Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

chương 157: thế giới phù thủy ! quyền năng bất diệt 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rầm !!!! Đoàng ...

Âm thanh đổ nát vang lên cùng sự oanh động khó kiểm soát , mặt đất nứt ra dâng trào dung nham màu đỏ lửa.

Kỵ sĩ hoàng gia trên tay cầm kiếm và khiên , phòng hộ sự tấn công của con quái thú trước mặt.

Nó là một con chim lớn hai đầu , cả thân với lông mao tựa như từng mảnh sắt.

Dù bị tấn công thế nào cũng không ảnh hưởng tới nó , mỗi cái đầu đều có ma pháp riêng.

Một bên phun ra ma thuật tê liệt khiến đám kỹ sĩ thân hình cứng đờ mà ngã xuống không thể nhúc nhích.

Một bên phun ra một loại khí nóng tựa như lửa làm tan chảy mọi thứ.

Kết hợp cùng thân thể to khỏe cường đại , trên lưng nó còn có khoảng người phù thủy đen .

- Mau lên !!!

- Phòng thủ đi

- Tránh né , giữ khoảng cách an toàn

- Đội tập kích đâu ?

- Mau thông báo cho đội trưởng

.........

Kỵ sĩ xung quanh hỗn loạn , sau bao ngày thì bọn phù thủy đen cũng đã tấn công.

Cẩn Duệ cùng Can ra , hắn đi lên ổn định lực lượng phòng vệ.

Cẩn Duệ cưỡi chổi bay lên , nhìn cái đầu thú chim lớn đang phun ra một làn khói xanh lá màu đục.

Kinh ngạc hô

" Lá chắn gió "

Cô ta an toàn thoát khỏi một kiếp , đám người khác cũng đã kịp thời ra.

Cái chân lớn giẫm xuống mạnh mẽ , phù thủy đen tách ra đi xung quanh.

Kỳ Anh nâng gọng kính , bàn tay đưa ra ngưng tụ mảng băng xanh giá lạnh tại lòng bàn tay

" Vũ Băng Cuồng Vọng "

Một vòng xoáy băng mạnh mẽ xuất hiện quấn quanh cổ con chim phun nhiệt khí nóng , Kỳ Anh gập tay siết chặt đầu nó khiến con chim thét lên một tiếng rít dài giữa trời quang.

Cái đầu còn lại nhìn qua , phun ra ma thuật tê liệt màu xanh đục.

Clyn nhảy lên , dùng kiếm chém ngang đỡ thay cho hắn.

Cả hai kết hợp ăn ý ...

Băng Du nhìn con quái thú , từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoáy vòng.

Niêm Liễn nhìn qua , nói

" Anh đi tiêu diệt đám phù thủy đen "

" Vâng "

Nói rồi hắn xuất kiếm đi , Băng Du tiếp tục di chuyển hai tay thật nhẹ nhàng ưu mĩ.

Miệng lẩm nhẩm thần chú

" Fire-shaped! ( Hỏa hình ! Sao chép ) "

Một ngọn lửa đỏ óng ánh xinh đẹp xuất hiện bay lên không , hình thành một con chim lớn hai đầu giống nhau khiến mọi người kinh ngạc.

Điêu lửa thét lên , sau đó vẫy cánh bay vào đối đầu với con chim lớn đối diện.

Cô đứng trong góc khuất , tiểu Bát Đản híp mắt

" Không ngờ con nhóc đó vậy mà lại có thể sử dụng Hóa Hình Ma Pháp có phần thành , sở hữu cả hai nguyên tố đối địch là Hỏa và Thủy giống người ...!Nhưng sức mạnh ma lực lại chênh lệch quá lớn , nếu nói con nhóc đó là phế thì cũng không quá đáng "

Cô dừng lại tầm mắt trên cơ thể Băng Du , cô gái đang chống tay lên gối mà thở .

Nhìn hai con cự thú đấu đá lẫn nhau tạo nên oanh động , ngọn lửa cùng khí nhiệt phun ra khắp nơi.

Băng Du có thể tạo ra hình thái giống như đúc cự điêu , nhưng sức mạnh chính là không thể sao chép.

Ngọn lửa đỏ cháy rực khung trời , cô nhìn đám phù thủy đen bay qua lượn lại.

Lăng Vũ từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh , đôi mắt đỏ của cô được hàng mi cong vút che phủ

" Anh làm vậy không sợ tôi trở mặt ? "

" ...!"

Hắn im lặng không nói , nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình như muốn bảo vệ.

Cô nhướn mày , đang định đẩy hắn ra thì lại bị một bàn tay khác nắm lấy , hàn khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh

" Tránh xa "

Âm thanh lạnh lẽo của Thịnh Phong Thần vang lên , Lăng Vũ liếc mắt nhìn.

Không nói lời nào mà chỉ kéo lên đường cung khinh bỉ , sắc mặt cả hai trầm lại.

Thịnh Phong Thần lạnh giọng

" Quả nhiên là gián điệp "

" ...!"

Xoẹt !!!! Rầm

Âm thanh vang lên chấn động , cô được kéo ra sau lưng Thịnh Phong Thần.

Một dãy đạo quang sắt bén ghim sâu xuống đất ngay chỗ Lăng Vũ , nhưng hắn thì đã tránh được.

Bàn tay Lăng Vũ đưa ra , một cây kiếm hai đầu sắt nhọn hiện lên từng tầng ánh sáng nhẹ nhàng , giống như nó không hề tồn tại .

Vụt vụt !!!!

Lưỡi kiếm hai đầu nhanh chóng xoáy vòng giữa không trung , đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lạnh nhìn xung quanh.

Lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến mất , âm thanh lạnh lẽo của Thịnh Phong Thần nghi hoặc

" Hư vô ? "

Roẹt !!!! Rầm

Mặt đất nổ tung , Thịnh Phong Thần trụ chân trượt về phía sau cố trấn định lại.

