“Hệ thống ăn cắp hèn mọn đã đồng bộ thành công!”
Thẩm Phong trợn tròn mắt, tuy rằng hắn đã sớm dự đoán hệ thống đồng bộ tiếp theo chưa chắc sẽ trâu bò, dù sao hệ thống đầu tiên là hệ thống so tay cũng đã rất trâu bò, trong hệ thống chắc chắn sẽ có vàng thau lẫn lộn.
Nhưng hệ thống ăn cắp hèn mọn là cái quỷ gì thế này?
Ăn cắp không thôi đã đủ hèn hạ rồi, bây giờ lại có thêm từ “hèn mọn” để hình dung, đây rốt cuộc là loại gì chứ?
-Trước hết... ngươi nên giới thiệu công năng của hệ thống cho ta đi.
Sau một lúc bối rối cuối cùng Thẩm Phong phun ra một câu, hắn cầu nguyện cho công năng của hệ thống đừng quá “hèn mọn”.
Tiểu Bí lớn tiếng nói:
-Hệ thống ăn cắp hèn mọn thời xưa có câu " thê bất như thiết, thiết bất như thâu, thâu bất như thâu thiết" (có vợ không bằng ăn cắp, ăn cắp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng ăn cắp)! Ăn cắp không phải vụng trộm, không phải thần không biết quỷ không hay mà đi ăn cắp, ăn cắp không phải ăn cắp, mà là quang minh chính đại ăn cắp! Dưới sự trợ giúp từ hệ thống, ngài nắm giữ được...vừa quang minh chính đại lại...vừa xuất thần nhập quỷ chính là ăn cắp chi thuật! Ngài có thể quang minh chính đại ngay dưới mắt đối phương trộm lấy bất kỳ đồ vật gì, mà đối phương lại không hề phát hiện được bất cứ điều gì!
Mẹ nó, cái gì mà có vợ không bằng ăn cắp!
Móa, cái gì nữa mà ăn cắp không phải vụng trộm, ăn cắp không phải ăn cắp!
Thẩm Phong không nhịn được nhổ nước bọt với đoạn giới thiệu về hệ thống ăn cắp “hèn mọn” này, nhưng cũng có phần cảm thấy vui sướng, tuy rằng giới thiệu rất hèn mọn, nhưng công năng của hệ thống không chỉ có hèn mọn mà ngược lại có lợi ích rất lớn nha!
“Có thể quang minh chính đại ngay dưới mắt đối phương trộm lấy bất kỳ đồ vật gì, mà đối phương lại không hề phát hiện được bất cứ điều gì”, câu này không khỏi quá trâu bò đi!
Thẩm Phong khó tránh khỏi có chút nghi ngờ tính chính xác của câu nói này.
Đúng như dự đoán, tiểu Bí lập tức bổ sung:
-Chỉ có điều, khi sử dụng hệ thống có ba điều nên hạn chế sử dụng.
Quả nhiên không đơn giản như hắn nghĩ.
Thẩm Phong nuốt một ngụm nước bọt, hắn có loại dự cảm xấu, ba điều nên hạn chế sử dụng này, sẽ không phải là yêu cầu “hèn mọn” nào đó chứ!
Tiểu Bí nói tiếp:
-Hạn chế đầu tiên, khi sử dụng “thuật ăn cắp hèn mọn” nhất định phải thỏa mãn điều kiện ăn cắp, đối tượng ăn cắp khác nhau đương nhiên điều kiện ăn cắp cũng khác nhau. Hạn chế thứ hai, sau khi thỏa mãn điều kiện ăn cắp, có thể ăn cắp bất luận đồ vật gì từ đối phương, nhưng mục tiêu đồ vật được ăn cắp là ngẫu nhiên, ngài không thể tự quyết định sẽ ăn cắp đồ gì. Hạn chế thứ ba, mỗi lần ăn cắp chỉ có thể trộm được một món đồ, nếu muốn tiến hành ăn cắp lần hai trên cùng một đối tượng, như vậy điều kiện sẽ thay đổi và độ khó cũng tăng cao.
- Ồ? Điều kiện hạn chế cũng không “hèn mọn” cho lắm!
Tổng kết lại, không phải chỉ là “Ăn cắp cần phải thỏa mãn điều kiện, mục tiêu vật ăn cắp được là ngẫu nhiên, ăn cắp trên cùng một đối tượng độ khó sẽ tăng cao” sao?
