Ở ngoài mặt Thẩm Phong ngụy trang như chỉ vừa dắt chó đi dạo, nhưng trong lòng đã sợ đến ngây người.
Bởi vì thời điểm hắn đẩy đổ tay của Xích Hùng, trong đầu hắn vang lên âm thanh.
“Điểm sức mạnh đến từ Xích Hùng là điểm, tổng điểm hiện tại của ngài là điểm.”
“[Bạo Lực] từ cấp thăng cấp lên cấp , bạo phát sức mạnh từ gấp nâng lên gấp .”
Trong nháy mắt đó, trong đầu Thẩm Phong chỉ hiện lên các từ “Oh My God!”, “Holy Shit!”, “It Is Impossible!”, kinh hoàng đến mức không thể dùng ngôn ngữ bình thường để diễn tả nữa.
Trời ạ! điểm sức mạnh hả!
Điều này nói lên cái gì?
Điểm sức mạnh này gấp lần điểm sức mạnh của Thẩm Phong, gấp lần của thanh niên tóc dài bù xù và gấp lần của Triệu Tiểu Hi.
Xích Hùng triệt để khiến cho Thẩm Phong được khai mở thế giới quan và nhận thức quan. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Triệu Tiểu Hi là tồn tại trời sinh quái lực, từ nhỏ đến lớn nguyên chủ rất sợ nàng, chỉ lo nha đầu này tâm trạng không tốt lại lấy đồ đạc của mình làm thứ để trút giận.
Thẩm Phong vốn cho rằng như Triệu Tiểu Hi đã rất trâu bò rồi, không nghĩ rằng điểm sức mạnh của Xích Hùng hơn Triệu Tiểu Hi nhiều như vậy.
Thực ra cẩn thận suy nghĩ lại thì không nên nói như vậy, bởi vì Triệu Tiểu Hi dù sao vẫn còn đang trong giai đoạn đang phát triển, mặc dù là hạt giống của Tinh Không học viện, nhưng dù sao nàng vẫn còn là học sinh, cảnh giới tu vi của nàng khẳng định vẫn còn trong Linh Quan Cảnh.
Còn Xích Hùng là kẻ phạm tội cấp A bị truy nã trong Kim Bảng với mức treo thưởng là triệu, có lẽ đã thám hiểm ‘Bí cảnh’ và ‘Tai Vực’, trải qua vô số sinh tử chiến, từ lâu đã là cao thủ Linh Bào cảnh.
Linh Quan Cảnh và Linh Bào cảnh giống với trời và đất.
Tu vi giữa hai người chênh lệch nhau vô cùng lớn nên đương nhiên lực lượng thân thể cũng chênh lệch rất xa. Nhưng nếu như Triệu Tiểu Hi trưởng thành, đạt tới cảnh giới tu vi giống Xích Hùng hiện tại, thì sức mạnh của nàng có thể sẽ vượt qua Xích Hùng, dù sao sức mạnh của nha đầu này luôn vượt xa các bạn đồng trang lứa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Xích Hùng đã bị mình ép đến như vậy, không biết cảnh giới Bá Vương khiến cho Xích Hùng kiêng nể sẽ là quái vật như thế nào, hơn nữa bên trên Bá Vương còn có Đại Đế, không biết sẽ còn mạnh đến cỡ nào?
Bá Vương, Đại Đế, khủng bố như thế sao?
Thẩm Phong nghĩ đến đây, hô hấp đã trở nên gấp gáp, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng lên, tay chân run rẩy.
Mình hiện tại đang giả mạo, hơn nữa còn tự xưng là Bá Vương, là người xưng bá một vùng lãnh thổ, là siêu cấp cường giả gần như đứng đầu đại lục này a!
Vậy mà mẹ nó giả mạo còn rất thành công mới sợ chứ, nhìn vẻ mặt Xích Hùng đầy mịt mờ, dáng điệu đầy vẻ kính nể một cách ngu xuẩn đối với mình, giống như một con cừu non vừa mới ra đời đã gặp phải lão hổ!
Đệt con mợ nó! Thực sự là quá kích thích rồi!
Nhịp tim của Thẩm Phong càng lúc càng đập nhanh và mạnh, nhưng hắn nhất định vẫn phải giả vở bình tĩnh thong dong tái hiện rõ phong phạm cao thủ, tuy trong lòng thoải mái muốn cười to nhưng nỗ lực kìm nén, nói thật, đây là một công việc cần phải có kĩ thuật, không hề dễ dàng.
“Hiện tại, mình đã khiến cho Xích Hùng nhìn mình như một vị thần.” Thẩm Phong thiếu chút nữa không kìm nổi mà cười thật to rồi.
Đừng sùng bái ca như vậy chứ, ca chỉ là truyền thuyết thôi!
Xích Hùng đúng là rất tâm phục khẩu phục, hắn tin tưởng Thẩm Phong là một vị Vương thực sự.
Tuy rằng thiếu niên trước mắt mang đến cho hắn cảm giác vẫn còn là trẻ con yếu đuối, nhưng trăm thấy không bằng một thử.
“Đã chính diện so tay còn có thể làm giả sao? Hơn nữa sức mạnh nghiền ép của đối phương khiến cho mình không cách nào chống cự được! Nếu tiếp tục tin tưởng vào cảm giác và con mắt mình, vậy nhất định mình sẽ chết lúc nào không biết!”
Trong lòng Xích Hùng tràn đầy khiêm tốn và kính nể đối với Thẩm Phong, hắn cho rằng thiếu niên trước mắt này chính là “Vương” vì thế hắn cung kính chắp tay nói:
-Tiền bối, tại sao ngài...
