Cô cùng Tình Xuyên xuống trấn, vào một quán ăn. Cô ngồi trên ghế đối diện với Tình Xuyên, tiểu Bát Đản và tiểu Huyết ngồi trên bàn, tiểu Bát Đản ngồi ăn bất chấp không màng tới ai. Cô cũng cầm chung trà lên uống
" Sư tỷ, bữa ăn này chắc có chuyện muốn nói "
Tình Xuyên nở nụ cười, đôi mắt xanh dương ánh lên tia sáng
" Trong Tiên sơn tay vách mạch rừng. "
Cô để chung trà xuống, cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng
" Nói đi "
" Sư muội không phải người bình thường... "
Tình Xuyên nhìn cô, khóe môi đỏ mọng nâng lên
" Ha! Chẳng lẽ ta là quỷ? "
" Quỷ? Có lẽ vậy đó "
Cô nhìn vào ánh mắt Tình Xuyên, đáy mắt cô sau mảnh vải xẹt qua ý vị
" Ha! Tâm tư kín đáo, mới là kẻ khó lường "
" Ồ! Muội nói vậy là đang nói ta sao? "
" Như nhau thôi "
" Ồ! Ta cũng nghĩ vậy... Chúng ta... cùng mục đích "
Tiểu Huyết bên cạnh nghe vậy liền nhìn qua Tình Xuyên, đôi mắt tím ánh lên sát khí. Tình Xuyên thấy vậy liền quơ tay
" Bình tĩnh "
" Ha! Cùng chung mục đích? Là bạn hay là thù đây "
Cô nâng chung trà nhấm nháp
" Có lẽ... là thù "
Tình Xuyên nhìn cô, đôi mắt mang theo đáy vực chết chóc. Cô đặt chung xuống bàn, vươn tay rót trà
" Thù? Vậy nói xem ai thắng? "
" Ah! Tỷ không biết, nhưng cũng thật tò mò. - "
Tình Xuyên cũng uống nước, chậm rãi nói
" Ha! Từ trước đến nay, chưa kẻ nào cản trở bước đường của ta mà nguyên vẹn "
Lời nói của cô mang theo hàn khí, Tình Xuyên mỉm cười
" Thật đáng sợ! Nhưng trước mắt chúng ta cần phải dọn dẹp đóng phân kia "
Cô vươn môi nở nụ cười
" Phân? Ta chỉ muốn bình lặng, không thích làm rầm rộ lên "
" Nhưng những kẻ đó thật khó xơi. Nhược Hy Ái Linh đang được hậu thuẫn. cái chân cột vững chắc nha~. Huống hồ muội cũng đã gây thù chuốc oán với nàng ta. Còn có Chung Linh nữa "
Tình Xuyên như cảnh báo nói với cô
" Vậy là muội lành ít dữ nhiều rồi? "
Cô dựa vào ghế, chung trà trên tay xoay qua xoay lại
" Vậy phải xem sư muội thế nào. Những tên nam nhân kia cũng rất được, có thể lấy làm lá chắn "
" Hử? "
Cô nhướn mài, Tình Xuyên nhìn đến cô
" Dù là người tu tiên cũng khó thoát khỏi lưới tình. Mà sao sư muội lại không gỡ mảnh vải kia ra? Có lúc hàng vạn lời nói ra, không sánh nổi một ánh mắt thâm tình "
Tình Xuyên vươn môi, ánh mắt xẹt qua tia sáng đầy ý vị. Cô mỉm cười nhạt, đưa tay chạm vào mắt
" Đa tạ vì đã cho ý kiến "
" Ha...! "
Cô và Tình Xuyên đang nói chuyện thì bỗng nhiều người chạy ra ngoài, tiếng nói ồn ào
- Chuyện gì vậy?
- Có đánh nhau kìa
- Hình như là đệ tử Tiên sơn
- Sao lại như vậy?
........