Ba cái hạn chế trên chính xác sẽ khiến cho hệ thống suy yếu, làm lỗi phần mềm,... nhưng cũng không “hèn mọn” a!
Chờ chút, hình như có chỗ nào đó sai sai!
Thẩm Phong bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi:
-Điều kiện ăn cắp không phải là điều kiện hèn mọn nào đó chứ?
Hết cách rồi, cái từ “hèn mọn” này thực sự quá mức chướng mắt, Thẩm Phong luôn thấy thắc mắc, hiện tại phải hỏi cho rõ không hắn có thể sẽ bị lừa.
Tiểu Bí trả lời:
-Điều kiện ăn cắp phụ thuộc vào đối tượng mà ngài ăn cắp, bất kỳ điều kiện nào cũng có khả năng xuất hiện! Ngài có thể thông qua hệ thống mà đọc thầm “điều kiện ăn cắp”, để biết được điều kiện cần thực hiện nếu muốn ắn cắp đồ từ đối phương.
Nghe vậy, Thẩm Phong thở phào nhẹ nhõm, điều kiện ăn cắp tùy theo từng đối tượng, chắc có lẽ không phải tất cả điều kiện đều hèn mọn chứ? Nhưng dù sao hắn cũng được biết trước nên sẽ dễ dàng sàng lọc đối tượng ăn cắp.
Có điều Thẩm Phong vẫn chưa triệt để yên tâm, hắn hỏi lại lần nữa:
-Vậy nhiệm vụ hôm nay là gì?
Nếu như công năng hệ thống không có vấn đề gì, thì nhiệm vụ mỗi ngày sẽ xảy ra vấn đề gì chứ?
Tiểu Bí đáp:
-Nhiệm vụ trước mắt là_ Sử dụng thuật ăn cắp trộm những vật phẩm được chỉ định.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng suy nghĩ thật kỹ, thuật ăn cắp trộm đồ vật ngẫu nhiên, ở đây lại nói trộm những vật phẩm đã được chỉ định, đây không phải là dựa vào vận may và nhân phẩm sao?
Thẩm Phong không biết làm sao đành hỏi tiếp:
-Vậy vật phẩm chỉ định là những thứ gì?
Tiểu Bí trả lời:
-Vật phẩm chỉ định không thể báo trước, nhưng ngài có thể nhận được một ít thông tin gợi ý.
Mục tiêu ăn cắp vốn là ngẫu nhiên, muốn trộm vật phẩm đã không dễ dàng, bây giờ lại không báo trước.
Được rồi, hy vọng những thông tin gợi ý kia sẽ cho hắn một ít manh mối.
Tiểu Bí:
-Gợi ý nhiệm vụ trộm vật phẩm, thông tin như sau: một công nhân trong xưởng rèn có tên là Tiểu Bạch, không có con cái mà cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, hai người cùng đi du ngoạn tại Tinh Diệu điện, cuối cùng lái xe vào thị trường thời trang.
Thẩm Phong hơi bối rối, thông tin gợi ý cũng quá mức phức tạp thế!
Hắn còn tưởng rằng chỉ là một câu đố đơn giản, ví dụ như “Tôi dài khoảng một gang tay, được trang điểm bởi một nhúm lông trên đầu, tôi thường hoạt động trong môi trường nóng, ẩm ướt và các thớ thịt, thường ngày tôi hoạt động - lần”, hay ví dụ như “Hướng lên bên trong động, bên trong nóng hừng hực, lúc đi vào thì cứng rắn, đi ra mềm nhũng nhăn nheo”, hoặc ví dụ như “Da non mà bọc lấy xương, lửa cháy trên đầu chúa chẳng thương, đêm năm canh tiêu hao mình thiếp, đoạn trường ngẫm nghĩ lệ còn vương"
Nếu như vậy, Thẩm Phong sẽ lập tức đoán ra được đó là "bàn chải đánh răng, khoai nướng và cây nến"
Nhưng Tiểu Bí cho đoạn gợi ý này khiến Thẩm Phong không thể nào đoán được đây là vật phẩm gì?
Bởi vì thông tin thật sự quá rộng, bên trong đoạn gợi ý này xuất hiện xưởng rèn, Tinh Diệu điện, quảng trường thời trang, ba địa điểm này người tên Tiểu Bạch đều xuất hiện, đồng thời trong câu vẫn ẩn chứa lời tự sự, nào có giống câu đố, cái này không thể xem là câu đố được.
Đã không phải câu đố, thì là cái gì?