Trên cánh tay trái đã có vết máu nhiễm đẫm , phía Lăng Vũ cũng không khá hơn.

Hắn bị một xạ tiễn ghim sâu vào bả vai , cung tên cũng theo đó mà biến mất.

Bọn họ nhìn nhau lạnh lẽo , đôi mắt sau lớp kính dày hiện lên tia ngoan độc.

Bàn tay xòe ra liền cầm chắc lưỡi kiếm trong tay , cô ở một bên nhìn trận đấu

" Hai con làm gì vậy ? "

Mira kinh ngạc lo lắng hỏi , Cẩn Duệ qua đứng giữa ngăn cản

" Chúng ta đang đấu là phù thủy đen , tại sao lại lục đục nội bộ ? "

Thịnh Phong Thần không quan tâm lời nói của Cẩn Duệ , gạt cô ta ra một bên sau đó vung nắm đấm có tia sáng vàng của sấm sét.

Niêm Liễn kinh ngạc

" Đại ca làm gì vậy ? "

" Ha~ ...!ổng rất ít khi sử dụng ma pháp nguyên tố của mình.

Lần này thì hay ho rồi "

Thịnh Uy Hỏa cười miệt hứng thú nhìn trận đấu , cả hai thân ảnh lao đi như gió tạo ra nhiều sự sụp đổ.

Cô đứng ở một bên không nói gì , Fry nắm tay Băng Du nhíu mày thì thầm

" Tại sao họ lại đánh nhau ? Khi nãy tớ thấy họ kéo tay chị Ngạo Cơ "

Băng Du nghe xong kinh ngạc nhìn qua cô , Fry khó hiểu nheo mày

" Hình như Đại Vương Tử và cái tên Lăng Vũ đó rất thích chị ấy.

Tớ nhiều lần thấy họ ở chung , chị Ngạo Cơ thật có phước "

Băng Du trầm mặt cắn dưới , sau đó đi lên muốn ngăn cản .

" Hai anh đừng ...!"

Xoẹt !!!!

Tia sấm sét và lưỡi kiếm suýt nữa làm cô ta bị thương , Niêm Liễn nhanh tay kéo Băng Du lại.

Nâng gọng kính nói

" Em đừng qua đó , nguy hiểm lắm "

" Nhưng ...!"

Rầm !!! Đoàng

Hai con cự thú ngang tài ngang sức đã phá vỡ nhiều nơi , nhưng nhờ có sự tương trợ của lực lượng phòng vệ nên con thú hai đầu kia đang ở thế phong.

Nó gầm lên thảm thiết , sau đó phun độc tê liệt về phía chỗ bọn cô đang đấu .

" Ah ...!"

Băng Du kinh hãi , được Niêm Liễn bảo vệ.

Cẩn Duệ theo gió bay lên , Mira cũng nhanh chóng được kỵ sĩ bảo hộ.

Cô một bên đứng dựa vào tường , hai mắt khẽ híp lại lạnh

" Rảnh thì giờ đi đánh nhau , sao không tiêu diệt con thú đó đi ? "

Tiếng nói cô như hữu như vô mang theo chế giễu , Thịnh Phong Thần dừng lại sau đó kéo ra ba cung tên vàng nhắm ngay cự thú

Vụt !!!! Roẹt

Ba mũi tên bay đi với sức mạnh mãnh liệt của sấm sét tựa như lúc nào cũng có thể phá nát mọi thứ , con cự điêu đã sớm kiệt sức bởi chiến đấu quá nhiều phía.

Nay lại bị ba mũi tên ghim xuyên hai cái đầu , liền không kịp đề phòng.

Ánh sáng vàng bao phủ lấy chúng , rồi từ từ vỡ ra thành từng mảnh ...

Rắc !!!!

Chỉ còn để lại một vũng máu xanh , Thịnh Phong Thần lạnh lẽo liếc qua Lăng Vũ.

Đôi mắt sau mặt nạ ánh lên từng tia linh quang sắc lẻm , quay người rời đi ...!Băng Du nhìn theo bóng lưng nam nhân , sau lại nhìn đến thân ảnh cô mà trong mắt hiện lên phức tạp ...

___________________________

" Các con rốt cuộc bị sao vậy hả ? Tại sao lại đánh nhau ? "

Mira nhìn Lăng Vũ hỏi , vết thương của hắn đã được chữa lành.

Đôi mắt Mira nhìn qua cô , sau đó rũ mi che khuất cảm xúc hỗn loạn .

" Còn cô nữa , sau ở đó không cản mà lại ung dung đứng nhìn thế hả ? "

Cẩn Duệ bức xúc nói , cô liếc qua lạnh

" Đi pha cho tôi ly cà phê "

" Cô ...!"

Cẩn Duệ tức giận nhưng cũng cắn răng đứng lên đi pha , Can nhìn đến hữu lực nói

" Chúng ta hiện đang cho kỵ binh khôi phục , Hoàng Hậu , người nên nghĩ ngơi "

" Ta biết rồi ...!mọi người cũng nghĩ đi , hôm nay vất vả "

Nói rồi ai về phòng nấy , ánh nắng buổi trưa gay gắt chiếu lên bao phủ cả cung điện càng khiến nó trở nên kỳ ảo và lộng lẫy dị thường.

Cô định đóng cửa lại , thì phía sau đã cảm nhận một bàn tay nắm lấy vạt áo mình

" Chị ...!"

" Vào đi "

Cô hơi tránh ra cho Băng Du đi vào , cô gái nhỏ đang cúi đầu.

Đóng cửa lại , cô ngồi trên ghế rót trà uống

" Sao ? "

" Chị ...!chị thích anh Lăng Vũ sao ? "

" ...!"

Cô nhìn vào đôi mắt trong suốt xanh lam của Băng Du , nó thật sự như hai viên cẩm đi vào lòng người.