Cô và Tình Xuyên nhìn nhau, sau đó đi ra ngoài. Tiểu Huyết quấn lấy người tiểu Bát Đản rồi nhảy lên vai cô
Bước ra ngoài, tiếng kiếm leng keng vang lên. Cô nhìn vào đám người, hai thân ảnh một nam một nữ đang đánh nhau quyết liệt. Đó chính là Song Thành và Băng tâm, có cả Song Song. Nhưng Song Song lại đứng bên ngoài, gương mặt lo lắng khuyên bảo
" Ca! Dừng lại đi "
Cô đưa tay lay trán, tiểu Huyết nhìn đến
" Nha đầu đó lại gây phiền phức "
Tình Xuyên bên cạnh mỉm cười nhẹ
" Xem ra hôm nay chúng ta xui rồi. Còn nhớ nội quy chứ? "
Cô lạnh nhạt nhìn đến nói
" Nhớ "
" Ha! Đệ tử Tiên sơn tự ý ra ngoài. Hai đưa nhóc đó lại còn đánh nhau, có thể nói là gây chuyện với đồng môn. Nhân cơ hội này hai ta chạy trước "
Tình Xuyên nhìn qua cô nói, cô cũng gật đầu định bước đi thì một tiếng nói vang lên.
" Dừng lại "
Nhược Hy Ái Linh cùng Nhã Kỳ từ trên trời bay xuống, tiếng nói khi nãy cũng là của Ái Linh. Song Thành thấy nàng ta liền nhảy ra, không đánh nữa. Băng Tâm khi thấy cả đám người tụ hợp, đôi mắt nhìn Ái Linh chán ghét.
" Lại là ngươi? Thích ra vẻ nữ anh hùng lắm sao? "
Băng Tâm khinh thường nói, Ái Linh lạnh lùng liếc qua Song Thành cùng Song Song. Nhã Kỳ bỗng nhiên nhìn qua cô và Tình Xuyên, đôi mắt mang theo ý cười
" Ha! Xem ra trốn không được rồi "
Tình Xuyên ngán ngẩm nói, cô thấy vậy liền cùng nàng ta bước ra
" Băng Tâm! Muội lại gây chuyện? "
Băng Tâm nghe tiếng nói của cô liền mỉm cười chạy lại
" Tỷ tỷ "
" Thì ra ngươi cũng ở đây? ta thấy ngươi nên dạy dỗ lại sư muội của mình. "
Song Thành chỉa kiếm vào Băng Tâm, gương mặt tức giận nói
" Ngươi nói gì hả? Có tin ta giết chết ngươi không? "
Băng Tâm thấy vậy liền tức giận đi lên, cô nắm lấy tay nha đầu đó lại nói
" Còn muốn gây chuyện? "
" Tỷ tỷ... "
Băng Tâm gương mặt ỉu xìu, Nhã Kỳ đi lên một bước nói
" Ta thấy chuyện này không tốt rồi. Đánh nhau trong khi cùng là người của Tiên môn. Lại còn giữa thanh thiên bạch nhật để bá tánh nhìn thấy, đã làm nguy hại uy danh của Tiên sơn. Lần này thật không ổn, ta thấy nên dừng lại để mà còn được giảm nhẹ hình phạt "
Ái Linh nhìn qua cô và Tình Xuyên, đôi mắt lạnh lùng
" Hai người tự ý rời khỏi Tiên sơn. Cũng phải trở về lĩnh phạt. Nhưng trước đó ta muốn hỏi ngươi một chuyện... "
Ái Linh bước lại gần cô, đôi mắt mang theo hàn khí
" Chuyện gì? "
" Ngươi có lấy Thủy linh châu của ta hay không? "
Cô nhếch môi cười nhạt
" Ta không lấy đồ gì của ngươi cả "
" Không thể nào! Chính hai ngươi là người đã giết bọn sơn tặc. Dân làng và trong nơi chứa kho báu đó không có viên Thủy linh châu của ta. Thì chỉ có một trong hai ngươi lấy nó "
Tiếng nói Ái Linh lớn hơn, xem ra là đang tức giận. Băng Tâm nhìn đến cũng nổi sùng đẩy nàng ta ra
" Tránh xa tỷ tỷ ta ra "
Vì không đề phòng nên Ái Linh bị đẩy xuống đất, Song Thành nhìn qua Băng Tâm tức giận chỉa kiếm bay về phía Băng Tâm đánh tới. Nhã Kỳ thấy vậy liền chạy lại đỡ Ái Linh, đôi mắt nhìn qua Băng Tâm nổi lên sát ý. Cầm lấy cây quạt bay vào tham gia trận chiến, Tình Xuyên nhìn qua cô
" Không giúp sao? "
Cô lạnh nhạt không nói gì, cầm lấy một cục đá đánh vào người Nhã Kỳ khiến hắn bay ra. Nhã Kỳ nhìn qua cô, thân thể bay tới. Tình Xuyên thấy vậy liền vươn tay, một thanh kiếm xuất hiện xông lên chặn lại cây quạt của Nhã Kỳ. Tiểu Huyết trên vai cô kinh ngạc
" Sao nàng ta lại giúp chủ nhân? "
Cô im lặng không nói gì, Ái Linh đứng đó nhìn trận chiến người. Song Song thì đứng đó can ngăn
" Ca! Dừng lại, đừng đánh nữa "
Ái Linh nhìn qua cô, đôi mắt hiện lên sát ý
" Lãnh Cơ Ngân Tinh! Muội muội ngươi nhiều lần làm nhục ta trước bàn dân thiên hạ. Ngươi còn lấy đi di vật của mẫu thân ta để lại, nay ta tính sổ món nợ với ngươi "
Nói rồi Ái Linh đưa tay, một quả cầu băng hướng cô bay tới. Cô nhanh nhẹn né đi, cô dùng ngọn lửa đỏ phóng về phía nàng ta.
