Thế là cô cùng đám người Đình Lan bắt đầu quá trình tìm kiếm dung dịch đen, trên xe cô ngồi dựa vào ghế. Tử Khang cứ quấn lấy cô, đứa trẻ này tuy mới tuổi nhưng lại nhìn hiểu lòng người. Có tương lai...
" Dao Sương, tại sao cậu có thể bình lặng mà đến căn cứ vậy? "
Diệp Cơ nhìn cô hỏi, cô lạnh nhạt
" May mắn thôi "
" Vậy... A Phong thì sao? "
" Không biết, tách ra rồi "
" Cậu bình an là tốt rồi "
Diệp Cơ mỉm cười nói, cô nhìn ra ngoài cửa. Trên chiếc xe lớn không khí trầm lặng, Đình Lan mệt mỏi dựa vào Chu Vũ, Di Anh thấy liền lo lắng
" Cậu có sao không? "
" Tớ... tớ... hộc... không sao... "
Đình Lan gương mặt nóng bừng, hơi thở cũng nóng theo. Chu Vũ đưa tay chạm vào mặt Đình Lan, nói
" Bị sốt rồi, đây là triệu chứng khi virut não chưa hoàn toàn bị loại bỏ. Đưa thuốc đây "
Di Anh hoảng hốt đưa thuốc cho Đình Lan, Diệp Cơ nhìn xuống cắn môi. Tử Khang bĩu môi nói
" Đáng đời, nhân quả báo ứng "
Di Anh nghe thấy liền trừng Tử Khang
" Mày nói gì đó "
" Không phải sao? Chị ta bỏ lại chị Dao Sương, chị ta là người xấu "
" Mày... "
" Đủ... hộc... rồi... tớ không... sao "
Đình Lan nắm tay Di Anh, lắc đầu. Tử Khang bĩu môi ngồi ngay ngắn lại. Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu
" Có cần nghỉ ngơi một chút không? "
" Không... cần...! Cảm... ơn vì đã... cứu em "
Đình Lan khó khăn nói, Tử Ân không nói gì chăm chú lái xe. Ánh mặt trời bị mây che phủ, trên đường xuất hiện những con zoombie lác đác đi. Mọi người đề phòng nhìn chúng, Tử Ân ấn vào một nút đỏ. Xe tự động trang bị súng ở đầu xe bắn về phía trước. Âu Nghi thấy liền thở phào
" May mà tiến sĩ đã trang bị vũ khí vào xe cho mình "
Cô cầm lấy cây súng, hạ kính xe bắn vào những con zoombie đó. Mùi hôi thối xộc vào mũi bọn cô, cô lập tức đóng cửa lại. Từ bầu trời con zoombie biến dị xuất hiện, ánh nắng chiếu vào cũng không khiến bọn chúng đau đớn. Một con nhảy lên nốc xe đập đập, mọi người hoảng hốt. Tử Ân lượn xe qua lại cố đẩy nó xuống nhưng không thành, còn một con bám vào kính trước che đi tầm nhìn để lái. Thân ảnh kinh tởm máu me, làn da khô cằn màu xanh dương, Diệp Cơ sợ hãi nhìn nó, con zoombie cứ đưa tay đập mạnh vào xe. Tử Ân không thấy đường lái liền thắng gấp lại
Kétttttt
Âu Nghi lo lắng nói
" Làm sao đây? "
Binh binh bốp bốp...
Tử Ân nhìn đến nói
" Chúng là zoombie biến dị, cứ tiếp tục sẽ phá hủy xe mất. Tất cả đi xuống "
Thế là bọn cô bung cửa chạy ra ngoài, hai con zoombie rời khỏi xe lơ lửng nhìn bọn cô.
- Grừ... Gràoooo
Cô đưa súng lên bắn về phía chúng, con zoombie cảm nhận được cái đau trên đầu liền nhìn qua cô. Di Anh tạo ra nước tấn công nhưng không hiệu quả...
" Làm gì đây, chúng mạnh quá "
Diệp Cơ lo lắng, Tử Ân xè tay tạo ra quả cầu sét đánh về phía một con zoombie khiến nó ngả nhào trên đất
- Rốngggggg... Grào....
Con zoombie tức giận xông tới phía Tử Ân, cô dúng quả bom chội vào nó.
Bùm!