Cô không trả lời , mà chỉ im lặng nhướn mày

" K ...!không ...!p ...!phải sao ? "

" Em hỏi để làm gì ? "

Cô nhàm chán nhấp một ngụm trà , Băng Du nhìn lên hơi cắn môi

" Em ...!n ...!người ...!người em thích ...!là Phong Thần ca "

" Vậy sao ? Hắn trông cũng rất thích em , trăm năm phúc "

Cô mỉm cười nói lên câu chúc khiến Băng Du sững sờ , cô gái đỏ mặt đứng lên ra ngoài.

Đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo liếc qua , cười hứng thú sau đó đóng cửa ngã lưng trên giường chìm vào giấc mộng ...

____________________________

Băng Du ra ngoài , đi đến một khu vườn mà trái tim vẫn còn nhảy thình thịch.

Câu nói của cô vẫn còn vang vọng trong đầu cô ta

" Anh ấy cũng thích mình sao ? "

Băng Du ôm mặt đã đỏ ửng của mình , bỗng nhìn thấy thân ảnh cao lớn thon dài đang ngồi tựa vào cây trông về phía xa.

Cắn môi sau đó vui vẻ bước tới

" Sao anh lại ngồi đây ? "

" ...!"

Thịnh Phong Thần không nói , cô gái ngồi xuống cạnh hắn.

Nhìn qua mỉm cười xinh đẹp như ánh dương

" Thần ca , vết thương của anh sao rồi ? "

" Ổn "

" Anh có tâm sự sao ? "

Băng Du quan tâm hỏi , hắn mi mắt đưa ra ngắm nhìn bàn tay của mình .

" Giữ thì không thể , buông lại không nỡ , không có đường tiến cũng chẳng có đường lui ...!"

Băng Du kinh ngạc lắng nghe thanh âm lạnh lẽo như băng sơn của hắn , sau đó nắm lấy tay hắn như muốn an ủi.

Hai mắt che giấu sự đau lòng , dù không hiểu chuyện hắn đang sầu lo là gì.

Nhưng vẫn cất tiếng

" Vậy anh là đang đứng giữa ranh giới của sự lựa chọn ? Thứ anh đang quan tâm nó giống như giữa quá khứ và tương lai vậy , chôn chân ở hiện tại.

Vậy thì đừng quan tâm nữa , cứ làm những gì trái tim anh mách bảo.

Chuyện quá khứ là nổi đau và kỷ niệm , còn tương lai lại xa vời và khó đoán.

Chung quy vẫn là chẳng thể gỡ ra nút thắt trong lòng , vậy cứ để nó tự tháo bỏ.

Theo thời gian mọi thứ sẽ sáng tỏ , lúc đó anh mới có thể biết mình muốn làm gì "

Thịnh Phong Thần nhìn cô ta , sau đó khóe môi câu lên nụ cười khiến Băng Du sững người.

Bàn tay to lớn áp lên đầu cô gái xoa nhẹ , Băng Du cúi đầu với hai má phiếm hồng.

Đôi mắt đen láy nhìn về xa xăm , hắn mấp máy môi truyền theo cơn gió lạnh

" Nhưng cho cùng vẫn là không thể có được ...!"

Gió mát thổi qua , đưa đi những ưu lo sầu muộn.

Phải ! Tương lai là một tia sáng khó nắm giữ , vươn tay ra và cố vào ánh sáng đó là điều không thể.

Bị trói buộc giữa ranh giới của sự lựa chọn ? Nhưng hắn đã nhận ra rằng vốn mình không hề có sự lựa chọn nào cả.

Thứ hắn có chỉ là chấp niệm và cứng đầu mà thôi ...!Ha~ ...!ai lại có thể bắt giữ được một làn gió chứ ? Đó là mơ mộng hão huyền ...!Gió ...!luôn đi khắp nơi không thể xác định ...

___________________________

Màn đêm dần buông xuống , lại đã mấy ngày trôi qua.

Phù thủy đen đã không có động tĩnh gì , ánh trăng sáng rực xinh đẹp lại tôn quý.

Được cả màn đêm ôm trọn , trong cung điện nguy nga.

Bọn cô đang ngồi trên bàn ăn dùng bữa tối , Cẩn Duệ gắp thịt cho Can , mỉm cười nói

" Anh ăn đi để bổ sung sức khỏe "

" Cảm ơn em "

" Choa choa~ ...!ngọt ngào quá nha "

Clyn mỉm cười nháy mắt , Kỳ Anh nhìn qua gắp một con cá lớn bỏ vào chén cho cô ta.

Fry cũng mỉm cười chọc ghẹo

" Thật là dữ dội "

Clyn đỏ mặt không biết nói gì đành cúi xuống ăn cơm , Mira dịu dàng lên tiếng

" Dạo này các con vất vả tập luyện rồi , ăn nhiều một chút "

Mira đưa qua cho Băng Du một chén vi cá , cô ta gật đầu mỉm cười.

Cẩn Duệ nheo mày nói

" Chúng ta không nên lơ là cảnh giác "

" Ừ ! Dì biết rồi "

Mira gật đầu húp canh , Cẩn Duệ nhìn qua nghi hoặc hỏi

" Đại Vương Tử đâu ạ ? "

" Thằng con đó mấy bữa nay không thấy tăm hơi.

Ta cũng không biết nó ở đâu "

Mira thở dài nói , Băng Du mi mắt nắm chặt đôi đũa trong tay.

Thịnh Uy Hỏa liếc qua cười khinh miệt

" Có người thương tâm nha~ ...!nghĩ mình sẽ xứng với ông anh sao ? Nằm mơ đi "

" Hỏa nhi ...!"

Mira nhíu mày lại , Băng Du trầm mặt lạnh lùng nhìn hắn.

Thịnh Uy Hỏa hai tay gác sau đầu cười

" Ha ha~ ...!sao ? Nói không đúng ? Rõ ràng là có người ái mộ đại ca nha.

