Tô Dĩ Thần cùng Tống Tử Duệ rời khỏi gian nhà, đi dạo một vòng quanh phong.
Đệ tử trong phong từ trên xuống dưới thấy hai người bọn họ liền ngây ngẩn cả người.
Sư phụ của bọn họ cho vị sư đệ mới tới mặc y phục của mình hơn nữa còn là cùng một kiểu dáng.
Xem ra sư phụ và tiểu sư đẹ có gian tình.Hỏi làm sao bọn họ biết? Y phục của sư phụ bọn họ được làm bằng Thiên tằm ti vô cùng quý hiếm nha, hơn nữa trong phái chỉ có sư phụ bọn họ là dùng làm quần áo thôi a.
Ngoài việc bận của sư phụ thì làm sao một tiểu sư đệ mới vào lại có Thiên tằm ti.Vốn Tô Dĩ Thần là nhân vật được quan tâm khắp Bắc Hành phái nên dĩ nhiên tin tức hai người bận y phục giống nhau còn là y phục của Tô Dĩ Thần được truyền khắp phái.
Tin đồn được thêm mắm dặm muối rằng hai người họ yêu nhau vân vân.Từ trên xuống dưới không ai không biết việc này.Đối với vấn đề này Tống Tử Duệ vẫn chưa biết được, y còn đang ung dung cùng với vị sư phụ kiêm phu quân dẫn đu tham quan khắp nơi.
Phong này tên gọi Trúc Mộc Phong, gọi vậy bởi vì ở đây cây trúc rất nhiều.
Được mệnh danh là nơi nhiều linh khí nhì phái dĩ nhiên cơ sở vật chất ở đây không tệ chút nào.Trúc Mộc Phong gồm gian nhà nằm ở trung tâm của phong dành cho Tô Dĩ Thần, phía tay trái là một dãy nhà gồm phòng dành cho các đệ tử.
Phía tay phải là một dãy phòng được bố trí Tụ linh trận dùng để bế quan tu luyện.Tô Dĩ Thần lần lượt dẫn Tống Tử Duệ tham quan tất cả các nơi không bỏ sót một chỗ nào.
Dạo xong một vòng Trúc Mộc Phong thì trời cũng đã trưa rồi.
Hai người quyết định trở về dùng cơm.Không biết là xui hay hên mà giữa đường có hai người đến tìm bọn họ.
Một người là tiện nhân trong miệng Tô Dĩ Thần - Hàn Diệc Phi, người còn lại là Diệp Thiên Phong.
Hai người nghe được tin đồn vốn dĩ không tin, ai mà ngờ khi nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.Tin đồn hai người bọn họ bận y phục cùng một kiểu, hơn nữa y phục Tống Tử Duệ đang bận trên người là của Tô Dĩ Thần đúng là có thật.
Diệp Thiên Phong khi nhìn thấy liền toả ra hàn ý, hai tay nắm chặt thành nấm đấm, trong lòng tầng tầng lớp lớp có gì đó rất nặng nề đang đè bẹp trái tim hắn.Hàn Diệc Phi thấy mà không tin tưởng vào mắt mình, tên ngu này bình thường yêu thương mình như vậy thế mà hôm nay lại làm chuyện như này.
Thế là hắn bắt đầu diễn kịch, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Tô Dĩ Thần.- Sư phụ~ta...ta có chuyện muốn nói với ngài.- Tiểu Duệ, ta cũng có chuyện muốn nói với đệ.Tô Dĩ Thần trong lòng hận không thể giết chết hai cái tên trước mặt mình.
Một tên là kẻ thù của hắn còn một tên là tình địch, gọi bình thường không được hay sao mà phải gọi Tiểu Duệ hai tiếng ngọt sớt vậy.
Không thể không thủ tiêu hai cái tên này.- Duệ nhi con có việc thì đi làm đi, lát vi sư sẽ đón con.Tô Dĩ Thần nói với Tống Tử Duệ với giọng điệu đầy ôn nhu sau đó quay ngoắc ° mà nói với Hàn Diệc Phi bằng giọng điệu chứa đầy lãnh ý xen lẫn sát khí.- Đi thôi.Diệp Thiên Phong cùng Tô Dĩ Thần đồng thanh lên tiếng khiến Tống Tử Duệ cũng phải phì cười.
Diệp Thiên Phong không nói tiếng nào nắm lấy bàn tay của y nhanh nhẹn kéo đi chừa không gian để cho hai người kia.
Diệp Thiên Phong nhanh chóng xuất ra một thanh kiếm, ôm lấy eo Tống Tử Duệ hai người ngự kiếm rời khỏi Trúc Mộc Phong.Hai người dừng ở một khu rừng thuộc Bắc Hành phái nhưng không thuộc quản lý của bất kỳ phong chủ nào.
Diệp Thiên Phong ép sát Tống Tử Duệ lên một thân cây, hai tay chống lên thân cây thành thế giam giữ Tống Tử Duệ.
Hắn không nói tiếng nào chỉ âm trầm nhìn vào gương mặt của y.
Tống Tử Duệ bị giam giữ chỉ biết đỏ mặt xấu hổ không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên Phong, im lặng cúi đầu.Khi nghe được tin tức kia, Diệp Thiên Phong cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghe môt vị sư đệ kể lại, từng lời nói khiến tâm của hắn quặn đau, lồng ngực tựa ai đó đè ép đến không thở nổi.
Giây phút đó y chỉ có một ý nghĩ đem Diệp Thiên Phong kia thủ tiêu, đem Tống Tử Duệ giam giữ bên người để y chỉ thuộc về hắn, để y chỉ được bận y phục của hắn.Diệp Thiên Phong không biết hắn bị làm sao chỉ biết hắn không thể để con heo Tô Dĩ Thần đó gặm bắp cải trắng Tống Tử Duệ được.
