Nam nhân phục hồi tinh thần mặt không cảm xúc mà lên tiếng.- Quả cầu đó sẽ kiểm tra linh căn, linh thạch kiểm tra tư chất.Tống Tử Duệ nghe nam nhân nói, mất vài giây sau mới bừng tỉnh.
Nam nhân này đang giải thích thắc mắc lúc nãy của y.
Nam nhân dừng một lúc lại bắt đầu lên tiếng.- Linh căn gồm có loại đó là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cùng với đó là các loại linh căn biến dị: Phong, Lôi, Băng,...các loại này thì rất hiếm.
Tư chất thì phân làm bốn bậc: thượng thượng, thượng, trung và hạ.
Được phân biệt bởi màu sắc trên linh thạch.
Thượng Thượng là ngũ sắc, thượng là đỏ, trung gồm cam, vàng, lục và lam.
Còn cuối cùng tư chất hạ được đại diện bởi màu trắng.Tống Tử Duệ nghe đến hăng say, nam nhân nói xong y liền A lên một tiếng sau đó vội vàng mỉm cười lên tiếng.- Đa tạ huynh giải thích giúp ta.Nam nhân mặt vô biểu cảm, nhìn y một cái thật sau, mất một lúc mới chịu lên tiếng.- Không có gì......Khung cảnh im lặng đến đáng sợ, hai người không ai lên tiếng.
Nam nhân vốn ít nói nên im lặng ánh mắt nhìn về phía xa xa còn Tống Tử Duệ thì do bối rối nên không biết nên nói gì, hết nhìn chân rồi lại nhìn qua bên phía nam nhân.
Cuối cùng Tống Tử Duệ chịu không nổi nên cất giọng đánh tan sự im lặng.- Đúng rồi, nãy giờ ta chưa biết tên huynh.
Ta tên Tống Tử Duệ.- Diệp Thiên Phong.- Tên huynh thật đẹp, ta sẽ nhớ kỹ.Tống Tử Duệ nói xong liền ở trong đầu nhẩm đi nhẩm lại cái tên này cố gắng ghi nhớ cái tên này.
Diệp Thiên Phong nghe xong câu nói của Tống Tử Duệ thì ánh mắt như có như không đảo qua đảo lại Tống Tử Duệ, khoé môi hơi hơi cong lên.Đại hội tuyển sinh vẫn tiếp tục diễn ra, tốc độ nhanh hơn một chút nhưng số lượng người nhìn thế nào cũng không thấy giảm đi.
Hết cách Bắc Hành phái liền lập thêm cái bàn kiểm tra nữa, tổng cộng là cái.
Lần này tốc độ nhanh hơn nhiều, số lượng người cũng dần ít đi.Tống Tử Duệ đứng đó cùng với Diệp Thiên Phong đến tận chiều.
Cuối cùng cũng kết thúc việc kiểm tra.
Đợt này tính luôn y tổng cộng chỉ có người đủ điều kiện gia nhập Bắc Hành phái.
Trong đó có người đặc biệt có biến dị linh căn, người có tư chất thượng thượng tính luôn cả Tống Tử Duệ.
Còn lại đều là linh căn bình thường và tư chất từ trung đến thượng.Trong số người này Tống Tử Duệ để ý đến là Tống Bạch Liên.
Ả cũng đủ điều kiện gia nhập Bắc Hành phái, ả có thủy hệ linh căn tư chất thượng.
Tống Tử Duệ nghĩ đến sau này gặp mặt Tống Bạch Liên thường xuyên liền xoa xoa cái đầu đau nhứt.
Diệp Thiên Phong thấy Tống Tử Duệ khó chịu như vậy liền nhíu nhíu mày.
Hắn lo lắng mà lên tiếng.- Ngươi có sao không?- A ta không sao cả.
Chỉ là nghĩ đến làm thế nào để ngắt cái bông sen trắng.- Bông sen trắng? Ngắt?...Ta giúp ngươi ngắt.Diệp Thiên Phong nhíu mày nhìn Tống Tử Duệ không nhanh không chậm mà nhả ra câu đó.
Tống Tử Duệ nghe xong liền nhịn không được mà phì cười.- Ta không thích sen trắng, ta muốn ngắt nó để nó héo đi thôi.
Nhưng nếu huynh muốn giúp ta ngắt thì còn gì bằng.Diệp Thiên Phong nghe xong liền thấy hơi lạ lạ nhưng hắn không nghi ngờ gì, hắn nhìn Tống Tử Duệ chăm chú không chớp mắt, thì ra em ấy không thích sen sau này mình sẽ chú ý.Tống Tử Duệ bị nhìn đến mất tự nhiên, y cúi đầu hai ngón trỏ chọt chọt nhau.
Hai người lại tiếp tục chìm vào im lặng, không ai lên tiếng.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên.
Giọng nói của lão giả từng kiểm tra cho Tống Tử Duệ, ông yêu cầu tất cả mọi người được thông qua tập trung lại.
Tất cả mọi người không ai dám chậm trễ mà tập trung lại xếp thành từng hàng, Tống Tử Duệ cũng không ngoại lệ nhanh chóng tạm biệt Diệp Thiên Phong rồi chạy đến hàng ngũ để lại Diệp Thiên Phong ánh mắt đầy ôn nhu dõi theo.- Những người ở đây là những người đã đủ điều kiện để gia nhập Bắc Hành phái.
Bây giờ các ngươi hãy trở về nhà chuẩn bị ngày mai sáng sớm sẽ tập trung lại đây để lên đường đến Bắc Hành phái.
Ai tới quá trễ sẽ bị bỏ lại.- Ngày mai sẽ khởi hành đi, háo hức chết ta rồi.- Các ngươi có nghe thấy không? Nếu đi trễ sẽ bị bỏ lại kìa- Chắc ta phải ngủ lại đây qua đêm để mai không bị trễ quá haha.- Coi chừng ngươi ngủ đến quên dậy mà bỏ lỡ đấy.Mọi người nghe xong lập tức nhốn nháo lên, tạp âm ở khắp nơi khiến Tống Tử Duệ khó chịu đến mức phải nhíu mày, y tức giận mà che hai tai lại.
Lão giả kia cũng không kém y là bao, tức giận mà quát lên.- IM LẶNG! KHÔNG CÒN GÌ THÌ GIẢI TÁN.Uy áp từ linh lực siêu mạnh mẽ của lão giả lập tức chấn nhíp tất cả mọi người.
Mọi người bị khí tức cường đại bức đến run rẩy im lặng.
Lão giả truyền thông báo xong nhanh chóng xoay người rời đi, ông mà còn ở đây thế nào ông từ không bị cũng biến thành bị bệnh lãng tai luôn ấy chứ.
Hơn người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thấy lão già rời đi thì cũng bắt chước lục tục rời khỏi quảng trường về nhà..