Nhưng anh ta đã có người khác rồi , ổng nói với tôi đó "

Thịnh Uy Hỏa cười lạnh lùng khiến Băng Du sững lại , cô ngồi một bên ăn không quan tâm.

Cô biết tên đó chỉ cố tình nói vậy để khiến Băng Du lo lắng

" Hỏa nhi , con nói cái gì vậy ? "

" Mẹ àh , mẹ muốn cô ta làm con dâu ? Vậy thì chỉ có thể lấy anh ba mà thôi.

Đại ca đã có người trong lòng , khuyên cô ta đừng mơ mộng hảo huyền nữa.

gái như cô ta , không quẳng cho chó là may rồi "

Chát !!!!!!

Thịnh Uy Hỏa kinh ngạc cảm nhận cái má bỏng rát của mình , Mira sững sờ thu tay lại .

" Mẹ ...!mẹ xin lỗi ...!"

Thịnh Uy Hỏa trầm mặt , đáy mắt tàn độc liếc qua Băng Du đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh.

Trong đôi con ngươi xanh lam còn xẹt qua tia chế giễu , khiến Thịnh Uy Hỏa lửa giận bốc lên.

Đá cái ghế vỡ nát rồi quay đi , không khí bắt đầu trầm lặng lại.

Băng Du siết chặt tay , sau đó như hữu như vô liếc qua chỗ cô đang ngồi ...

Màn đêm với cơn gió kêu gào mạnh mẽ , màn đêm từ bầu trời bỗng nhiên xuất hiện tuyết trắng.

Hoa trong cả lâu đài gần như héo úa đột ngột khiến người hoang mang.

Ánh trăng sáng tỏ lạnh lẽo nay lại còn kết hợp với những bông tuyết trắng.

Càng thêm u tịch đến lạnh lòng ...

___________________________

Tại trường Magic Aure

Thiên Sơ nhìn ra ngoài khung cửa sổ , hai tay chắp ra sau nhíu mày.

Đáy lòng dâng lên một cỗ bồi hồi

" Có chuyện gì đây ? Bão tuyết cuồng phong ? Là điềm báo không tốt "

" Ha haa ...!nói đúng đó "

Âm thanh vang lên khắp tứ phía , nhưng lại không có một ai.

Thiên Sơ đưa tay hứng một đóa bông tuyết

" Louis , ngươi thật sự muốn cắt đứt với Hội Đồng Phù Thủy ? "

" Sai ! Mà là cả thế giới này "

Âm thanh đó thật nhẹ nhàng lại có chút ngạo nghễ , Thiên Sơ nhắm mắt lại

" Cần gì phải thế ? "

" Ta đã phá vỡ nguyên tắc của mình , đã giúp các ngươi chôn giấu người đó nhằm mục đích thay đổi số mệnh "

" Xin lỗi ...!"

" Không cần ! Ta chỉ muốn nói , chuyện không hay sẽ xảy ra sớm thôi "

Âm thanh từ tốn ấy dần dần im bật , Thiên Sơ nhìn qua nheo mày.

Bàn tay siết lại , trái tim dần dà bị đông cứng như muốn vỡ nát.

Nổi lo âu lấn áp tất cả

Vụt !!!!

Một ánh sáng từ ngoài khung trời bay vào , Thiên Sơ kinh ngạc khi thấy vầng dương ấy tỏa sáng mạnh mẽ.

Không rõ dung mạo , nhưng vẫn khiến người ta bất giác dâng lên sự kính nể và tôn trọng.

Thiên Sơ quỳ xuống chắp tay

" Nữ thần Ritti "

" Những cuộc chiến là không thể tránh khỏi , tai ương đã được định sẽ đổ xuống thế giới này.

Đại trưởng lão không nên nghĩ sẽ có thể thay đổi số phận , ngay cả các vị Thần là ta cũng đã bị đem vào vòng tròn định sẵn ấy.

Chúng ta cũng sẽ phải chiến đấu , thứ duy nhất chúng ta có là tình yêu và sự hi vọng.

Ngày công chúa Almira ngộ ra sức mạnh , sẽ là lúc cuộc chiến tàn khốc nhất bắt đầu.

Hãy đến cột trụ đang giữ tam đại bảo để tìm kiếm sự cứu rỗi ...!"

Âm thanh dịu dàng vang vọng cả căn phòng , Thiên Sơ kinh ngạc nghi hoặc nhìn vầng sáng đang dần biến mất.

Sau đó nhắm mắt

" Cảm ơn sự dẫn dắt của người thưa Nữ Thần Ritti "

Thiên Sơ nhìn ra ngoài cơn tuyết càng ngày càng dày đặc , mỉm cười thật thê lương ...

_____________________________

Cô bước đi trên dãy hành lang yên tĩnh , đôi mắt đỏ máu như nhìn xuyên qua khung kính dày phát ra những dãy ngân quang.

Từng tuyết trắng thật diễm lệ và đẹp đẽ , bàn tay năm ngón như phiến vũ đưa lên vào thành kính lớn lạnh lẽo.

Nụ cười nhòa như có như không khiến người thấm đẫm cả xương cốt bởi cái lạnh giá còn hơn cả giông tuyết ngoài kia.

Âm thanh thật nhẹ nhàng

" Tuyết sao ? Phải rồi ...!ngày hôm nay cũng sẽ là ngày bắt đầu của những cơn ác mộng ...!Tuyết Băng Du ...!công chúa Almira vĩ đại ...!ha ha~ ...!"

Cô nhẹ nhàng nhấc tay xuống , sau đó tiếp tục bước đi vang lên tiếng lộp cộp.

Mái tóc dài tím uyển chuyển theo từng bước chân , sau đó ...! cô biến mất không tăm hơi giữa khoảng lặng

Lần nữa xuất hiện là một gian phòng lớn , nam nhân mái tóc vàng đang tức giận nốc rượu bên khung cửa sổ ngắm tuyết rơi kia.