Mọi người xung quanh chạy đi, nhìn đến trận chiến. Từ trên cao Tứ trưởng lão cùng Tam trưởng lão bay xuống
" Dừng tay "
Mọi người dừng tay lại, cô nhìn qua hai vị trưởng lão đang đáp xuống. Song Thành đã bị Băng Tâm đả thương trên tay phải. Còn Nhã Kỳ và Tình Xuyên lại không phân cao thấp nên vẫn lành lặn
" Ca "
Song Song chạy tới bên cạnh Song Thành, nước mắt chảy xuống
" Mấy đứa nhóc các ngươi. Trở về Tiên sơn "
_________________
Hiện tại cô cùng đám người Ái Linh, Tình Xuyên và Băng Tâm đang ở chính điện. Và sự có mặt của các vị trưởng lão...
" Chủ nhân! Sao không thấy sư phụ người? "
Tiểu Huyết nói nhỏ vào tai cô, cô không trả lời nhìn đại trưởng lão đang vuốt râu. Tiếng nói uy nghiêm vang lên
" Các ngươi tự ý xuống núi. Lại còn đánh nhau, có xem Tiên sơn ta để vào mắt? "
Tiếng nói tức giận uy quyền, Băng Tâm đi lên chỉ vào Song Thành
" Do hắn chọc giận ta. Hắn mắng tỷ tỷ ta, nên ta không thể bỏ qua cho hắn "
" Các ngươi tại sao lại xuống núi, nói rõ hết cho ta "
Tứ trưởng lão lên tiếng nhìn qua Song Thành. Băng Tâm bĩu môi nói
" Ta cùng Song Song vốn định xuống núi chơi. Vì ở trên Tiên sơn quá ngột ngạt... Sau đó gặp phải tên ca ca của Song Song. Hai chúng ta không hợp liền đánh nhau "
Băng Tâm thẳng thắn nói
" Vậy còn ngươi, Song Thành. Sao ngươi lại xuống núi? "
Đại trưởng lão vuốt râu hỏi
" Ta muốn mua một ít đồ "
Song Thành vừa ôm cánh tay bị thương vừa nói, đại trưởng lão nhìn qua cô và Tình Xuyên
" Sao hai ngươi lại có mặt? "
Cô không nói gì, Tình Xuyên mỉm cười nhạt bước lên
" Thưa đại trưởng lão. Là do ta và sư muội có chút quen biết nên mới định đi ăn một bữa. Sau đó gặp phải họ đánh nhau, rồi cả Ái Linh và Nhã Kỳ hai người họ xuất hiện. Ái Linh sư muội muốn gây sự với Ngân Tinh sư muội nên bọn ta mới tham gia vào trận chiến "
" Cái gì? Nhã Kỳ, ngươi nói rõ cho ta "
Tam trưởng lão phe phẩy quạt, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia tức giận
" Thưa sư phụ! Là do hai tỷ muội họ lấy kỷ vật của Ái Linh. Nên muội ấy mới nhất thời xúc động "
" Nói bậy! Ta và tỷ tỷ không có lấy cái gì của nàng ta. Là do các ngươi tự biên tự diễn "
Băng Tâm tức giận phản bác, Song Thành nghe thấy liền nói
" Ngươi ghen ghét chủ nhân của ta. Mới kiếm chuyện gây sự. Nay lại lấy đi kỷ vật mà chủ mẫu tặng chủ nhân ta, lại còn chối? "
" Song Thành ngươi quá xem thường ta. Lãnh Băng Tâm ta muốn thứ gì sẽ quan minh chính đại mà lấy. Không cần vì một viên châu rách nát mà để mang tiếng xấu. Ngươi như vậy là đang muốn ám chỉ ta là kẻ dơ bẩn, có phải không "
" Đúng đó! Ta là đang nói ngươi dơ bẩn. Lãnh gia các ngươi ai cũng dơ bẩn "
Băng Tâm bàng hoàng, tức giận. Đôi mắt mang theo hơi nước, nắm chặt thanh kiếm chĩa lên đâm về phía Song Thành
" Ta giết chết ngươi "
Rầm!
