Ngày hôm nay trời rất đẹp. Hàn Chấn dậy sớm ra ngoài câu cá, nhân thể tắm nắng, lười biếng, cũng thư thái.
Thoáng cái bọn họ đã ở trên biển ở nửa tháng. Rau quả linh mễ đều đã được trồng trong boong thuyền, mỗi ngày đều ăn sashimi hải sản, thịt cá.
Hàn Chấn cũng rất thích câu cá, lần trước còn từng câu được một con cá mập, đáng tiếc là nặng quá không kéo được lên.
Ngồi hơn nửa tiếng, Hàn Chấn câu được một con cá ngừ đại dương nặng tới vài cân. Cậu hí hửng mang vào cho Hà Cẩn Nhiên xem, “Buổi tối em có thể thêm cơm!”
Hà Cẩn Nhiên: “…… Chúng ta ăn cá ngừ đại dương mười ngày liên tục rồi.”
Hàn Chấn: “Em không câu được gì khác mà.”
“Không sao, bảo bối.” Hà Cẩn Nhiên xách cá mỉm cười, “Em câu lên gì ta cũng thích.”
Hàn Chấn e dè nói: “Cứt thì sao?”
Hà Cẩn Nhiên: “……”
Làm phiền.
Ăn xong cơm trưa, Hàn Chấn tiếp tục về phòng nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh. Mấy ngày gần đây, tiến triển phân tích trở nên thần tốc, hơn nữa trước đó câu được mấy con cá zombie, căn cứ vào đột biến virus mới, các dữ kiện cũng đã được nối với nhau hoàn chỉnh.
Chiếc thuyền nhỏ trông có vẻ không rộng, thực chất bên trong có càn khôn. Ngoài phòng ngủ còn có thư phòng, phòng tu luyện. Hàn Chấn liền chiếm luôn thư phòng tiến hành nghiên cứu. Căn phòng này quay ra biển, còn có cửa sổ, thi thoảng mỏi mắt còn có thể nhìn ra đại dương mênh mông ngoài cửa sổ.
Nửa tiếng sau, Hàn Chấn duỗi người, gác bút xuống, đi đến bên cửa sổ. Cậu ngắm phong cảnh một lúc, định quay trở lại, bỗng nhiên thoáng nhìn đằng xa ẩn hiện một chấm đen lóe ánh sáng bàng bạc kỳ lạ trên mặt biển.
Cậu dụi dụi mắt, lại tập trung nhìn thẳng vào, được lắm, vậy mà lại là một con tàu sân bay khổng lồ.
Đó chẳng phải chính là…… thứ được gọi là “Con thuyền Noah” của chính phủ ư?
Cậu lập tức chạy ra nói chuyện này với Hà Cẩn Nhiên, không ngờ rằng Hà Cẩn Nhiên lại bình tĩnh lạ thường, vừa xắt rau vừa nói: “Chấn Nhi đừng hoảng sợ, cho dù bọn họ nã đại bác lại đây, chúng ta cũng không chết được.”
Hàn Chấn kinh ngạc: “Thuyền của chúng ta mạnh vậy kia à?”
“Bình thường.” Hà Cẩn Nhiên thuận miệng đáp: “Chủ yếu là vì ta mạnh, mấy ngày này khôi phục được không ít linh lực.”
Hàn Chấn: (T_T)
Bảo sao ở trên giường càng ngày càng dữ.
“Chốc nữa ta sẽ lái thuyền qua giao dịch với bọn họ, gia vị không còn đủ nữa, chúng ta cần kiếm thêm một ít.”
Cùng lúc đó, trong tàu sân bay.
“Thuyền trưởng! Chúng tôi phát hiện một con thuyền buồm nhỏ đằng trước!”
Người đàn ông mặc quân phục đưa qua một tấm ảnh chụp bằng vệ tinh. Con thuyền gỗ không hề nghiêng ngả giữa sóng lớn trông hết sức lạ thường.
“Xem ra chúng ta vẫn còn không ít người sống sót.” Thuyền trưởng cười, nói: “Phái thuyền cứu hộ qua đó hỏi, có muốn lên “con thuyền Noah” không.”
“Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?”
Thuyền trưởng nhàn nhạt đáp: “Vậy giết đi.”
Một lát sau, người đàn ông mặc quân phục đi lên boong tàu. Anh ta nhìn mặt biển xa xa, dường như còn có thể lờ mờ trông thấy con thuyền buồm kia. Anh ta nắm chặt bức ảnh, lẩm bẩm: “Hàn Chấn…… có phải là các cậu không?”
“Liên trưởng, phải ăn cơm rồi.”
Lý Chính Nghĩa hành lễ với anh ta.
Người đàn ông có vẻ hơi mệt mỏi, “Nơi này không có ai, không cần gọi tôi là Liên trưởng.”
Lý Chính Nghĩa trúc trắc gọi thẳng tên, “Viên, Viên Dịch.”
“Thuyền trưởng ra lệnh cho chúng ta mang thuyền cứu hộ tới phía trước tìm kiếm, cậu đi xuống chọn vài người.” Người đàn ông nghĩ ngợi, rồi lại chỉ đạo: “mang thêm một ít vật tư, chúng ta có thể sẽ ở trên thuyền lâu đấy.”
