Phố xá nhộn nhịp.
Dọc đường có quầy hàng bán đạn súng ống, đồ ăn vặt, đặc biệt là quầy bán lương thực, bên cạnh chen chúc người.
Mọi người cần lấy vật đổi vật, người bán cần thuốc, nhưng ở tận thế, thuốc là thứ còn quý giá hơn thức ăn.
Người chen chúc xem gạo chảy nước miếng tuy rất đông, nhưng không một ai có thuốc.
“Ai có thuốc hạ sốt! Cầu xin mọi người…… Con trai tôi mới mới tám tuổi! Nó sốt gần độ, muốn bao nhiêu lương thực tôi cũng chịu đổi!”
Người đang khản cổ kêu chính là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm. Ông ta có vẻ là nông dân, trên làn da phủ kín nếp nhăn là dấu vết lao động lâu năm.
Trước mặt người đàn ông bày gạo và khoai lang. Hai thứ này đều là món ngon hiếm hoi trong căn cứ. Dù sao rất nhiều người không có công việc đều lưu lạc phải gặm vỏ cây rễ cây, hoặc là mạo hiểm lên núi đào rau dại.
Quần chúng hóng chuyện chỉ có thể nuốt nước miếng. Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn. Gần đó có tuần tra, không thể cướp đoạt.
“Tôi có.”
Một chàng trai ngoại hình anh tuấn tách đám người, đưa thuốc hạ sốt cho người đàn ông.
“Cảm ơn!”
Người đàn ông kích động đến mức nói năng lộn xộn, cứ thế gói hết lương thực trên vỉa hè đưa cho chàng trai, ôm thuốc như ôm của báu chạy về nhà.
Đám đông hóng chuyện dần dần tản đi. Rồi cũng có không ít người phóng ánh mắt tham lam về phía lương thực trong tay chàng trai.
Chàng trai xách túi thức ăn, lơ đãng nhìn thấy thiếu niên đang đứng ven đường, sắc mặt kích động chạy qua nói: “Hàn Chấn? Sao cậu lại ở đây?”
Hàn Chấn xoa mũi, “Ha ha ha, trùng hợp quá.”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Tên này sao lại ở đây?”
Hắn vốn tưởng rằng Lệ Đại Hải đã chết.
Hơn nữa còn là bị hắn tự tay giết chết. Hắn không thể chịu đựng bất cứ kẻ nào mơ ước đạo lữ nhà mình.
Hàn Chấn…… Chỉ có thể thuộc về hắn.
Chú ý tới tầm mắt đằng đằng sát khí của Hà Cẩn Nhiên, Hàn Chấn càng xấu hổ. Chạm mặt giữa tu la tràng vô hình khiến cậu bỗng dưng chột dạ……
Chờ đã! Cậu và Đại Hải trong sạch!
Cậu vội vàng hạ giọng giải thích: “Gã không phải Lệ Đại Hải trước kia, ở thế giới này, gã là một người khác.”
“Nhưng hai người họ giống nhau như đúc.”
“Hai người bọn họ thật sự không phải cùng một người. Anh có thể hiểu hai người bọn họ là anh em sinh đổi, hiểu không?”
“Huynh đệ Lệ Đại Hà của Lệ Đại Hải cũng đã chết.”
Hàn Chấn: “……”
Luận chuyện thế giới khác nhau nên nhảy cóc thế nào
Lệ Đại Hải cười nói: “Hai người đang nói gì vậy? Hàn Chấn, đây là bạn mới của cậu à?”
Hà Cẩn Nhiên nói: “Tôi là bạn trai em ấy.”
“Bạn… trai?”
Mặt Lệ Đại Hải như hóa đá.
“Đúng.” Nhớ lại từ ngữ tiếng Hán hiện đại, Hà Cẩn Nhiên liền bổ sung: “Em ấy là chồng tôi.”
Lệ Đại Hải nhìn áo da đôi của hai người họ, “Hai anh là gay à?”
Hàn Chấn: “Ừ.”
Lệ Đại Hải cảm động: “Cuối cùng cũng tìm được tổ chức! Tôi là người đồng đạo với các anh đây.”
Hàn Chấn: “……”
Chưa nói được với Lệ Đại Hải bao câu, Hàn Chấn đã bị Hà Cẩn Nhiên vội vàng kéo đi.
Hắn nghiêm túc nói với Hàn Chấn: “Về sau đừng nói chuyện với Lệ Đại Hải nữa!”
Hàn Chấn hoang mang, “Vì sao?”
Hà Cẩn Nhiên: “Bởi vì, ta sẽ ghen.”
Lúc nói câu này, mặt hắn toát ra vẻ kiêu ngạo cành cao của Ân Húc Đạo Quân, tương phản manh… lại khiến Hàn Chấn cảm thấy đáng yêu một cách khó hiểu.
Buổi chiều, bọn họ dùng ba gói mì đổi lấy quyền sử dụng căn biệt thự ở văn phòng cho thuê nhà.