Chiếc bàn gỗ vở vụn, một đạo ánh sáng nhạt đánh ngã Băng Tâm. Cô nhìn đến Đại trưởng lão gương mặt già nua tức giận
" Xằng bậy! Đây là Tiên sơn, không phải nơi để các ngươi không xem ai vào mắt. Các ngươi tự ý xuống núi, quy phạm gia quy, xác hại đồng môn. Lôi ra ngoài đánh gậy. Giam cầm trong phòng chép bản nội quy các ngươi phạm phải "
Tam trưởng lão đứng lên hướng đại trưởng lão nói
" Sư huynh, bọn nhóc này dù sao cũng mới vào Tiên sơn. Đạo hạnh chưa đủ, xin huynh phạt nhẹ lại "
" Ta thấy không cần! Cứ phạt như vậy "
Lời nói Ngũ trưởng lão vang lên dứt khoát, tứ trưởng lão nhìn đến cũng nói
" Ta thấy tam sư tỷ nói đúng. Bọn nhóc này đạo hạnh không đủ. Lại còn là thân nữ nhi, làm sao có thể chịu nổi "
" Không cần nói nhiều! Lôi ra ngoài "
Đại trưởng lão dứt khoát nói, từ ngoài ba thân ảnh đi vào. Đó là Cửu trưởng lão và Thất trưởng lão, còn có sư tôn của cô
" Đại sư huynh thủ hạ lưu tình "
Cửu trưởng lão nhìn đến Ái Linh lo lắng
" Tình Xuyên! Ngày thường ta dạy dỗ ngươi thế sao? "
Sư tôn cũng nhìn qua cô, hàng mài nheo lại
" Các sư đệ, các ngươi... "
Đại trưởng lão tức giận run tay
" Sư huynh! Bây giờ ai cũng cầu xin cho bọn nhóc. Huynh suy nghĩ lại, phạt nhẹ thôi "
Tứ trưởng lão nói, đại trưởng lão nhìn đến thở dài
" Tiên sơn ta đường đường là môn phái tu đạo. Nay các ngươi lại cầu xin cho đệ tử của mình. Bọn chúng lại còn không xem nội quy của nơi này ra gì. Ta tuyệt không thể tha thứ, lôi ra ngoài "
Tiểu Bát Đản trên vai cô lo lắng
[ Ký chủ! Giờ làm sao đây? ]
Cô không nói gì nhìn đám người dẫn bọn cô ra ngoài sân. Tình Xuyên bên cạnh nở nụ cười nhạt
" Xui xẻo thật! Lúc về phải đốt phong long trừ tà "
Các trưởng lão cũng theo ra, bọn cô quỳ trên đất. Từng đệ tử cầm lấy một cây côn dài, tiểu Huyết nhìn đến sát ý nổi lên nhìn qua môn hộ đang cầm gậy
" Ngươi dám đánh chủ nhân ta, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây "
Môn hộ kia nghe thấy nhìn vào tiểu Huyết run rẩy. Đại trưởng lão nhìn đến tức giận
" Một con vật cũng dám lên mặt với đệ tử Tiên sơn? "
Cô lạnh nhạt vươn tay cầm lấy tiểu Bát Đản để lên đùi. Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt, Tình Xuyên thấy vậy cũng mỉm cười. Lời nói cô vang lên không cao không thấp
" Đánh đi "
Môn hộ kia quơ gậy xuống đánh vào người cô, cả đám người cũng bị gậy đánh xuống. Tình Xuyên bên cạnh quỳ thẳng người, giọng nói vang lên đủ để cô và nàng ta nghe
" Chơi xấu nha~. "
" Ngươi cũng vậy thôi "
" Ha! Nhược Hy Ái Linh, ta thấy bắt đầu khó chịu rồi "
Tình Xuyên nheo mài lại, đáy mắt xẹt qua tia sát ý. Cô gương mặt không đổi sắc, nhưng hơi thở tàn bạo phút chốc lộ ra.