Thịnh Uy Hỏa nhìn qua kinh hách , chưa kịp phẫn nộ đã bị bàn tay của cô phóng ra một tia ma pháp Hắc Ám đi vào giữa trán.

Đôi mắt vàng dần trở nên sạm màu không có ý thức , nhìn những ngón tay đung đưa ma mị cùng âm thanh câu hồn vang lên quỷ dị

" Sự tức giận ...!ngọn lửa của phẫn nộ đang cháy rực trong ngươi~ ...!"

" Tức giận ...!? "

Thịnh Uy Hỏa mấp máy theo lời nói của cô , nhìn vào đôi mắt đỏ không một tia gợn sóng.

Nhưng trong đêm tối thì đôi mâu quang ấy dường như phát sáng , càng trở nên đáng sợ dị thường.

Đôi môi cô câu lên đường cung mĩ miều

" Phải ...!ngọn lửa căm giận sẽ ăn mòn lý trí ngươi ...!Tức giận ...!hóa thành thù hận ...!trả thù ...!"

" Trả thù ...!phải trả thù ...!"

" Ha ha~ ...!tốt lắm~ ...!ngươi sẽ làm gì ? "

" Trả thù ...!"

" Ta sẽ chỉ cách cho ngươi~ ...!trả thù ...!"

Cô mỉm cười cong lại đuôi mắt xinh đẹp diễm lệ , màn đêm bên ngoài nay lại phủ cả vùng trời trắng ngần thuần khiết.

Mang theo cái lạnh tự nhiên mà thấm vào da thịt , đọng lại trong tâm nỗi đau đớn khó nói thành lời.

Cảm giác bị ăn mòn bởi băng tuyết , từ từ dọc các tế bào trong cơ thể.

Đông lại máu đỏ nóng và đóng băng luôn cả trái tim đang đập từng nhịp ...

Thịnh Phong Thần đứng dựa vào gốc cây đón từng bông tuyết trắng , khi đến tay hắn liền tan biến.

Hắn lẳng lặng nhìn lên trên lâu đài , bàn tay đưa lên cởi bỏ mặt nạ bạch ngân.

Cảm nhận rõ ràng trái tim đang đau đớn co thắt đến từng nhịp thở , cỗ khí lạnh ấy đang dần dần nhấn chìm hắn vào sự cô độc không lối thoát .

Vụt !!!!

Mặt nạ rơi xuống nền tuyết đang đọng lại trên đất , hắn khom người dựa vào cây ôm lấy trái tim mình.

Linh hồn hắn đang dần run rẩy mà không hiểu lý do tại sao , nó đang kháng cự lại ý nghĩ của hắn.

Hắn muốn giúp người thân của mình , nhưng tại sao sự kêu gào thảm thiết ấy lại giam cầm bước chân của hắn ? Một giọt pha lê đặc biệt diễm lệ chảy xuống nền tuyết ...!Âm thanh lạnh lùng đến tận tâm can

" Xin lỗi ...!"

______________________________

" Này ! Cô đi đâu vậy ? "

Cẩn Duệ nhìn cô đang đi trên hành lang , nghi hoặc chất vấn.

Cô mỉm cười hỏi ngược lại

" Còn cô ? "

" Tất nhiên là đến xem tiểu Du "

" Hảo ! Tôi xem rồi , không có gì cả.

Cô đi hái hoa tuyết cho tôi đi , tự nhiên muốn ngắm "

Cô mỉm cười nói , Cẩn Duệ sững sờ tức giận

" Cô điên sao ? Hoa tuyết ? Làm gì có hả ? "

" Kỳ ngày , hôm nay là ngày cuối ah~ "

Cô đưa tay uốn xoăn lọn tóc tím của mình , Cẩn Duệ tức đến run người sau đó cũng cắn răng đi hái hoa tuyết cho cô.

Đôi mắt cô nhìn đến thân ảnh mảnh mai dần khuất trên hành lang , dung nhan dần trở nên bình tĩnh đến lạ thường ...

" Ha~ ...!"

Cẩn Duệ tức giận đưa tay cào tuyết lên , môi cắn chặt vừa làm vừa mắng

" Đồ Ngân Linh Ngạo Cơ đáng ghét , dám kêu ta đi hái hoa tuyết cho cô.

Đúng là điên rồ mà , cố tình chơi khâm ta phải không "

Vừa nói vừa bới tuyết lên mạnh mẽ quăng xuống như trút giận , cô ta đi đến những cái hốc cây để kiếm.

Cơn lạnh phút chốc bao phủ lên tấm lưng mảnh mai

Phốc !!!

Một cái áo choàng xuống , Cẩn Duệ kinh ngạc đứng thẳng người.

Bàn tay bất giác nắm lấy cái áo choàng bông nhìn Can đang cười

" Em làm gì giữa trời lạnh giá thế này hả ? "

" Tìm đóa hoa tuyết "

" Hử ? Bão tuyết như vậy , quả là có khả năng kết thành hoa tuyết.

Nhưng sao em lại rảnh rỗi muốn ngắm hoa ? "

Can cười cười trước sự ngây ngô của Cẩn Duệ , cô ta đỏ mặt

" Em mới không có , là tại em thua cược nên bây giờ mới bị đày đọa thế này nè "

" Ah ...!vậy thì anh đây cũng sẽ giúp em một tay "

" Nhưng anh không đi nghỉ sao ? "

" Không ! Anh vừa định tập luyện , thôi thì sẵn tiện giúp em vậy "

Can mỉm cười nói , Cẩn Duệ cũng câu môi sau đó cùng nhau bới mốc tuyết trắng lên.