Thẩm Phong cau mày suy nghĩ.
Tiểu Bí tiếp tục nói:
-Giới thiệu từ hệ thống đến đây là hết, chúc ngài có một ngày sử dụng hệ thống vui vẻ.
Thẩm Phong ngạc nhiên nói:
-Chờ chút, phần thưởng trải nghiệm có lợi ích đâu?
Tiểu Bí đáp:
-Bởi vì ngài vừa đạt được phần thưởng cấp D, cho nên không cần phải trải nghiệm phần thưởng phúc lợi, nhưng coi như không có thì ngài nhất định cũng cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Phong:...
Thẩm Phong không còn từ gì để nói, đúng là Tiểu Bí nói không sai, sau khi hưởng thụ qua phần thưởng cấp D mang lại, trong lòng hắn tràn đầy ham muốn đối với việc hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng phần thưởng trải nghiệm miễn phí kia, Thẩm Phong không cam tâm từ bỏ.
Ngay tại lúc Thẩm Phong đang tính toán sẽ năn nỉ làm thế nào khiến Tiểu Bí dâng lên phần thưởng trải nghiệm phúc lợi, trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh nữ tính!
“Chưa cập nhật sao?”
....
....
“Chưa cập nhật sao?”
Đây tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì âm thanh nữ tính kia rất nhanh lặp lại một lần nữa!
Thẩm Phong sợ hết hồn, vội vàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, phát hiện nơi phát ra là từ loa trong máy tính vọng ra!
Hắn chăm chú nhìn thật kỹ, ngạc nhiên phát hiện trên máy tính không biết từ lúc nào đã tự đăng kí tài khoản nhắn tin trên Chat Messenger QQ (Tác giả: Thực tế tương tự với QQ Chat Messenger, nhưng ta không muốn tìm danh từ thay thế, vì lẽ đó vẫn gọi là QQ, đừng hỏi ta tại sao ở dị giới cũng có QQ, nhưng QQ ở dị giới rất trâu bò nha), không chỉ như vậy, QQ còn tự động mở ra ô cửa sổ nhỏ, thanh âm trò chuyện vang lên liên tiếp!
Chẳng lẽ có hacker xâm nhập vào?
Da đầu Thẩm Phong có chút tê dại, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít cũng không phải là ma nữ, vừa rồi hắn còn tưởng là Trinh Tử Thập Ma!
Xem ra hẳn là hacker đột nhập vào máy tính của hắn, khiến cho QQ tự khởi động, rồi liên tiếp phát ra âm thanh trò chuyện.
Ồ, không đúng, may là hắn không có tiền mua máy thu hình!
Thẩm Phong lần đầu cảm thấy hắn nghèo đến nỗi máy thu hình cũng không dám mua là một điều may mắn.
“Chưa cập nhật sao?”
Thanh âm bên đầu kia vang lên một lần nữa, âm thanh nữ nhân không mang chút tình cảm.
Thẩm Phong nghi ngờ hỏi:
-Cập nhật cái gì?
Nữ nhân trầm mặc một hồi nói:
-Truyện “Tuyệt Đối Đại Ma Vương” chưa cập nhật, ngươi đã dừng thêm chương cách đây giờ phút giây, bao giờ cập nhật vậy?
Thẩm Phong choáng váng, “Tuyệt Đối Đại Ma Vương” là truyện hắn tự sáng tác trên mạng, là kết quả học tập viết truyện của hắn, hắn tin mình chắc chắn viết ra được một bộ truyện thành công, thế giới này văn học mạng chưa theo kịp hắn, vì lẽ đó hắn kiên trì viết tới , triệu chữ.
Là một người có trí tưởng tượng phong phú, trải qua năm tháng, mỗi ngày Thẩm Phong viết được ngàn chữ, tương đương với hững tay bút chuyên nghiệp, nhưng bởi vì ngày hôm qua có sự xuất hiện của hệ thống so tay, căn bản hắn không có thời gian gõ chữ, cho nên mới dừng truyện khoảng một ngày.
Không nghĩ tới hắn mới có ngừng một ngày mà đã có người hack máy tính của hắn nhắc nhở hắn rồi?
Thẩm Phong dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng có chút tự hào, bởi vì hắn đã dồn hết tình cảm của hắn vào bên trong tiểu thuyết, không phải chỉ là những tiểu thuyết mang tính thương mại.