" Ta cũng vậy "
Buổi chiều ấm áp, dưới mặt đất tiếng bang bang vang lên phát ra từ người bọn cô. Băng Tâm gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi đổ xuống. Song Thành và Song Song cũng không khá hơn. Nhã Kỳ quỳ thẳng người không cho bản thân phát ra một tiếng la nào. Nhược Hy Ái Linh cũng quỳ đó, liếc qua cô...
Tiểu Huyết cùng tiểu Bát Đản nhìn cô
[ Ký chủ! Ta đã tăng cường kết giới hộ thể cho người. Lực sát thương cũng không khiến người đau. Nhưng còn vết thương vẫn ở đó... ]
' Không sao! '
Sư tôn nhìn đến cô, gương mặt quay đi. Không hiểu sao lòng hắn lại có cảm giác gì đó rất kì lạ, có chút đau lòng...
Thất trưởng lão cũng nhìn qua cô, hàng mài nheo lại nhìn gương mặt cô không đổi sắc. Đại trưởng lão cũng kinh ngạc không kém, đưa tay lên cho các môn hộ dừng lại
Băng Tâm thần sắc nhợt nhạt, trên lưng toàn là máu ngã xuống đất.
" Lần này xem như cảnh cáo. Dừng tại đây đi "
Tình Xuyên cùng cô đứng lên, y phục của cô phía sau hiện lên màu đỏ. Cô nhìn qua Nhã Kỳ đang đỡ Ái Linh, rồi lại nhìn đến Băng Tâm đang ngã trên mặt đất
" Tỷ... tỷ tỷ không... sao chứ? "
Cô lạnh nhạt bước lại, nhìn Băng Tâm quỳ trên mặt đất.
Chát!
Tiếng bạt tai vang lên khắp không trung, mọi người kinh ngạc nhìn đến. Băng Tâm cũng bàng hoàng ôm lấy mặt mình. Nước mắt chảy dài như không tin
" Tỷ tỷ... "
Tiếng nói cô mang theo sự tàn nhẫn
" Đã rút ra bài học chưa? "
" Tỷ... tỷ tỷ nói gì vậy? Sao tỷ lại đánh muội "
Băng Tâm nước mắt chảy dài, nhìn lên cô
" Ta đánh ngươi vì ngươi quá ngu ngốc. Thiên hạ này rộng lớn, ngươi nghĩ bản thân có thể một tay che trời? Tự làm theo cảm xúc, chỉ những kẻ ngu ngốc và đần độn mới bị cảm xúc chi phối. Và ngươi chính là kẻ đó "
Mọi người xung quanh nghe lời nói của cô mà bàng hoàng, Tình Xuyên bên cạnh nhếch môi nở nụ cười
" Tỷ... muội chỉ bảo vệ tỷ "
Băng Tâm run rẩy nói
" Bảo vệ ta? Ta cần ngươi bảo vệ? Bản thân mình còn lo chưa xong lại còn muốn bảo vệ người khác? Ngươi tự đề cao mình quá rồi "
Cô đưa tay bóp miệng của Băng Tâm nâng mặt nàng ta lên, lời nói lạnh lẽo đầy âm hàn
" Muội rốt cuộc làm sai gì? "
Bắng Tâm nước mắt chảy ra càng nhiều, sợ hãi nhìn cô
" Sai lầm của ngươi chính là quá ngu ngốc. Không có thực lực mà lại muốn bảo vệ người khác. Ngươi thậm chí không giúp được ta mà còn hại chính bản thân mình. Chỉ vì những lời nói vô nghĩa mà để sự tức giận lấn áp. Những lời nói đó có thể khiến ta chết sao? "
" Muội không muốn như vậy... muội... "
" Này! Nàng ta chỉ đang vì ngươi. Ngươi sao lại đánh muội muội của mình "