“Vâng.”
Lý Chính Nghĩa tham lam nhìn thân hình của người kia, rồi mới lưu luyến rời đi.
Viên Dịch lắc đầu đầy bất lực, thầm nghĩ thằng nhóc này là Teddy chuyển thế ư? Tối hôm qua đòi hỏi vô độ đến vậy mà vẫn không đủ……
Mãi cho đến buổi chiều, thuyền cứu hộ mới được tập hợp xong. Trong lúc đó, tàu sân bay vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với con thuyền gỗ kia.
Viên Dịch hỗ trợ bê từng thùng vật tư xuống thuyền cứu hộ. Thú thật, anh ta cũng có ý đồ riêng. Trước khi lên thuyền, anh ta cố ý cho người tới gặp Hàn Chấn, vốn định bất chấp mọi cách mang nhà sinh vật học này lên con thuyền Noah, không ngờ đối phương cứ thế bốc hơi khỏi nhân gian.
Giờ mới biết, lúc ấy cậu hẳn đã tìm thấy con đường sống cho mình.
Giữa trưa, trời yên biển lặng.
Thuyền cứu hộ vững vàng tiến tới giữa đại dương, chẳng mấy chốc đã tới gần con thuyền gỗ. Kỳ lạ chính là thuyền gỗ cũng không có bất cứ phản ứng gì. Nó giống như thể bị hút lấy, trôi nổi trên mặt biển.
Viên Dịch cho người cầm loa gọi to từ bên ngoài, “Chúng tôi đến từ thuyền cứu hộ chính phủ! Xin hỏi các anh có cần giúp đỡ không?”
Không có phản ứng.
Viên Dịch vẫn chưa từ bỏ ngay, anh ta tự cầm lấy loa, hô: “Hàn Chấn cậu đang ở đâu? Tôi là Viên Dịch!”
Thuyền gỗ di chuyển. Nó trôi nhè nhẹ một cách kỳ lạ về phía bọn họ. Cũng không hề có tiếng nổ của động cơ, nó lẳng lặng trôi đến tựa như một bóng ma, cuối cùng dừng lại bên cạnh thuyền cứu hộ.
Hàn Chấn vén rèm thò đầu ra ngoài, vừa hay thoáng nhìn thấy Viên Dịch đứng trên boong tàu, ngạc nhiên nói: “Sao lại là anh?”
Viên Dịch cười, “Tôi đoán là cậu mà.”
Viên Dịch cùng Lý Chính Nghĩa đi vào thuyền gỗ, đồng thời dọn vật tư mang đến lại đây. Hàn Chấn cảm kích bọn họ, liền bảo Hà Cẩn Nhiên giữ bọn họ lại ăn cơm tối.
Chỉ là bên phía thuyền cứu hộ vẫn còn những người khác đang chờ, Hà Cẩn Nhiên chỉ đành vội vàng đi chuẩn bị một bữa trà chiều.
Viên Dịch kể chuyện xảy ra ở tàu sân bay mấy ngày qua. Bạo động là không thể tránh khỏi. Phân hóa lưỡng cực cũng không phải nghiêm trọng bình thường. Quan to, nhà giàu vẫn sống xa hoa lãng phí như cũ, còn dân nghèo sống ở đáy thuyền thì có thể đánh nhau vỡ đầu chảy máu chỉ vì một cái bánh màn thầu.
Trước khi lên thuyền, vé tàu cũng được chia cấp bậc. Có hạng ưu tiên, hạng nhất, hạng nhì, hạng bà. Những người như thủy thủ, đầu bếp đều là vé tàu hạng ba.
Viên Dịch là sĩ quan cao cấp, vé tàu của anh ta là hạng nhất.
Còn hạng ưu tiên, đó là thứ chỉ những người thuộc giai cấp cao nhất mới được hưởng.
“Ngô Võ gì đó cũng lên thuyền đúng không?”
Viên Dịch gật đầu, nói: “Vé của gã là hạng ưu.”
Hàn Chấn trợn trắng mắt, bỗng dưng thấy thật bực bội.
“Nhưng gã sẽ không ngang ngược lâu được đâu.” Viên Dịch nói: “Trên thuyền thiếu thốn tài nguyên, cách một khoảng thời gian sẽ dọn dẹp dân số. Nếu trong vòng một tháng gã không giao nộp được thành quả nghiên cứu, có lẽ cũng sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn.”
Hàn Chấn thầm nghĩ con thuyền này thực sự quá tàn bạo. Nhưng cũng bình thường, nhìn từ toàn cục đúng là cần khống chế dân số.
“Đúng rồi, thuyền trưởng bảo tôi hỏi cậu có muốn lên tàu sân bay không.” Viên Dịch nói: “Tuy tôi cảm thấy cậu không nên lên, nhưng thuyền nhỏ gặp sóng gió lớn rất dễ bị lật.”
“Không.” Hàn Chấn nói: “Tôi vẫn thích sống tự do tự tại hơn.”