Đối với người hâm mộ, Thẩm Phong đương nhiên rất vui mừng vì thế nhẹ nhàng trả lời:
-Xin lỗi, ngày hôm qua ta có việc bận, không có thời gian gõ chữ.
Nữ nhân bên kia trầm mặc một lúc, sau đó dùng thanh âm lạnh như băng nói:
-Có thời gian xem phim A.V mà không có thời gian gõ chữ sao?
Thẩm Phong choáng váng, hắn muốn đào một cái lỗ cho mình chui vào.
Này mợ nó chứ, không cho hắn có chỗ dung thân sao!
Thẩm Phong rất muốn khóc, tại sao ngươi lại có thể nói với ta như vậy?
-Khi nào cập nhật?
So với “lên án” Thẩm Phong, dường như nữ nhân bên kia chỉ quan tâm đến khi nào cập nhật truyện.
Thẩm Phong ho nhẹ một tiếng rồi nói:
-Rất nhanh! Tí nữa ta có thời gian sẽ gõ chữ cập nhật truyện! Có điều... thời gian về sau ta rất bận bịu, không thể thường xuyên gõ mỗi ngày mười ngàn chữ được nữa, có thể sẽ xảy ra vài tình huống đặc biệt mà một đến hai ngày ta không cập nhật chương, còn nữa... Không cho phép người xâm nhập máy tính của ta, đây là hành vi trái pháp luật.
Thẩm Phong nghĩ đến việc về sau sẽ có mỗi ngày một nhiệm vụ, hắn sẽ không còn nhiều thời gian để gõ chữ nữa.
Hơn nữa rất có khả năng ngay sau hắn sẽ cá chép hóa rồng, đâu còn được như trước mỗi ngày chỉ ở nhà viết truyện cơ chứ, ngộ nhỡ có một ngày hắn trở lên mạnh mẽ, khả năng ở nhà viết truyện rất mong manh!
Bây giờ hắn mới dừng chương có một ngày, mà đối phương đã không chờ đợi được xâm nhập vào máy tính của hắn, không biết nếu dừng lâu hơn thì đối phương sẽ làm ra chuyện gì?
-Chuyện như vậy ở giới văn học rất là bình thường, ngươi phải học tập làm quen với điều đó!
Thẩm Phong tính toán khai thông đối phương.
Nhưng đầu bên kia nữ nhân coi như không nghe thấy mà miệng cứ lẩm bẩm:
-Dừng có chương mới một hai ngày, dừng có chương mới một hai ngày, dừng có chương mới một hai ngày,...
Thanh âm kia lặp đi lặp lại, dường như bị đè nén điều gì đó.
-Này, ngươi không bị sao chứ?
Thẩm Phong nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm này, con mợ nó cũng quá kinh khủng đi, giống như tiếng gọi của ma nữ.
“Đinh! Đối tượng Lê Hoa đang ở trạng thái phẫn nộ lần, điều kiện ăn cắp đã thỏa mãn, ngài có muốn sử dụng ‘Thuật ăn cắp hèn mọn’ không?”
Wtf? Cái này mà cũng gọi là điều kiện đi ăn cắp hả?
Thẩm Phong:
- Điều này cũng có thể ăn cắp?
Tiểu Bí:
-Chỉ cần thỏa mãn điều kiện ăn cắp, bất luận đối phương ở nơi nào cũng đều có thể dùng thuật ăn cắp.
Thẩm Phong chấn kinh rồi, chẳng lẽ đây là thần thâu trong truyền thuyết.
-Ngài có muốn sử dụng “Thuật ăn cắp hèn mọn” không?
Tiểu Bí lại hỏi lần nữa.
Thẩm Phong trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, gật đầu đáp:
-Ok! Chơi luôn.
Đây cũng không phải là quá phận nhé, ai bảo ngươi dám xâm nhập máy tính của ta, ta chỉ từ chỗ ngươi lấy đi chút đồ vật mà thôi, công bằng mà?
Đúng, không hề có chút quá phận nào!
“Đinh! Ăn cắp thành công! Ngài đã trộm được ' áo ngực ’ êm ái nhất.”
Thanh âm tiểu Bí vang lên, đồng thời thanh âm đang nỉ non đầu bên kia cũng biến mất.
Thẩm Phong bối rối, cúi đầu liếc tùi đồ vật mềm mại trên tay mình, còn mang theo mùi hương nữ tử thơm mát, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào tiếp theo.
Đm, hóa ra từ “hèn mọn” có nghĩa là như thế này?