Ánh sáng từ trăng như bao phủ lấy hai thân ảnh , vẻ đẹp lạnh giá này thật khiến người ta vừa thương tâm lại vừa si mê đến không có lối về ...!Hoàn toàn bị cắn nuốt và nhấn chìm bởi bão giông màu trắng ...

____________________________

" Ah ...!anh ...!anh làm cái gì vậy ? Thịnh Uy Hỏa ...!anh điên sao ? "

Tiếng nói Băng Du vang lên sợ hãi nhìn người nam nhân đang say đến lảo đảo kia.

Hắn đưa tay bắt lấy Băng Du nhưng cô ta kịp thời né được , ra cánh cửa lớn muốn mở ra nhưng không được.

Liền dùng ma pháp truyền âm , nhưng lại không hề có phản ứng

" Băng ...!"

Mặt băng lan tới quai cầm , khí hàn tỏa ra.

Băng Du hai mắt tràn ngập sợ hãi và mong đợi

Rắc !!!

Sững sờ trước sự thật , cô ta cảm nhận rõ ràng một sức mạnh cường đại đã không cho cô ta một cơ hội nào.

Phía sau Thịnh Uy Hỏa đã bắt lấy Băng Du , mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi.

Cô ta vung tay căm giận

" Đồ điên , anh biến ngay cho tôi "

" Ha ha haaa~ ...!"

Đáp lại cô ta chỉ là tiếng cười quỷ dị , Băng Du hai mắt co rút lại tràn ngập kinh hãi nhìn Thịnh Uy Hỏa đang vươn tay.

Sau đó cắn răng lạnh mặt

" Sao Hỏa ...!"

Một ngọn lửa mạnh mẽ đánh đến , Thịnh Uy Hỏa né đi nhìn Băng Du cười khinh miệt không có chút lý trí

Đoàng !!! Vụt

" Ahhhhhh ...!"

Tiếng la thảm thiết vang lên , Băng Du không hiểu sao mình lại bị tập kích.

Giống như có một người thứ ba đang hỗ trợ Thịnh Uy Hỏa , thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh đó khiến cô ta ngạt thở.

Giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhấn chìm cô ta vào địa ngục âm ti ...!Ngọn lửa màu xanh đậm trong đêm tối đặc biệt dữ tợn dần tan đi , cô ta cảm nhận cả người mình không còn sức lực.

Ngã khụy xuống nhìn Thịnh Uy Hỏa đang lôi tóc kéo lê mình đi đến giường một cách thô bạo , muốn cầu xin sự giúp đỡ nhưng lại không có một ai có thể nghe cô ta.

Yomi đã bay đi để rèn luyện , cô ta không thể dùng ma pháp gì khi bị lực lượng bí ẩn kia ngăn cản ...

Bịch !!! Roẹt

Thân thể Băng Du như tê liệt , bị quăng lên giường một cách mạnh mẽ.

Âm thanh chiếc váy màu xanh lam bị xé toạc , cả cơ thể trụi hiện ra trong màn đêm tối cảm nhận cái lạnh đang thâm nhập.

Đôi mắt xanh lam ánh lên giá rét cùng băng lãnh , bàn tay siết chặt lại nhưng hoàn toàn vô lực

" Ah ...!"

Cô ta bị Thịnh Uy Hỏa lỗ mãn nắn cả người càng khiến nổi sợ nơi đáy lòng trào dâng.

Trong linh hồn bắt đầu run rẩy , nước mắt chảy ra

" K ...!k ...!không ...!c ...!ứu ...!cứu em ...!Thần ca ...!cứu ...!"

" Ha ha ...!cô còn nghĩ ổng sẽ đến cứu cô ? Ngây thơ quá ...!"

Âm thanh tiếng cười chế giễu tựa như một ác quỷ khơi dậy nổi khủng hoảng trong thâm tâm Băng Du.

Cái cảm giác sợ hãi đến ngạt thở ấy đang dần xâm lấn cô ta.

Muốn kêu cứu nhưng giờ đây sức lực đã bị ngọn lửa màu xanh kỳ dị kia thiêu cháy ...

" Ahhhhhh ...!"

Một tiếng thét thật dài và thê lương vang lên , cô ta hai mắt mở to ngấn nước.

Trong đôi con ngươi đó hoàn toàn hiện lên nỗi tuyệt vọng vô biên , cảm nhận sự đau đớn từ thân.

Một cái đâm sâu bạo tàn hoàn toàn khiến cô ta như bị xé toạc cả thân thể thành từng mảnh.

Cơ thể bị lưu lại vết máu và xanh tím , nhưng không đau đớn bằng trái tim cô ta bây giờ.

Nước mắt rơi như châu ngọc xuống ga giường trắng , cả người cứ đung đưa theo kẻ phía trên.

Âm thanh từ cổ họng bây giờ cũng không thể phát ra thành tiếng , sự phẫn nộ và thống khổ đang dần kết lại trong cõi lòng.

Hai tay siết lấy ga giường nhắm chặt mắt ...

Một đêm chịu đựng sự nhục nhã không nói thành lời , bầu trời tuyết trắng vô tình càng làm trái tim Băng Du kết lại ...

Cô nằm trên giường nhắm mắt thoải mái mà tận hưởng cái lạnh giá , tiểu Bát Đản cũng sung sướng nằm bẹp ra đắp mền , hai má ửng hồng

" Ngủ như vầy là sướng nhất "

" Ha~ "

" Ký chủ , ngộ ha ...!mấy kẻ phản diện độc ác sau toàn nghĩ ra những âm mưu hơi hèn không vậy ? "

Tiểu Bát Đản gãi gãi lỗ tai mình , gương mặt bánh bao vẫn nhắm mắt thản nhiên.

Cô mỉm cười , hàng mi hơi nâng lên

" Ngươi có muốn nếm trãi cái âm mưu hèn đó không ? "

" Ha ha ...!tất nhiên là không "

Tiểu Bát Đản mở mắt cảnh giác cười nịnh nọt , đưa mặt dụi vào tay cô làm nũng.