Viên Dịch nhìn sâu vào cậu, không nhắc lại chuyện này nữa.
Trò chuyện một lúc, Viên Dịch đứng dậy cáo từ. Hàn Chấn cũng không giữ lại, đưa cho hắn một túi linh mễ nhà mình trồng để bồi bổ.
Hà Cẩn Nhiên lục đống vật tư Viên Dịch đưa tới, bực bội nói: “Bảo bối, sức hút của em lớn thật.”
Hàn Chấn: “???”
Hà Cẩn Nhiên: “Người ta lặn lội xa xôi tới đưa đồ cho em, vừa nãy chẳng cảm ơn người ta câu nào à?”
Hàn Chấn giật khóe miệng, “Anh nghĩ gì vậy, không nhận ra Viên Dịch cùng anh chàng bên cạnh là một đôi à.”
“Nhận ra rồi.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Ta chỉ muốn khen em thôi.”
Hàn Chấn: “……” Thế bỗng dưng sa sầm mặt xuống là làm sao.
Vật đổi sao dời, năm trôi qua.
Ba năm trước, virus phòng bệnh zombie HZ xuất thế giữa trời, cứu lấy tính mạng toàn bộ nhân loại trên thế giới.
Nhưng tế bào não của zombie cũng đã rất phát triển, nhất là vua zombie suất lĩnh đại quân trăm vạn zombie chiến đấu mù mịt với nhân loại.
Lịch sử gọi tên nó là đại chiến thế giới xác sống.
Cuối cùng nhân loại thắng lợi, thành công tiêm huyết thanh vào người vua zombie, biến hắn về thành một nhân loại bình thường. Vị vua zombie đi vào sử sách này có một cái tên thanh nhã mà mộng ảo, Lệ Đại Hải.
……
Hàn Chấn giở báo đọc, yên lặng uống xong cà phê. Hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở thế giới này. Thú thật cậu rất luyến tiếc.
Cậu đưa cho Viên Dịch vắc-xin phòng bệnh, thế nên Viên Dịch đã trở thành anh hùng cứu vớt thế giới, giờ đã kết hôn với Lý Chính Nghĩa, sống bên nhau hạnh phúc.
Lệ Đại Hải thì thành gấu trúc, nay hẳn là đang diễn vai vua zombie lưu diễn toàn thế giới..
Còn Hà Cẩn Nhiên…… hắn đã khôi phục tu vi, một ngày nào đó chắc cũng sẽ có thể trở về Tu chân giới.
Tất cả như thể chẳng còn gì đáng để lưu luyến.
Hệ thống đi tuần trăng mật trở về: “Đi thôi bạn ơi.”
Hàn Chấn lặng lặng rơi lệ, “Để tao khóc xíu đã.”
Hệ thống: “Đàn ông đàn ang khóc lóc gì, đứng lên sóc!”
Hàn Chấn: “……”
Đếm ngược kết thúc, trước mắt tối sầm, cậu chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại trong phòng ngủ, Hàn Chấn lập tức gọi cơm. Cậu check số dư trong tài khoản ngân hàng, khiếp sợ nói: “Sao tiền lương nhiệm vụ lần này lại gấp đôi!”
“Ai biết.” Hệ thống gẩy bộ móng nó mới làm, “Chắc là tổ chức muốn thưởng cho bạn thôi.”
Hàn Chấn hí hửng, “Ai dà, còn như vậy là tao lại được về hưu non rồi.”
Hệ thống: “Tôi cũng sắp về hưu rồi.”
Hàn Chấn: “Éc?”
Hệ thống: “Người ta lấy được chồng xịn mà, sau này có bé bi là không cần đi làm nữa, ở nhà làm nội trợ thui~”
Hàn Chấn: “…… Mày có ý gì.”
Hệ thống khuyên nhủ: “Bạn cũng tìm người nào đó tốt nuôi đi, đi làm mệt chết đi được.”
Hàn Chấn: “Trước kia mày là hệ thống chính trực cơ mà! Giờ mày thay đổi rồi!”
Bíng boong~ đồ ăn tới rồi.
Hàn Chấn tạm dừng cuộc nói chuyện, mở cửa, bất ngờ va phải ánh mắt sâu thẳm của người người đàn ông.
Hà Cẩn Nhiên???
Người người đàn ông hơi hơi mỉm cười: “Xin chào anh, suất vịt nướng của anh đây.”
Hàn Chấn cúi đầu xuống nhìn app gọi đồ ăn, giờ mới phát hiện ban nãy cậu lại vô thức gọi vịt da giòn.
Cậu nhận lấy túi đồ ăn, đang định đóng cửa lại.
Người kia kêu ai u, cả người nhào vào trong lồng ngực cậu, “Tôi sái chân rồi, đau quá!”
Hàn Chấn: “Tôi gọi cho anh.”
“Không cần.” Người kia yếu đuối nhìn cậu, “Cho tôi vào ngồi một lúc được không?”
Hàn Chấn lương thiện đỡ shipper vịt da giòn ôm ý đồ xấu xa ngồi xuống sô pha.