Chỉ có hắn mới được gặm bắp cải trắng Tống Tử Duệ mà thôi.
Hắn cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ như vậy bỗng một chữ loé lên trong đầu hắn "Thích", có lẽ hắn thích y rồi, thích từ cái nhìn đầu tiên trong đại hội tuyển sinh ngày đó.
Nhưng hắn lại một mực quy về tình huynh đệ đem đối phương trở thành đệ đệ của mình.Mặc dù chưa chắc chắn có phải mình thích y hay không nhưng hắn có thể từ từ cảm nhận.
Nhưng trong thời gian này đừng hòng có nam nhân nào nhắm vào Tử Duệ.Diệp Thiên Phong mãi mê suy nghĩ mà không biết ánh mắt của hân dần dần đỏ ngầu đầy tia máu, doạ Tống Tử Duệ sợ chết khiếp, nhưng rất nhanh âm thanh của hệ thống vang lên.[ Ting hệ thống cảm nhận được mức độ yêu thích của Diệp Thiên Phong đối với kí chủ nằm ở mức cao, mong kí chủ cố gắng câu dẫn hắn để hoàn thành nhiệm vụ.]Tống Tử Duệ nghe xong liền ngây ngẩn cả người, cùng lúc đó Diệp Thiên Phong cũng kết thúc suy nghĩ nhằm vào môi của y hạ xuống một nụ hôn.
Diệp Thiên Phong mút lấy đôi môi ngọt lịm của Tống Tử Duệ tham lam mà mút lấy.
Hắn đưa lưỡi chen vào miệng y nhanh chóng công thành chiếm đất cướp đoạt nước bọt của y.
Hơi thở hai người nóng bỏng mà dồn dập, nước bọt không phân biệt của ai theo khoé miệng Tống Tử Duệ chảy xuống, dưới ánh mặt trời đặc biệt bắt mắt.Tống Tử Duệ dần dần cảm thấy khó thở, hai má đỏ bừng do thiếu dưỡng khí, không nhịn được mà hoàn hồn đánh vào vai Diệp Thiên Phong sau đó dùng lực đẩy lồng ngực của hắn ra.
Diệp Thiên Phong nuối tiếc mà buông tha, rời khỏi miệng y, từ miệng hai người một sợi bạc mỏng lấp lánh được kéo dài.Tống Tử Duệ xấu hổ mà lau lau khoé miệng của mình, y không dám nhìn Diệp Thiên Phong tý nào.
Sau mọi chuyện lại đột ngột thế này, vốn dĩ y còn đợi một thời gian nữa mới tiến hành công lược Diệp Thiên Phong cơ.- Tiểu Duệ! Duệ nhi! Bảo Bối! Bảo Bảo!- Huynh...huynh đừng kêu nữa, xấu hổ chết đi được.Một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai của Tống Tử Duệ, đương nhiên chủ nhân không ai khác ngoài Diệp Thiên Phong.
Nhưng mà phải nói mặt than này cũng biết cười, hơn nữa giọng cười cũng hay như vậy.- Ta gọi em Bảo Bảo nhé!Không phải câu hỏi mà chính là một câu khẳng định a, Tống Tử Duệ tỏ vẻ y không muốn có được không?- Em tránh xa tên Tô Dĩ Thần kia ra đi! Còn có y phục của em là của hắn sao?Tống Tử Duệ đang trong giai đoạn xấu hổ nên không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu.
Diệp Thiên Phong biết được đáp án liền hít một hơi thật sâu cố gắng bình ổn tâm tình của mình.- Ngoài cho em bận y phục của hắn, hắn còn làm gì em nữa?- Không có làm gì!!!Tống Tử Duệ vốn đang xấu hổ nhưng nghe câu hỏi này liền nhớ đến hôm qua, thẹn quá hoá giận mà lên tiếng ngay lập tức.
Diệp Thiên Phong híp mắt nhìn y dĩ nhiên hắn không tin lời y nói.- Em mà không nói, ta sẽ đánh mông em!Tống Tử Duệ triệt để biến sắc, ai đó giải thích hộ y một chút tại sao ai cũng thích doạ đánh mông y hết vậy, bộ thế này có truyền thống đánh mông sao? Hay đây là một "trend" mới? Vì để bảo toàn cái mông của mình Tống Tử Duệ đành nói thật.
Y giả vờ thút thít, hai mắt ầng ật nước.- Hắn...hắn bắt...bắt em bận tiết khố của hắn."Rầm" Cái cây sau lưng của y liền triệt để gãy ngang doạ y xém tý nữa hồn vía lên mây.
Y vốn dĩ nói như vậy để kiếm người dạy dỗ tên Tô Dĩ Thần kia, xem ra thành công rồi.- Hắn...hắn còn đánh đánh mông em, mông nhỏ đau lắm...hức...hức...Diệp Thiên Phong nghe không nổi nữa, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, Bảo Bảo vừa mới nhận thức của hắn bị người ta khi dễ.
Y vậy mà bị ép bận tiết khố của nam nhân khác, bị nam nhân đánh mông, có làm thì cũng phải là hắn làm.
Diệp Thiên Phong quyết định hắn nhất định phải đánh chết tên kia, sau đó để Bảo Bảo chỉ mặc tiết khố của hân thôi.Nếu để Tống Tử Duệ biết được suy nghĩ này của Diệp Thiên Phong, chắc chắn y sẽ không nói đâu, nhưng trên đời này làm gì có nếu như.----Cầu mọi người like, bình luận cũng được a.
Mọi người like, bình luận một cái cũng khiến tui vui cả ngày nha.
Còn có tinh thần ra chương mới nữa a các đọc giả thân yêu~~~.