Vài căn biệt thự nông thôn nghe nói là sản nghiệp của một chủ tịch tập đoàn nào đó mua ở quê, từ trong ra ngoài trang hoàng xa hoa, tráng lệ.
Chỉ tiếc sau khi tận thế bùng nổ, chủ tịch đã táng thân trong bụng zombie lại không thể nào trở về nơi này.
Biệt thự được xây dựng tại một góc khá hẻo lánh của căn cứ, chiếm diện tích rất lớn. Kiến trúc theo phong cách châu Âu, đằng sau còn có cả sân gôn.
Hàn Chấn lấy chìa khóa mở cửa, trang hoàng vàng son bên trong suýt nữa lóe mù mắt. Thoải mái thì thoải mái, ngặt nỗi quá xa hoa.
“Đói chưa?” Hà Cẩn Nhiên hỏi cậu.
“Hơi hơi.” Hàn Chấn xoa cái bụng xẹp lép.
Phòng bếp nằm ở tầng hai. Hà Cẩn Nhiên dùng thần thức phát hiện ra rồi đi thẳng tới nơi đó, gas vẫn còn một chút, mới đọc bách khoa toàn thư, hắn đã hiểu ra thứ này có tác dụng gì.
Xem chừng chính là món linh khí đặc thù có thể nhóm lửa nấu cơm.
Hắn dùng nồi niêu bát đũa trong không gian trữ vật cùng với nguyên liệu nấu ăn tươi mới, mặc tạp dề, bắt đầu xử lý bữa tối cho đạo lữ.
Mà Hàn Chấn thì đi thăm thú căn biệt thự xa hoa này, chọn gian phòng ngủ rộng nhất, thoải mái lăn lê trên giường lớn mềm mại.
Hai hộp ba con sói trong lồng ngực cũng lăn ra theo đó.
Cậu cẩn thận nghiên cứu, phát hiện mình vậy mà lại lấy hai hộp vị chocolate. Hương vị có gì đó kỳ lạ?
Thôi kệ, dù sao cũng không phải để ăn.
Nửa tiếng sau.
“Chấn Nhi, dậy ăn cơm.”
Hà Cẩn Nhiên nhẹ nhàng chọc vào mặt thiếu niên.
“Không, thêm chút nữa.”
Hàn Chấn đang ngủ ngon lành, nỗ lực vùi đầu vào gối. Lại không biết dáng vẻ này của cậu lọt vào mắt người người đàn ông kia mê hoặc cỡ nào.
Ánh mắt Hà Cẩn Nhiên tối đi, “Chấn Nhi, em đang đùa với lửa.”
Hàn Chấn tiếp tục ngủ.
“Mau lên, đi ăn cơm thôi.” Hà Cẩn Nhiên nói vào tai cậu: “Hay là em muốn ta dùng cách khác gọi em rời giường?”
Hàn Chấn giật bắn theo bản năng, nháy mắt đã tỉnh ráo. Có thể thấy được cách đó khiến cậu hãi hùng nhường nào.
Cậu vội vã xốc chăn, lại bất cẩn quăng hai hộp ba con sói kia xuống đất.
Vừa hay rơi ngay bên chân Hà Cẩn Nhiên.
Hà Cẩn Nhiên khom lưng nhặt lên, nói: “Đây là cái gì?”
“Ờm……” Hàn Chấn cái khó ló cái khôn, nói: “Đây là đồ chơi!”
“Ồ, thế ư?” Hà Cẩn Nhiên nói: “Đồ chơi gì? Có vẻ rất thú vị.”
Hàn Chấn: “…… Dùng để thổi bong bóng.”
Vì ngăn cản lòng tò mò của Hà Cẩn Nhiên, cậu chỉ có thể bóc một cái ra, thổi một hơi, cái bao nho nhỏ quả nhiên đã phồng lên.
Hà Cẩn Nhiên: “Chấn Nhi thật ham chơi.”
Hàn Chấn: “……”
Tới khi xuống tầng ăn cơm, cậu cảm giác trong miệng mình vẫn tràn đầy mùi socola. Cậu bi phẫn ăn thịt, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Sau khi ăn xong, hai người nhàm chán ra ngoài đi dạo. Tận thế không có điện, hoạt động giải trí quá thiếu thốn. Xóm làng chỉ có bình lặng, cũng có cư dân ra ngoài đi lại thành nhóm, tựa như mọi thảm kịch đều chưa từng xảy ra.
Trong căn cứ có máy phát điện tự động, đèn đường sáng. Hà Cẩn Nhiên nắm lấy tay Hàn Chấn, nói: “Muốn ăn gì không?”
“Em mới ăn cơm xong mà…”
“Thôi được.” Hà Cẩn Nhiên hơi chán nản.
“Khi nào chúng ta đi?”
Hà Cẩn Nhiên: “Tùy em.”
“Chúng ta ở lại đây một tuần rồi hẵng đi, được không?”
Hà Cẩn Nhiên: “Được.”
Gió đêm phe phẩy, hắn cúi đầu thoáng nhìn đỉnh đầu thiếu niên, chỉ cảm thấy cả trái tim như tan ra. Hóa ra…… đây là thích ư?