Xích Hùng còn chưa nói xong, Thẩm Phong đã đoán được hắn muốn nói gì tiếp theo.
Thời điểm quyết định sử dụng “Lời nói dối có thiện ý”, Thẩm Phong đã chuẩn bị sẵn hơn câu lừa đảo tiếp theo rồi.
Thẩm Phong rất rõ ràng nếu muốn vở kịch hay thì không thể thiếu đi một kịch bản hoàn mỹ, mà “Lời nói dối có thiện ý” không chỉ là một vở kịch hay mà còn là một bộ phim truyền hình vừa xuất xưởng!
-Bản vương biết ngươi muốn hỏi cái gì!
Phần đầu kịch bản đã được biên, căn bản không xảy ra vấn đề gì, Thẩm Phong khí định thần nhàn nói:
-Ngươi đã biết cảnh giới của bản vương, bất quá chỉ là Xích Linh Quan trung kỳ. Cho nên ngươi cảm thấy thực lực của bản vương chỉ là gà nhép trong đàn gà, vì thế ngươi mới bị phán đoán chủ quan ấy của bản thân che mắt, không thể thấy được chân tướng sự thật. Mãi đến tận thời điểm so tay, ngươi mới tuyệt vọng phát hiện, hóa ra ngươi còn kém hơn cả một con gà nhép! Ngươi đã hiểu chưa? Những gì mà ngươi đang nhìn thấy, cảm nhận, tất cả chỉ là do bản vương đang muốn che giấu thân phận mà giả vờ thôi. Ngay cả lúc ngươi so tay với ta, thì đó mới chỉ là một chút thực lực thật sự của bản vương mà thôi!
Hô hấp của Xích Hùng ngưng lại, hắn không thể ngờ đây mới chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của vị “Bá Vương” trước mặt.
Tám nghìn Siêu Phàm, ba trăm Lĩnh Chủ, mười hai Bá Vương.
Siêu Phàm và Bá Vương chỉ cách nhau hai đại cảnh giới mà thôi, chẳng lẽ lại chênh lệch to lớn như vậy sao?
Xích Hùng cảm thấy vô cùng thất bại!
Thẩm Phong lắc đầu khẽ cười, nói tiếp:
-Người trẻ tuổi, không nên nản lòng. Bản vương sống nhiều hơn ngươi mấy ngàn năm, đương nhiên sẽ mạnh hơn ngươi một chút, đợi ngươi tu luyện thêm mấy trăm năm nữa, thực lực của ngươi sẽ vượt qua bản vương thì sao, điều này khó mà nói tiếp được. Ngươi phải biết những gì mà ngươi nhìn thấy, ví dụ như bản vương đang mang dáng dấp của một thiếu niên này, đều là giả. Kỳ thực đây không phải khuôn mặt thật của bản vương, hơn nữa bản vương tuổi già sức yếu cũng không biết bản thân có thể trụ được thêm mấy năm nữa.
Thẩm Phong không chút biến sắc bịa ra thông tin “đây không phải khuôn mặt thật của bản vương”, để tránh khỏi nghi ngờ về thân phận mà mình vừa bịa đặt, còn không quên tự nói xấu về mình.
Lại còn nhân tiện “An ủi” Xích Hùng một chút.
Thẩm Phong vội vàng tận dụng mọi thời cơ, nói:
-Hơn nữa ngươi hẳn là đang rất có nhiều câu hỏi, tại sao bản vương thân phận tôn quý như vậy lại một mình xuất hiện ở nơi phố phường này phải không? Lại còn tổ chức thi đấu so tay? Trên thực tế, thời gian sống của bản vương cũng không còn bao lâu nữa, cho nên nghĩ cách này để chọn ra một đệ tử mà ta ưng ý nhất kế thừa y bát của ta. Ngươi không nên xem thường việc so tay, càng là tỷ thí đơn giản, càng dễ dàng nhìn ra thiên phú và tính cách của một người. Chuyến đi lần này, chỉ có một mình ngươi khiến cho bản vương động tâm.
Lời vừa nói ra, quần chúng đang xem kịch ở hai bên đường nghe thấy hối hận không thôi, trở thành đệ tử của Vương, đây chính là cơ hội một bước lên trời đó, bọn họ cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Ánh mắt Xích Hùng sáng lên, hô hấp trở nên dồn dập, trả lời:
-Tiền bối, ý của ngài là...
-Ý của bản vương chính là, nếu như tư chất của ngươi kém một chút, ta sẽ không thu ngươi làm đệ tử. Thế nhưng, bản vương phát hiện ra tiềm lực phi phàm của ngươi.
Thẩm Phong ngữ trọng tâm thường nói (lời nói thấm thía):
-Ngươi còn có không gian phát triển tiềm lực của bản thân, vì lẽ đó bản vương tình nguyện chỉ điểm ngươi một lần. Nghe cho kỹ, vừa rồi ngươi đã phạm phải một sai lầm lớn, đó là cứng quá thì dễ gãy! Cho dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ngươi lại không biết rằng biết co biết dãn mới là vương đạo. Cho dù thực lực ngươi yếu nhưng ngươi biết dùng vào đúng lúc đúng chỗ, điều đó sẽ làm cho ngươi mạnh hơn. Không tin, ngươi có thể thử lại.
Vừa nói xong, Thẩm Phong duỗi ra cánh tay phải, chuẩn bị tư thế so tay!
-----------------------------------------