. Tên khốn đó, anh sẽ không tha cho hắn "
" Không! Anh... hic... "
Tử Du ôm chặt Nhược Liên vào lòng, đè cô ta xuống tiếp tục. Đáy mắt Nhược Liên ánh lên sát ý cùng hận thù, sau đó biến mất. Trở lại một bộ dạng ngây thơ trong sáng...
_________________
" Ý ủ! Nữ uốn rả ù ó, nười ông làm ì ao ( Ký chủ! Nữ muốn trả thù đó, người không làm gì sao?) "
Tiểu Bát Đản ngốn một miệng bánh trong họng, nói. Cô vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, phất tay tắt màn ảnh đi
" Tất nhiên phải làm, mà còn phải giúp nữa kìa "
Nụ cười cô vươn lên bí hiểm, tiểu Bát Đản lạnh tóc gáy
_________________
Ngày hôm sau:
Cô mặc đồ xong, nhìn đồng hồ đã điểm h sáng, đưa tay gọi cho ai đó
" Alo? "
Giọng nói bên kia vang lên, là một nữ nhân
" Thẩm tiểu thư "
" Ai? "
Cô cười nhạt ngồi xuống ghế
" Tôi sẽ giúp cô theo đuổi Bạch Thiển "
" Cái gì? Anh là ai? "
" Tôi là Hắc Nguyệt "
"... Thì ra là cậu, nhưng tại sao lại giúp tôi? Mảnh pha lê lần trước, tôi chưa tính sổ vớ cậu "
" Tạm bỏ qua ân oán thù hận, Và cũng vì... tôi muốn nhìn bạn mình có một người vợ xinh đẹp "
" Hừ! Đơn giản vậy sao? Thế gian còn có chuyện làm không công như vậy? "
" Thật ra... Bạch gia bấy giờ đang trong tình cảnh nguy cấp. Tôi không nỡ nhìn bạn mình bị truy cùng giết tận. Vì vậy, muốn tìm cho hắn một chỗ dựa. Và Thẩm tiểu thư là lựa chọn tốt nhất "
"... Được! Chỉ cần Bạch Thiển yêu tôi, cậu muốn gì đều được "
" Ha ha! h ở công viên Tầm Ngư "
Tút tút tút...
Cô dập máy, nụ cười vươn lên ý vị. Điện cho một người khác
" Mẹ nó! Thằng chó nào phá giấc ngủ của ông? "
Vừa bắt máy, cô đã nghe tiếng chửi rủa. Lạnh lùng
" h tại công viên Tầm Ngư "
Cô tắt máy, chưa kịp đợi Bạch Thiển ú ớ gì. Đứng lên cô ra ngoài...
_________________
Cô ngồi trên ghế đá đợi sẵn, Bạch Thiển chạy tới thở hồng hộc
" Hộc... xi...xin lỗi... khi sáng... không biết là cậu... "
" Hừ "
Cô hừ lạnh, tay nâng gọng kính. Bạch Thiển ngồi xuống, đấm bóp vai cho cô
" Xin lỗi mà! Tôi không biết là cậu. Tại cậu chưa bao giờ điện cho tôi nên... "
" Được rồi! Khỏi nịnh nữa "
" Hắc Nguyệt! Sao hôm nay cậu lại rãnh hẹn tôi vậy. Cậu muốn cùng tôi đi chơi, bồi đắp tình cảm sao? "
Bạch Thiển choàng vai cô nói, cười tươi. Cô đứng dậy, nhìn từ phía xa có bóng dáng nữ nhân xinh đẹp đi đến. Mọi người đều hướng mắt tới nữ nhân đó, cô cười nhạt
" Tới rồi "
Bạch Thiển quay lại, khi thấy Thẩm Nhược Giai liền đứng hình. Cô ta bước đến bên cô, nhìn Bạch Thiển cười dịu dàng
" Hai người chơi vui vẻ "
Cô nói rồi quay đi, Bạch Thiển bừng tĩnh đứng lên kéo tay cô
" Chuyện này là sao? "
" Giúp cậu "
Cô nâng gọng kính nói, kéo tay Bạch Thiển ra quay đi. Bạch Thiển nhìn qua Nhược Giai mà máu dồn lên não
" Cô... "
Bạch Thiển tính nói gì đó nhưng lại không thể mở lời, cô từ phía xa nở nụ cười nhạt. Ngón tay đưa xuống... Nhược Giai nhìn Bạch Thiển vui vẻ
" Chúng ta đi chơi nha "
"...K....Được! "
Bạch Thiển muốn nói không nhưng miệng lại không làm theo ý mình, cô từ xa hài lòng
[ Ký chủ! Người đúng là độc ]
" Hừ! Ngươi lập trình lại đi, những gì nên nói và đồng ý hãy cho hắn nói. Còn không thì cưỡng ép lời hoặc cho nín luôn "
Cô lạnh lùng quay đi
[ … ]
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
Thời gian trôi qua, cô nhìn lên bầu trời trong xanh. Cô đang ngồi tại một băng ghế đá trên phố, ánh chiều tà cũng đã ngã xuống, một màu vàng cam ấm áp bao phủ. Những con người thưa thớt lướt qua... Nhược Liên và Bạch Tử Du đang trao dồi tình cảm, cô hiện tại chỉ chờ đợi...