Hơn một ngàn năm cô tịch, vào giờ phút này dường như chẳng quan trọng mảy may.
Ánh mắt hắn tối dần đi, miệng nói: “Chấn Nhi, chúng ta trở về đi.”
“Sớm thế á?” Hàn Chấn ngạc nhiên nói: “Chúng ta mới đi bộ được một lúc mà.”
“Ta muốn trở về.”
Hắn thầm nói thêm trong đầu, muốn về cho em .
Hàn Chấn đành phải quay đầu cùng hắn về theo đường cũ. Không ngờ mới đi tới huyền quan, đã bị ánh mặt trời bao phủ.
“Không, em không……”
Hàn Chấn liều mạng giãy giụa, vì nắng quá chói.
Hà Cẩn Nhiên hơi mỉm cười, “Chấn Nhi phải phơi nắng nhiều vào, tốt cho cơ thể.”
“Không……”
Hàn Chấn cảm thấy mình đã sắp bị phơi thành dưa chuột sấy.
Quang hợp quá dồi dào, dưa chuột mọng nước tới đâu cũng có ngày khô quắt.
Sáng sớm, một ngày mới lại bắt đầu.
Hà Cẩn Nhiên rời giường trước, tinh thần sảng khoái đi làm bữa sáng tình yêu đầy đủ dinh dưỡng cho đạo lữ nhà mình. Hắn biết đêm qua đạo lữ đã mệt, cố ý bỏ nhiều tâm tư làm ra sandwich sốt trứng học được từ công thức.
Không có điện, không dùng được linh khí có tên là lò nướng. Hà Cẩn Nhiên suy nghĩ, rồi lập tức sáng tạo ra pháp thuật mới dùng để nướng bánh mì.
Trong phòng thơm phức mùi bánh nướng, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
Cộc cộc.
Cửa phòng bị gõ.
Hà Cẩn Nhiên dùng thần thức phát hiện ra người tới là Lệ Đại Hải. Tuy hắn rất khó chịu, nhưng xuất phát từ phong độ của một vị đạo quân, hắn vẫn đi mở cửa.
“Ừm…… Xin chào.”
Lệ Đại Hải hơi ngây dại nhìn người đàn ông quấn tạp dề hoa nhí trước mặt, hít một hơi theo bản năng, “Thơm quá! Anh đang làm gì vậy?”
“Sandwich sốt lòng đỏ trứng. Sao, muốn ăn không?”
Hà Cẩn Nhiên hờ hững nhìn gã.
Lệ Đại Hải: “Muốn, muốn ăn……”
“Ồ.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Muốn cũng không cho anh ăn.”
Lệ Đại Hải: “……”
Hà Cẩn Nhiên: “Đây là tôi làm cho Hàn Chấn, chỉ một mình em ấy được ăn. Anh tới đây có việc gì không?”
“Tôi, tôi muốn tìm Hàn Chấn……”
Rầm!
Giây sau, cửa bị đóng lại một cách lạnh lùng.
Lệ Đại Hải bị phũ: “……”
……
Khi Hàn Chấn tỉnh dậy, cậu phát hiện Hà Cẩn Nhiên đã bưng bữa sáng nóng hổi ngồi chờ trên mép giường, dịu dàng nói: “Chấn Nhi, mau tới nếm thử sandwich ta làm.”
Hàn Chấn dụi mắt, còn tưởng rằng mình mù, “Anh còn biết làm cả sandwich?”
“Đúng vậy, ta dùng thần thức phát hiện trong công thức có ghi.” Hà Cẩn Nhiên đưa sandwich tới bên miệng cậu, như đút cho trẻ mẫu giáo, nói: “A, há mồm.”
Hàn Chấn cắn một ngụm. Oa, ăn ngon quá đi mất. Mặt bánh được nướng vàng ươm giòn rụm, phần nhân bên trong cũng tròn vị.
Ngày nào cũng được ăn bữa sáng như vậy quá hạnh phúc.
Kẻ đang đỡ thắt lưng đau nhức, tối hôm qua còn đang mắng Hà Cẩn Nhiên thầm nghĩ.
Cơm nước xong xuôi, Hà Cẩn Nhiên lau miệng cho cậu, tri kỷ nói: “Thắt lưng còn mỏi không? Có cần ta xoa cho em không?”
“Không cần.” Hàn Chấn xua tay nói: “Em nằm trên giường nghỉ ngơi là được.”
Cậu bỗng nhiên nhớ ra hình như lâu lắm rồi không trò chuyện với hệ thống, không khỏi thấy nhớ nó, bèn thầm thâm tình gọi đối phương trong đầu.
“Thống iu ơi? Thống đang ở đâu?”
Không ngờ hệ thống lại chẳng ho he gì như chết rồi.
“Vậy…… Đêm nay còn được phơi nắng nữa không?”
Hà Cẩn Nhiên dè dặt hỏi.
Hàn Chấn: “……”
Bảo bảo đau trong lòng đây này.