Cô xoa lấy đầu nó , bình thản

" Ngươi dạo này hơi thân với con mèo Albert kia rồi đấy "

" Tất nhiên , hắn là bạn tốt của ta nha "

Tiểu Bát Đản hất mặt , cô mỉm cười nhắm mắt lại.

Xoa nhẹ lỗ tai mèo

" Có kẻ ghen "

" Hử ? Ký chủ nói gì vậy ? "

Tiểu Bát Đản chớp mắt nghi hoặc , cô lật người đắp chăn lại.

Lười biếng thốt

" Vào không gian đi ...!có kẻ đang đợi ngươi đó.

Nó không thấy ngươi liền không chuyên tâm tu luyện được "

" ...!?? "

Tiểu Bát Đản nghệch mặt ra , nhưng chưa gì đã bị một lực hút kéo vào không gian.

Cô hơi nhếch môi cười ...

______________________________

" Ah ...!đau ...!đau ...!ngươi làm gì vậy hả ? "

Tiểu Bát Đản tức giận , hai mắt ngấn lệ khi bị tiểu Huyết dùng đuôi đánh vào mông không thương tiếc.

Thân rắn quấn chặt người tiểu Bát Đản , tiếp tục nâng đuôi

Bóp bóp !!!!

" Ah ...!hu hu ...!ta sẽ mách ký chủ ...!buông ra ...!ah ...!"

Tiểu Bát Đản giãy dụa thì bị thân rắn siết chặt hơn , tiểu Huyết liếc qua đôi con ngươi tím đã sớm lạnh tanh khiến tiểu Bát Đản sợ hãi run người

" Con hồ ly mập nhà ngươi suốt ngày ham chơi , có biết như vậy sẽ làm phiền chủ nhân không hả ? "

" Ta đâu có làm phiền ký chủ chứ "

" Ngươi nghĩ mình hay ho lắm sao ? Chỉ có một con mèo hoang mà cứ lẻo đẻo theo nó suốt.

Ngươi rảnh quá sao không đi tu luyện đi "

Tiểu Huyết tức giận khinh bỉ nói , tiểu Bát Đản cũng dùng đuôi siết cổ nó nổi giận

" Mi nghĩ mình là ai hả ? Ta làm gì kệ bà ta , ký chủ chưa lên tiếng mắc gì đến lượt con rắn thúi mà ngươi nói ? Sao ngươi không lo tu luyện mà ở đây giáo huấn ta hả , mi là cha ta chắc "

" Ta là thay mặt chủ nhân dạy dỗ ngươi "

" Không cần !! Tự lo cho thân mình đi đồ rắn thúi.

Ta thích chơi với Albert , còn hơn là ở đây để con rắn thúi như ngươi làm chướng tai gai mắt "

Rầm !!!

Tiểu Bát Đản dùng lực quăng tiểu Huyết ra xa đập mạnh xuống bàn có chút choáng váng , nó tức giận xì xì lưỡi rắn phun ra nuốt vào

" Con heo mập , ngươi nói gì hả ? Dám so sánh ta với con mèo hoang chết chủ đó ? "

" Người ta mở miệng ra là văn chương lịch sự , còn ngươi mở miệng ra toàn đậu hũ thúi.

Đây chính là sự khác biệt rất lớn "

Tiểu Bát Đản cong đuôi xù lông mắng , câu nói càng khiến tiểu Huyết nổi giận

" Ngươi nghĩ mình tốt đẹp văn hóa lắm sao ? Cũng chỉ là con hồ ly tham ăn mất nết thôi.

So sánh ta ? Bản Xà Vương dù sao cũng là một trong những thần thú cường thế , ngươi dám thấp ta với con mèo hoang đó ? "

" Ha ha haaa ...!chọc cười đi ? Ngươi bây giờ khác gì một con rắn bình thường chứ , ngay cả Albert chưa chắc gì đã đánh thắng mà còn bày đặt "

Tiểu Bát Đản cười khinh miệt , tiểu Huyết trầm mặt lại.

Một luồn khí tức tỏa ra khiến đồ đạc xung quanh vỡ nát , từ bàn ghế đến bình hoa.

Tiểu Bát Đản cảm nhận sát khí cuồng loạn liền sợ hãi cong người lại ...

" Hai ngươi ồn quá , muốn quậy thì tìm nơi khác mà quậy "

Tiểu Hắc bay đến khó chịu lạnh lẽo nói , tiểu Bát Đản lập tức phóng qua núp sau lưng nó

" Phải đó , tiểu Hắc Hắc , là con rắn thúi này tự nhiên nổi điên.

Ta đâu có làm gì nó đâu , bảo ký chủ nướng nó đi "

" Đã là phu thê thì không nên cãi cọ , có gì từ từ nói chuyện.

Ảnh hưởng đến người xung quanh thì không tốt "

" Ngươi nói cái gì hả ? Ai phu thê với con rắn thúi đó ? Ta mà có thích nam nhân cũng sẽ không chọn nó đâu "

Tiểu Bát Đản bĩu môi nói , bỗng đôi mắt tiểu Huyết sắc lạnh nhìn nó mang theo sự cường hãn khiến cả người hồ ly cuộn tròn lại.

Hai mắt bắt đầu ngấn lệ ủy khuất thập phần , rõ ràng không làm gì mà cũng bị đánh.

Còn bị mắng nhiếc như vậy , hỏi làm sao không thương tâm.

Trái tim nhỏ bé của hồ ly vỡ ah vỡ ...

" Oa oa~ ...!"

Tiểu Bát Đản phóng người đi , rời khỏi không gian.

Tiểu Huyết nhìn theo kinh ngạc thu lại khí tức , sau đó hừ lạnh biến mất.