Song Thành nhìn đến nheo mài hỏi, cô quay qua đưa tay chỉ vào Song Thành
" Còn ngươi nữa, đường đường là một đại nam nhi. Lại đi chấp nhất với nữ nhân, luôn tự cho mình là đúng. Ngươi cũng đang bảo vệ chủ nhân của mình nhỉ? Nhưng ngươi cũng đang hại nàng ta đấy, ngu ngốc. Nếu ta là ngươi ta đã tự sát từ lâu, quá nhục nhã "
Lời nói của cô lạnh lẽo như đánh thẳng vào lòng Song Thành khiến hắn cúi đầu không dám nói gì nữa. Cô quay qua Băng Tâm
" Những vết thương trên người các ngươi chính là sự ngu ngốc và đần độn mà ra. Ta có lỗi với phụ mẫu, ta nghĩ mình không xứng đáng để dạy dỗ ngươi. Cũng không xứng đáng làm tỷ tỷ của Lãnh Băng Tâm ngươi.Từ nay về sau, ta và ngươi nước sống không phạm nước giếng. Đừng bao giờ kêu ta hai tiếng TỶ TỶ nữa "
Lời nói của cô khiến Băng Tâm ngã xuống đất, đôi mắt mở to. Nước mắt chảy dài trên má, run rẩy nhìn cô
" Tỷ tỷ... muội biết lỗi rồi. Tỷ đừng bỏ mặc muội "
Cô không nói gì nhét vào miệng Băng Tâm một viên thuốc, sau đó quăng lọ qua phía Tình Xuyên. Nàng ta nhận lấy, môi nở nụ cười nhạt
" Hơi tàn nhẫn đó "
Cô không nói gì xoay người bỏ đi, nhưng đột nhiên dừng bước quay qua phía Ái Linh. Bước lại gần nàng ta nói nhỏ đủ hai người nghe, sự âm tàn hiện rõ
" Nhược Hy Ái Linh! Ngươi thật khiến người khó chịu... Ngươi thành công khiến ta giận rồi! Ngươi muốn thách đấu? Ta đợi ngươi... Nhưng ngươi nên nhớ, những kẻ chọc vào ta. Cản bước đường của ta, ta sẽ khiến họ rơi vào sự tận cùng của địa ngục. Cảm nhận nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đầy tăm tối. Chết một lần rồi, chắc ngươi cũng hiểu rõ nó nhỉ? Ngươi hãy chờ đi, không còn cơ hội cho ngươi sống lại đâu "
Gương mặt Ái Linh tái đi, nhìn bóng lưng cô theo cơn gió dần khuất. Mái tóc tím dài lung lay trong gió, hương thơm hòa quyện vào không gian. Bóng lưng đầy máu tạo nên cảm giác kiều diễm đến mê người...
Tình Xuyên cầm lấy lọ dược quơ quơ
" Gặp lại sau "
Sư tôn nhìn bóng lưng cô, sau đó hạ mi mắt rời đi. Các trưởng lão cũng dắt đệ tử của mình rời khỏi...
Dưới bầu trời rộng lớn, cô bước đi. Hơi thở mang theo một tia chết chóc. Tiểu Bát Đản trên vai cô nói
" Ký chủ! Người định giết nữ sao? "
" Ha! Không! Nàng ta hiện tại là một quân cờ tốt "
" Chủ nhân! Ta thật không thể nuốt trôi mối hận này "
Tiểu Huyết tức giận nói, môi cô vươn lên nụ cười
" Từ từ! Chúng ta còn ở đây dài lâu "
" Nhưng ký chủ! Ta thấy người và Tình Xuyên gì đó rất lạ. Nàng ta rốt cuộc là ai? "
" Ha! Thì giống như chúng ta thôi... "
Tiểu Bát Đản kinh ngạc
" Ý ký chủ là... "
" Phải! Mọi chuyện ngày càng vui rồi... "