Con zoombie thân hình cháy đen, cô nhanh tay bắn một viên đạn vào não nó. Mọi người kinh ngạc, con zoombie còn lại điên cuồng dữ tợn nhìn qua cô
- Grừ... rốngggg
Đình Lan ngả trong lòng Chu Vũ nhìn thấy, ánh mắt hiện lên chán ghét. Cô chội quả bom vào con zoombie đó nhưng nó nhanh chóng chạy đi. Quả bom nổ tung giữa không trung, mọi người đều né ra. Âu Nghi sợ hãi
" Con này thông minh hơn con trước "
Cô nhìn đến nheo mắt lại, Tử Ân dùng tia sét đánh vào nó nhưng cũng bị né đi. Từ phía xa một con khác bay tới, là một con zoombie nữ. Mái tóc dài rối bù, da khồ hằn nứt nẻ. Phần thịt đã bị mất một cánh tay với một nữa người, chỉ chừa ra bộ xương trắng và máu dính vào
- Gràoooo... khèeeeee
Con zoombie đó dữ tợn lè lưỡi, Diệp Cơ sợ hãi mép vào người cô
" Lại một con zoombie biến dị nữa "
Âu Nghi nhìn đến chĩa súng về phía con zoombie nữ, bắn mấy phát liên tục vào đầu nó. Nhưng khi định hình lại thì con zoombie đã ở trước mặt Âu Nghi. Bàn tay đưa lên đánh Âu Nghi văng ra
- Khèee... Gràooo
Mọi người kinh ngạc, con zoombie kia rống lên như tung hô. Diệp Cơ nói
" Con zoombie nữ này còn mạnh hơn cả hai con trước "
Cô dùng bom ném vào con zoombie nữ, nó bắt lấy chọi lại chỗ cô
( Bà mẹ mày khôn dữ ( ̄- ̄) •••)
Cô kinh ngạc nắm lấy eo Diệp Cơ nhảy ra
Bùm!
- Rốnggggggg
- Gràooooo... grừ...
Hai con zoombie gào rống đủ kiểu, cô ho khan quơ tay cho khói tan đi. Tiểu Hắc bay bên cạnh cô
" Chủ nhân không sao chứ? "
' Không sao '
Chu Vũ nhìn đến nheo mài, đáy mắt hiện lên tàn bạo trừng con zoombie nữ. Lấy một cây súng dài tân tiến bắn liên tục vào nó. Con zoombie nữ không né đi, nhưng lại bị ngã xuống đất. Cây súng đó xem ra có công dụng một chút...
- Rốnggggggg
- Gràoooo
Con zoombie nữ ngã xuống, một mặt dây chuyền văng ra. Cô đưa súng lên định bắn vào đầu nó thì Tử Khang chạy lên
" Mẹ... mẹ "
Mọi người kinh hãi, Âu Nghi chạy đến cản Tử Khang lại
" Em làm gì vậy? "
" Mẹ... là mẹ... mẹ "
Tử Khang nước mắt chảy dài, nhìn mặt dây chuyền có hình của một người phụ nữ và một đứa trẻ tầm tuổi đang vui vẻ bên nhau. Cô không quan tâm chuẩn bị bóp cò, Tử Khang nhìn thấy liền đẩy Âu Nghi ra chạy lại chắn trước mặt con zoombie nữ
" Đừng bắn mẹ em... đừng bắn mẹ... "
Mọi người kinh ngạc, Diệp Cơ nói
" Mẹ em giờ là zoombie, em sẽ bị giết đó "
Âu Nghi nhìn đến lo lắng
" Phải đó Tử Khang, mau qua đây "
" Không! Mẹ là mẹ của em, không cho mấy chị giết mẹ "
Con zoombie nữ đưa tay ra bóp cổ Tử Khang đưa lên giữa không trung, mọi người kinh ngạc. Cô bóp cò súng bắn liên tục nhưng con zoombie nữ đều né được. Tử Khang bị ngợp thở lại còn lắc lư qua lại liền khó chịu. Tử Khang bị nâng lên lơ lửng giữa không trung
" M... mẹ.... "
Nước mắt chảy xuống, gương mặt Tử Khang đỏ bừng. Con zoombie nữ càng siết mạnh hơn, Âu Nghi chạy đến muốn cứu Tử Khang thì bị con zoombie kia đánh ngả
Bịch!
Cô bắn liên tục vào con zoombie nữ nhưng đều không xi nhê gì nó, Tử Khang sắp chịu không nổi liền cố gắng gằn từng chữ
"... M... Ẹ.... C...ON... NHỚ... MẸ... "
Con zoombie ngơ ngác nhìn Tử Khang, dung nhan ghê tởm bốc lên mùi hôi thối có chút gì đó sững sờ. Nhìn vào đôi mắt Tử Khang, sau đó dần dần buông xuống. Tử Khang ngả trên mặt đất, Diệp Cơ chạy lại ôm lấy Tử Khang. Con zoombie nữ cứ tiếp tục nhìn chăm chăm Tử Khang, con zoombie kia thấy liền rống lên
- Gràooo.... grừ...
Nhưng con zoombie nữ lại không quan tâm khiến nó tức giận, nhào tới muốn giết Diệp Cơ và Tử Khang. Zoomboe nữ thấy liền đá nó một cái
- Rốngggggg... khèeeee
- Gràoooo...
Bọn chúng điên cuồng dữ tợn nhìn nhau, sau đó lao vào đánh nhau. Tử Khang nhìn đến nức nở
" Mẹ... "
Khi hai con zoombie đang đánh nhau, cô liền đưa súng lên nhắm vào đầu con zoombie kia bắn. Não văng ra khắp nơi, zoombie nữ đứng trên mặt đất quay lại nhìn Tử Khang. Từ từ bước tới...