Tiểu Hắc trầm mặt

" Rồi rốt cuộc ta là đứa dọn dẹp ?? "

______________________________

Cô đang ngủ liền cảm nhận trong lòng có cái gì đó run run , nhíu mày đưa tay cầm lên cục bông trắng đang cuộn tròn.

Hai mắt to tròn màu cam ngấn nước

" Ký chủ ...!ức ...!r ...!rắn thúi ...!hu ...!ăn hiếp ta ...!"

Cô cười vỗ nhẹ đầu nó , bàn tay xòe ra xuất hiện một lọ dược màu hồng.

Hai mắt tiểu Bát Đản sáng lên

" Diệp Ngân dược ? "

Thứ này là đan dược giúp tăng cường sức mạnh do cô chế ra , nó ăn rất ngọt và ngon nên tất nhiên con hồ ly tham ăn này rất thích.

Cô đưa cho nó , tiểu Bát Đản xòe hai chi trước cầm lấy dụi mặt thõa mãn.

Sau đó chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi , cô ve bộ lông tuyết trắng nhìn ra cửa sổ.

Trời đã hừng đông , nhưng cái lạnh nó vẫn khiến người tê tái ...

Cộc cộc !!!!

Âm thanh gõ cửa vang lên , cô đứng dậy mở cửa.

Nhìn thấy Cẩn Duệ và Can trên người tỏ ra hơi lạnh buốt , cô ta đưa lên một đóa hoa màu trắng ngần pha chút xanh dương đẹp đẽ toát lên hàn khí

" Nè ...!hết nợ "

Cô nhướn mày nhận lấy , cảm nhận cái lạnh của hoa tuyết trong tay .

Loảng xoảng !!!!!

Âm thanh vỡ đồ vang lên , Cẩn Duệ cùng Can nhìn nhau sau đó đi theo hướng phát ra tiếng động.

Cô cười nhìn đóa hoa trong tay , cô đã sớm thu lại ma pháp kết giới do mình giăng sẵn.

Trò vui buổi sáng sớm ...!ha ha~ ...

Bọn họ đi theo tiếng phát ra âm thanh , liền thấy Mira ngã bệch trên đất trước cửa phòng Băng Du.

Cái khay trái cây đã yên vị trên đất , Cẩn Duệ nhìn đôi mắt tràn ngập sợ hãi và hoang mang của Mira liền đi đến

" Tiểu Du ...!"

Cảnh tượng trước mắt cũng khiến cô ta sững sờ , Băng Du vô hồn ngồi trên giường ôm lấy chăn che đi cơ thể đầy vết thương.

Còn nam nhân kia vẫn ngủ say không hay biết gì

" C ...!cái ...!gì đây ? "

Cẩn Duệ không tin vào mắt mình , Mira đứng lên đến ôm lấy Băng Du mà nước mắt rơi lã chã

" Tiểu Du ...!con ...!"

Niêm Liễn cũng đã nhanh chóng đi tới , thân hình cứng đờ ngay tại chỗ.

Thịnh Uy Hỏa cảm nhận được tiếng ồn liền tờ mờ ngồi dậy

" Mới sáng sớm , làm gì ồn ào vậy ? "

Hắn nhìn qua Băng Du , sau đó cười khinh miệt đứng lên mặc quần áo.

Bộ dạng ung dung đến đáng hận , Băng Du co rút đồng tử gào lên khóc thảm thiết trong ngực Mira .

" Thịnh Uy Hỏa !!!! "

Rầm !!!

Âm thanh Niêm Liễn vang lên đầy tức giận , một cây kiếm chém xuống chỗ hắn.

Thịnh Uy Hỏa né được , tàn độc nhìn

" Gì đây ? Ông là muốn giết tôi sao ? "

Kỳ Anh và Clyn đi tới cũng kinh hãi , Fry vào đến bên Băng Du.

Niêm Liễn gằng từng chữ thốt ra cổ họng mang đầy sát khí

" Ta không có đứa em như ngươi "

" Ha ha haaa ...!ông nghĩ tôi xem ông là anh sao ? Vì một con đàn bà mà ngu si đần độn , tôi khinh.

Đéo cần cái gọi là anh trai như ông "

Thịnh Uy Hỏa đưa tay xuất hiện thanh kiếm , sau đó lao đến chém xuống một đường

Xoẹt !!! Rầm ...

Niêm Liễn cũng lấy kiếm đánh nhau với hắn , cả hai nhanh chóng tạo thành một bãi chiến trường.

Cửa sổ vỡ toang , hai thân ảnh lao xuống sân , âm thanh Băng Du khóc nức nở đọng lại trong không gian.

Cả đám người lo lắng nhìn cô ta , ai cũng nhen nhóm lên một ngọn lửa giận.

Cô dựa vào tường lẳng lặng nhìn đám nữ nhân đang dỗ dành Băng Du.

Thịnh Phong Thần đi đến lạnh lùng nhìn vào , Băng Du đôi mắt vào con ngươi vẫn lạnh băng không có chút cảm xúc của hắn mà đáy lòng càng lạnh lại.

Nơi ngực trái co rút ầm ĩ , sau đó ngất đi ...

- Không xong rồi !! Một quân đoàn phù thủy đen đang tấn công

Một kỵ sĩ vào thông báo , mọi người ai nấy hoàn toàn sững sờ.

Can đi tới hỏi

" Tầm bao nhiêu ? "

- Rất nhiều , còn có rất nhiều cự thú biến dị.

Quân ta đã hi sinh không ít

Mọi người như rơi vào hầm băng , cả đám tất bật đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến.

Cô lạnh lẽo nhướn mày liếc qua Thịnh Phong Thần cũng đang nhìn mình , đôi mắt đen láy vẫn một mảng băng lãnh khiến người ta không thể đoán được điều gì.

Hắn quay người đi ...

Cô mỉm cười , đôi mắt cong cong lại tạo thành đường cung khuyết.

Tia cười nơi đáy mắt dần hiện lên

" Ha~ ...!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio