Đói quá…
Hàn Chấn ngáp một cái, bò dậy khỏi giường. Tủ lạnh không có gì ăn, cậu cầm lấy một chai nước khoáng uống, lười biếng duỗi người.
Quả nhiên thế giới hiện thực vẫn thoải mái nhất.
Gọi đồ ăn ngoài phải đợi thật lâu, cậu đã đói mốc meo rồi, chỉ đành chạy xuống lầu mua mì gói về nấu. Nhìn đồng hồ, mới chỉ có vài phút trôi qua từ khi cậu rời khỏi thế giới.
Bật bếp gas, nồi sắt phát ra tiếng lục cục khi nấu mì. Rèm bị kéo chặt, căn phòng không rộng trở nên âm u.
Hàn Chấn đứng trong phòng bếp, trong khi chờ mì chín, cậu nghịch điện thoại. Tiền lương của thế giới trước đã vào tài khoản, rồi xem sổ tiết kiệm ngân hàng, giờ cậu đã xem như kẻ có tiền khiêm tốn.
Hệ thống: “Tiền lương đã phát, bạn còn hai tuần lễ nghỉ ngơi để từ từ hưởng thụ.”
Hàn Chấn trợn mắt, đổ mì đã nấu xong vào bát sứ, xì xụp ăn xong, không buồn đoái hoài tới hệ thống ngu xuẩn.
Hệ thống: “Đừng giận tôi nữa… Tổng bộ bảo hoàn thành sớm nhiệm vụ sẽ có khen thưởng, tôi biết tôi có lỗi với bạn mà, thế giới tiếp theo mở bàn tay vàng cho bạn được khum?”
“Hừ.” Hàn Chấn cười lạnh, “Mày có thể mở bàn tay vàng gì cho tao? Chẳng lẽ là để dùng thọc cúc.”
“Chú ý ngôn từ của bạn nhá!” Hệ thống không nhịn được nổi quạu, “Thọc cúc thì sao? Bạn khinh thường thọc cúc hả? Tới lúc nguy kịch còn cứu được bạn một bàn đấy!”
Hàn Chấn gác đũa, đột nhiên hỏi: “Tổng bộ thưởng mày cái gì?”
Giọng hệ thống nghe có vẻ mơ hồ không rõ: “Cái này, nói ra thì hơi ngượng…”
Hàn Chấn nhíu mày, “Thưởng của mày cũng có công lao của tao mà, theo lý thì nên chia tao một nửa chứ.”
Hệ thống: “Bạn có chắc muốn tôi chia một nửa không đấy?”
Hàn Chấn: “Mày cứ nói là cái gì trước đi.”
Hệ thống đột nhiên thẹn thùng: “Ây dà, là phúc lợi chia cho tất cả chúng tôi, gậy tự sướng dữ liệu, nếu bạn muốn tôi có thể bẻ một nửa cho bạn.”
Hàn Chấn: “… Làm phiền.”
Hệ thống càng ngày càng biết chơi.
Ăn xong mì, Hàn Chấn nhận được điện thoại của chủ nhà.
“Alo ~ là Tiểu Hàn đúng không?”
“Vâng đúng vậy, dì Vương à có chuyện gì không?”
“Cậu nghe chuyện khu nhà chúng ta sắp bị di dời chưa? Ngại quá, tuy lần trước cậu gửi tiền nhà cả năm rồi… Tôi có thể trả lại cậu ngay, thêm vào khoản bồi thường vi phạm hợp đồng nữa. Xin lỗi cậu, mấy tuần nữa là khu vực này bị giải tỏa……”
“Ồ, không sao, tôi tìm phòng khác là được.”
Dập máy, Hàn Chấn nhìn qua xung quanh, thở dài. Giờ đúng là cậu đã có tiền, nhưng cảm thấy dọn nhà chuyển nhà quá phiền phức. Vốn dĩ chỉ có hai tuần để nghỉ, dự định đi ra ngoài nghỉ dưỡng, giờ coi như đổ bể cả.
Nhưng trải qua chuyện này, Hàn Chấn không muốn tiếp tục thuê nhà nữa. Với số tiền tiết kiệm hiện tại, tuy cậu không mua được biệt thự cao cấp ở thành phố này, song căn nhà bình thường cũng không áp lực.
Thu dọn qua, cậu ra ngoài gặp môi giới nhà đất.
Môi giới rất nhiệt tình. Có tiền thì việc gì cũng dễ giải quyết. Chưa tới mấy tiếng sau, Hàn Chấn đã lựa chọn được một căn hộ duplex. Khu vực nằm ở trung tâm thành phố, tình hình an ninh bảo đảm, cũng rất riêng tư.
Quan trọng nhất là căn hộ này hơi tương tự với căn penthouse cậu ở trong thế giới trước, tầng hai cũng có một cái ban công kính lộ thiên.
Hàn Chấn mua đứt. Căn nhà đã xây hoàn thiện kèm theo nội thất sang trọng, có thể xách luôn vali vào ở. Buổi chiều cậu liên hệ công ty chuyển nhà, vận chuyển một đống đồ thượng vàng hạ cám từ căn phòng trọ sang đây.
Hóa ra nơi cậu ở lâu như vậy, không nỡ rời đi như vậy, tới khi thực sự phải đi cũng chỉ cần đúng một buổi chiều.
Hàn Chấn đang một mình bồi hồi đầu này, đối mặt với căn phòng trống vắng lại cảm thấy hơi cô đơn. Cậu nói với hệ thống: “Mày bảo tao có nên mua thêm con chó không?”
Hệ thống không vui, “Bạn có tôi chưa đủ à?”
Hàn Chấn: “Mày thì có ích gì… giỏi cũng gâu gâu vài tiếng tao nghe thử?”
Hệ thống hức hức: “Bạn chê tôi…”
Hàn Chấn lãnh khốc vô tình: “Đũy thống như mày, tao liếc nhìn nhiều thêm một lần cũng mệt, tự tìm gậy tự sướng chơi mình đi.”
Hệ thống biến mất, chắc đi kiếm gậy tự sướng.
Chuyện mua chó vẫn cần bàn bạc kỹ hơn. Hàn Chấn giờ đang sống một mình, thường hay đi ra ngoài du lịch, có lẽ khó mà chăm sóc được tốt cho chó.
Tủ lạnh trong phòng cũng mới coong, một chiếc Siemens hai cánh công suất lớn. Hàn Chấn chung quy cũng phải đi siêu thị tích trữ một ít thực phẩm, đỡ cho lần sau làm xong nhiệm vụ trở về lại không có gì ăn.
Khu vực căn nhà mới giao thông thuận tiện, ra cửa rẽ phải là đại siêu thị Walmart. Cậu đạp xe đạp vàng tới, mua lung tung một đống đồ. Nước khoáng này, đồ ăn vặt này, gạo, mì dầu muối vân vân.
Bởi vì đồ mua hơi nhiều, siêu thị sẽ cho người giao tới nhà sau đó.
Hàn Chấn một mình thảnh thơi đi dạo trung tâm thương mại, mua hai cây kem màu hồng nắm trên tay, chốc lại liếm vài cái.
Dọc đường còn có mấy cô gái hỏi xin WeChat cậu, cậu đều từ chối.
Đi đến khu ăn uống lầu một, Hàn Chấn bỗng nhiên thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Là Hà Cẩn Nhiên.
Đi bên cạnh hắn là một cô gái, tư thế của hai người rất thân mật. Hắn giúp cô gái kia xách túi, thấy cô bé kia dính đồ ăn vào khóe miệng, còn cười lấy khăn giấy ra lau cho.
Đãi ngộ như vậy, Hàn Chấn vẫn luôn cho rằng chỉ thuộc về một mình cậu.
Cậu không biết giờ phút này mình rốt cuộc đang có tâm trạng thế nào. Vừa muốn khóc vừa muốn cười. Có lẽ vì xuyên qua các thế giới quá lâu, hoặc là gặp được người này quá nhiều lần, thế là cậu đã không thể tránh khỏi sinh ra tình cảm với đối tượng trong nhiệm vụ.
Cậu bỗng nhiên hiểu câu nói đừng yêu người trong thế giới nhiệm vụ của hệ thống có nghĩa thế nào.
Nhưng mà, đóng vai người yêu lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự có thể không sinh ra tình cảm chân thành ư?
Kẻ xấu xa! Kẻ đểu giả!
Hàn Chấn xoay người bỏ đi.
Đầu kia.
“Anh, lâu lắm rồi anh chẳng đi chơi với em gì cả ~”
Hà Cẩn Nhiên cúi đầu nhìn giờ, rút tay khỏi tay em gái hết sức tự nhiên, nhàn nhạt nói: “Gần đây anh bận mà.”
“Hừ, em thấy có mà anh đang yêu thì có. Bao giờ mới dẫn chị dâu về nhà đây?”
Hà Cẩn Nhiên cười, “Sẽ có dịp.”
Kỳ nghỉ hai tuần kết thúc trong bình đạm. Hàn Chấn luôn ru rú trong nhà gần như bị ngăn cách với bên ngoài, xem bóng đá, xem phim bộ, hệ thống cũng không nhìn nổi bộ dạng sa sút của cậu.
Nó nhắc nhở: “Thế giới tiếp theo rất nguy hiểm, bạn nhớ cẩn thận đấy, không là nhiệm vụ thất bại.”
Hàn Chấn uống sướng rên, lau miệng, “Thế giới sau tao sẽ lại phải gặp Hà Cẩn Nhiên hả?”
Hệ thống: “… Chắc vậy.”
Hàn Chấn che tay trên thận bụng, thề với trời: “Nếu tao còn ở bên hắn nữa, ông trời sẽ để hắn sống không bằng chết!”
Hệ thống: “Hừ, đàn ông.” Đều là một lũ tồi.
Hàn Chấn nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.
Nhiệm vụ mới sắp bắt đầu.
Sau đại chiến thế giới lần thứ ba.
Bom hạt nhân nổ mạnh, toàn thế giới bị ô nhiễm, zombie, sinh vật đột biến ở khắp nơi.
Hiện thực tàn khốc hơn nhiều trong《 Resident Evil 》. Chính phủ các nước đã chịu tàn phá nghiêm trọng từ chiến trách, không thể bảo vệ dân chúng, chỉ có thể để mặc cho nguy cơ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đến nông nỗi vô phương cứu chữa.
Năm , toàn bộ thế giới đã thất thủ.
Những người sống sót gọi đó là “Kỷ nguyên tăm tối”.
Khi Hàn Chấn tỉnh lại trời tối om. Cậu ngồi trên ghế phó lái, hoảng hốt nhìn mặt kính bị mưa gột rửa. Mặt trên dính đầy huyết tương và vết bẩn lem luốc, giờ đang hòa tan cùng bọt nước càng ngày càng nhạt đi.
Hệ thống nói sơ qua về tình hình thế giới này cho cậu, thân ở nguy cơ tận thế, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, sống sót trên mảnh đất tan hoang này.
Kỳ hạn là năm.
Thân phận của cậu là nhà khoa học thiên tài năm nay tuổi, chỉ số thông minh siêu cao, mấy năm trước mới tốt nghiệp Đại học Yale trở về, được quốc gia đầu tư trọng điểm bồi dưỡng, trở về đền đáp tổ quốc.
Đáng tiếc là sau đó thế chiến thứ ba lại bùng nổ.
Nguyên chủ có chuyên môn là kỹ thuật sinh vật không hề được coi trọng. Bên trên dồn mọi tiền tài và công sức vào nghiên cứu vũ khí hạt nhân.
Mãi cho tới khi tận thế ập đến, lãnh đạo quốc gia mới sực nhớ ra sự tồn tại của cậu, bèn phái quân đội đi vào phòng thí nghiệm thành phố S hộ tống cậu lên thủ đô.
Khi đó, nguyên chủ là hy vọng của mọi người. Chính phủ khát khao cậu có thể nghiên cứu ra virus thuốc giải cứu vớt thế giới, nhưng lại không hề dự đoán được chuyện mấy ngàn bộ đội tinh anh bị diệt sạch ở khu dân cư thành phố S.
Chỉ còn sót lại một người đội trưởng lái xe hộ tống nguyên chủ ra khỏi thành phố thì cũng bất hạnh hy sinh trên đường.
Hiện tại trên chiếc xe việt dã quân dụng này chỉ còn một mình Hàn Chấn,
Trời mưa quá to, Hàn Chấn không nhìn rõ tình hình bên ngoài. Cậu cởi dây an toàn, bò sang ghế lái, lặng lẽ hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khe hở.
Mẹ kiếp, cậu đang ở trên đường cao tốc.
Đường cao tốc trong mạt thế mang ý nghĩa kẹt cứng.
Khi cơn lũ zombie trào dâng, tất cả người sống sót đều chỉ nghĩ cách ra khỏi thành. Hiện giờ, bên trên con đường rộng bằng phẳng bị mưa to bao phủ là một đống xe đậu xô lệch vặn vẹo, gần như không thể nào đi qua được.
Ùng ục.
Bụng kêu.
Hàn Chấn lục tung cả xe mới tìm được một hộp kẹo cao su, mặt vô cảm ca thán: “Xin hỏi mày đang muốn bỏ tao chết đói hay sao?”
Hệ thống: “Không chết đói được, nếu chết đói sẽ bị tính là nhiệm vụ thất bại.”
Hàn Chấn: “Bàn tay vàng mày bảo đâu?”
“Tôi đã truyền hết ký ức của nhà khoa học cho bạn.”
“Chỉ thế?” Hàn Chấn không tin nổi, “Những thứ đó ăn được ư?”
Hệ thống nhìn trời, “Không thể.”
Hàn Chấn: “…” Tan nát cõi lòng .
Hệ thống: “Thiết bị nghiên cứu sinh học đều nằm trên ghế sau xe, bạn có thể nghiên cứu chế tạo một vài loại độc phòng thân.”
Hàn Chấn đói rớt nước mắt, “Tao sợ tao không nhịn được ăn luôn độc.”
Hệ thống rất không có uy tín, dựa trời dựa đất chi bằng dựa vào bản thân.
Hàn Chấn trước tiên hí hoáy thiết bị thông tin, phát hiện không dùng được. Cậu chỉ đành hạ cửa kính xem xét địa hình, xung quanh hẳn là không có zombie.
Việc cấp bách là cần phải vượt qua được đống xe nghẽn này.
Nghĩ ngợi một lúc, cậu rút một cây dù gấp từ trong ba lô mà đội trưởng để lại, thậm thụt mở cửa xe đi ra ngoài.
Mưa quá dày, không trung xám xịt. Những chiếc xe nát bươm cùng với mẩu tay chân không lành lặn trên mặt đất dường như đang thông báo thảm kịch diễn ra tại đây không lâu.
Hàn Chấn không dám buông lỏng cảnh giác, bước nào cũng rất cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng trốn vào xe bất cứ lúc nào.
May mà không gặp phải zombie.
Cậu đi đến khu vực nghẽn, phát hiện phần bị tắc cứng nhất cũng chỉ có hai ba chiếc xe hơi. Con đường phía sau đó lại bình thường, xem ra không một ai chạy thoát đường chết.
Hàn Chấn không biết nơi này trước đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết. Cậu đi qua từng chiếc xe một tìm kiếm vật tư.
Mọi người vốn dĩ đều chạy nạn, gần như khoắng sạch gia sản đi cùng. Hàn Chấn tìm thấy không ít đồ ăn trong cốp xe.
Cậu không dám tìm trong xe, bên trong là vài bộ xác đang nằm, ai biết được có bỗng dưng biến thành zombie không.
Những thứ như gạo, bột mì, giờ Hàn Chấn có mang đi vô dụng, cậu dứt khoát chỉ tìm đồ ăn sẵn, chất thành từng túi chuyển về xe mình.
Mãi cho tới khi phía sau xe việt dã đã bị chất kín, chính cậu cũng mệt rũ rượi mới từ bỏ. Qua loa ăn mấy túi potato chips, bánh quy và nước khoáng, cậu nằm vật ra ngủ.
Ai, cuộc sống khó khăn, thắt lưng không khỏe.