Di Anh nhìn đến, nhân cơ hội đưa tay tạo ra một mũi tên băng xuyên qua đầu zoombie nữ. Tử Khang kinh ngạc nhìn con zoombie nữ từ từ ngã xuống.
" MẸ!!!!!!! "
Tử Khang chạy lại, nước mắt rơi xuống. Mọi người sững sờ, Âu Nghi tức giận nhìn qua Di Anh
" Cô làm gì vậy hả? "
" Thì như mày thấy đó "
Tử Khang khóc lóc lay lay người mẹ mình
" Mẹ, đừng bỏ con... mẹ "
Zoombie mữ đưa tay run rẩy lên muốn chạm vào mặt Tử Khang, cơ miệng khó khăn mở ra, run lẩy bẩy
"... C.... co...con.... t...tr...a.....i... "
Nước mắt zoombie nữ chảy xuống, đau đớn
" X....xi...xin... lô...ỗi... "
Bàn tay rớt xuống, Tử Khang nhìn mẹ mình không còn cử động liền khóc to
" Mẹ... tỉnh lại đi... Mẹ!!!!!! "
Cô lạnh nhạt nhìn, Tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Thật phiền phức "
' Hừ! Nếu là tiểu Bát Đản thì nãy giờ nó cầm khăn lau nước mắt sướt mướt rồi '
Cô nhếch môi cười lạnh, bước đến cúi người nhặt mặt dây chuyền lên lau. Nhìn Tử Khang đang khóc, đưa cho nó
" Nín đi "
Tử Khang ngước lên, cô nâng nhẹ mắt kính
" Đứa trẻ nào rồi cũng rời xa cha mẹ, sống tốt là được "
Tử Khang nước mắt chảy dài, nhào đến ôm cô
" Oa... oa.... "
Đôi mắt sau chiếc kính của cô hiện lên khó chịu, Tiểu Hắc bên cạnh nhìn thấy cũng không nói gì. Tử Ân nhìn đến cô, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua ánh sáng...
_________________
Sau khi chôn cất cho mẹ của Tử Khang, bọn cô liền tìm một chỗ nghỉ chân ăn uống. Tử Khang vẫn trầm ngâm ngồi đó không nói năn gì, Âu Nghi lo lắng
" Em ăn chút gì đi, đừng bướng bỉnh nữa "
"... "
Tử Khang không trả lời, Di Anh nhìn đến khó chịu. Vừa ăn vừa nói
" Con trai gì đâu mà yếu đuối "
" Đủ rồi! Cô còn nói nữa sao? Cô là người bắn mẹ của em ấy mà còn giở giọng đó à? "
Âu Nghi tức giận nói, Di Anh khinh bỉ lấy ra một viên Tinh Thạch lớn ngắm nghía
" Cũng chỉ là một con thây ma, chết cũng đáng "
" Cô... Cô rõ ràng là chán ghét Tử Khang mắng Đình Lan nên mới trả thù riêng "
Âu Nghi tức giận, cô đứng lên bước qua phía chỗ Di Anh đang ngắm nghía viên Tinh Thạch. Đưa tay giật lấy, Di Anh thấy báo vật bị mất liền nhìn qua cô điên tiếc lên
" Cô làm cái quần gì vậy hả? "
Cô lạnh nhạt liếc qua Di Anh, quăng viên Tinh Thạch về phía Tử Khang. Di Anh nổi điên lên
" Cô muốn chết phải không? "
Cô không trả lời bước đi, Di Anh nhìn thấy liền vung tay tạo ra ma pháp băng đánh về phía cô.
Khi những mũi tên băng sắp lao tới thì một bàn tay kéo cô lại né đi, mọi người kinh ngạc nhìn Chu Vũ. Di Anh sững sờ
" Phong Dương thiếu "
Chu Vũ đôi mắt tàn độc nhìn Di Anh, thả cô ra bước đến cô ta đá một phát khiến Di Anh ngả trên mặt đất
" Tôi thấy cô đủ rồi đó "
Lời nói của Chu Vũ âm tàn khiến Di Anh sợ hãi run lên. Đình Lan ở phía sau cánh cửa nhìn thấy liền tức giận nghiến răng gằng từng chữ.
" Bạch! Dao! Sương! "
________________
Buổi tối:
Cô nằm ngủ trên chiếc giường, màn đêm bí ẩn khiến mọi thứ trở nên quỷ dị. Cô đứng giữa bóng tối, quả cầu ánh sáng lần nữa xuất hiện, tiếp đến là quả cầu màu đen. Hai quả cầu xoay vòng phát ra sức mạnh cường đại, cô lạnh lẽo vươn tay muốn bắt lấy chúng nhưng lại không được
" BÓNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG LÀ HAI THỨ TRÁI LẬP.... "
Quả cầu màu đen xuyên qua người cô, đôi mắt cô mở to. Một đạo quang sắc lạnh hạ xuống giữa màn đêm, nhắm vào cô mà dứt khoát...