Một bóng dáng bước tới, Herlly tháo mắt kính đen. Để lộ đôi mắt đầy sát ý
" Tới rồi? "
Cô nâng gọng kính cười lạnh, Herlly nheo mắt
" Cậu biết tôi sẽ đến? "
" Ha! Nói đi "
" Hừ! Cậu tiếp cận Ngọc nhi có mục đích gì? "
" Sao lại hỏi vậy? "
" Đừng giả vờ! Cậu là người của Thẩm bang "
Herlly lạnh giọng, cô liếc qua phía cô ta. Đôi mắt đỏ như máu ánh lên ý cười
" Phải! Tôi là người của hắc đạo "
" Cậu muốn mảnh pha lê đen? "
" Phải "
Cô nhếch môi, Herlly nghe câu trả lời liền ngẩn ra.
" Cậu thừa nhận? "
" Phải! Thì sao? Chị làm gì được tôi? "
" Tôi sẽ giết cậu trước khi quá muộn "
Herlly chĩa súng vào đầu cô, cô lạnh nhạt không phản ứng
" Chị nghĩ khi giết tôi rồi, Ngọc nhi sẽ tha thứ cho chị? "
" Tôi không cần biết em ấy tha thứ hay không, tôi sẽ bảo vệ em ấy thoát khỏi kẻ thợ săn như cậu "
" Ồh "
Cô đứng lên, bước lại gần Herlly. Nụ cười lạnh lẽo
" Chị không biết sao? Một con mồi sẽ không thể nào thoát khỏi thợ săn, càng chống cự thì chỉ càng khiến cho kẻ thợ săn muốn có được. Một kẻ đứng ra bảo vệ con mồi, cũng chỉ là một bao cát chết thay "
Herlly kinh ngạc, cô đưa tay cầm lấy thanh súng ngắm nghía
" Cậu... "
" Chị đừng nóng như vậy, yên tâm. Tôi sẽ không giết chị, mà còn muốn xem. Chị cứu vớt Ngọc nhi như thế nào "
Cô trả súng lại vào tay Herlly, quay người bỏ đi, Herlly nhìn theo nắm chặt khẩu súng, đôi mắt mang theo tức giận cùng sát ý. Cô cười lạnh cảm nhận được ánh mắt phía sau, nâng nhẹ gọng kính...
" Cũng chỉ là một con chốt để cho những con cờ khác đi qua... "
________________
Tại một nơi khác:
Chiếc máy bay hạ cánh xuống căn biệt thự trên một hòn đảo. Từ trên Kì Ngôn và Ngô quản gia đi xuống, đám vệ sĩ nhìn thấy cúi đầu. Kì Ngôn chống cây gậy, hai mắt nhìn về phía trước một mảng tĩnh mịch, Ngô quản gia đưa Kì Ngôn vào trong...
Căn biệt thự phủ cây cối xung quanh, sóng biển êm tai đưa lòng người vào sự yên bình. Những hàng vệ sĩ xung quanh canh gác khắp nơi, tạo ra cảm giác bí ẩn. Kì Ngôn đi vào, một ông lão ngồi trên ghế. Nhìn thấy hắn liền cười tươi
" Sao rồi? Chơi vui chứ? "
" Gia gia "
Kì Ngôn cung kính nói, ông lão ngồi trên ghế cười gật đầu. Cầm tách trà nhấm nháp
" Hả dạ chưa? "
" Gia gia! Tên đó khiến con trở thành người mù, mối hận này. Con thấy vẫn chưa đủ "
" Haizz! Con được lão nhận nuôi, có cốt khí anh tài. Nhưng lại bị thù hận che mất, ta cũng hết cách với con "
Lão già trên ghế uống trà nói, Ngô quản gia nghiêm nghị
" Lão gia! Tôi nghe theo ông bảo vệ Mạc thiếu, nhưng lần trước sao ông ngăn cản việc tôi giết một cậu thanh niên? "
" Phải đó gia gia, chẳng phải người không nhúng tay để mắt vào chuyện của con sao? "
Kì Ngôn gật đầu, lão già đặt tách trà xuống. Cầm tấm ảnh lên cười nhạt, đưa cho Ngô quản gia
" Điều tra cho ta "
_________________
Cô nằm trên giường, hàng mày nheo lại. Trong giấc ngủ, không gian tối đen xuất hiện. Lại là quả cầu ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, cô đứng nhìn nó đang tỏa ra hào quang
" NHỮNG ĐÔI MẮT ĐANG NHÌN VÀO NGƯỜI, NHỮNG KẺ CÓ VÀ KHÔNG NHƯ VÔ HÌNH. TÂM TƯ TRỐNG TRÃI MỘT MẢNG CHƠI ĐÙA... "
Cô bừng tỉnh, nhìn ra cửa sổ. Một bóng dáng xè ra đôi cánh xinh đẹp, lướt qua bay đi, cô vén màng nhìn vào ánh trăng sáng và màn đêm. Đôi mắt đỏ như máu hiện lên chờ đợi cùng sự tàn bạo. Lâu ngày, cô cũng đã biết được những ma pháp trong mơ có thể tiên tri. Chúng biết mọi việc xung quanh cô và cảnh báo...
Cơn gió lướt qua, cô đưa tay cầm lấy một nhánh lông màu đỏ xinh đẹp từ trên rơi xuống. Nắm chặt trong lòng bàn tay, hóa thành cát bụi bay đi, nụ cười cô vươn lên lạnh lẽo
" Ha!... "