Bởi vì người sáng lập ra rèn đúc Thiên Đường họ Đoàn, mà “Đoàn” và “Rèn” tương đối hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau), vì lẽ đó rèn đúc Thiên Đường còn được dân chúng gọi là “Đoàn Thiên đường”.
Đoàn Thiên đường thành lập tính đến nay cũng đã hơn năm, đổng sự trưởng vẫn luôn do người Đoàn gia tộc đảm nhiệm, thực hiện chế độ cha truyền con nối, điều này so với các quân chủ chuyên chế ở quốc gia khác còn cứng rắn hơn.
Đoàn gia phát triển mạnh và người sáng lập ra Đoàn gia có quan hệ tương đối mật thiết đối với sự thành công của rèn đúc Thiên Đường, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn cả vẫn là Đoàn thị gia tộc là một thị tộc chứa nhiều người có tài chân chính mang “huyết thống rèn đúc”.
Mỗi đời của Đoàn gia ít nhất đều sẽ xuất hiện một vị Thất Tinh cấp Đoán Tạo Sư hay còn gọi là đại sư Đoán Tạo Sư, thường được dân chúng lan truyền điều này là do Đoán Tạo Chi Thần hạ xuống huyết thống của thần tại nhân gian.
Trong lịch sử, Linh Năng đại lục chỉ xuất hiện không quá mười thanh Thần khí do con người chế tạo ra, hơn nữa người rèn đúc ra mười thanh Thần khí này được mười vị Đoán Tạo Sư tôn xưng là Thần cấp Đoán Tạo Sư, trong mười vị Thần cấp Đoán Tạo Sư có ba người đến từ Đoàn gia, từ đó có thể thấy được gốc gác hùng hậu của rèn đúc Thiên Đường.
Coi như không nói đến chuyện lịch sử, ở Linh Năng đại lục hiện tại chỉ có bốn vị Thất Tinh Đoán Tạo Sư, mà Đoàn Thiên đường vẫn như cũ độc chiếm hai trên tổng số bốn người, một vị hiện là Tộc trưởng Đoàn gia, một vị khác đến từ gia tộc phụ thuộc vào Đoàn gia.
Bàn về lĩnh vực rèn đúc, từ trước đến nay không có bất kỳ gia tộc hay tổ chức nào có thể sánh ngang được với Đoàn Thiên đường, hơn nữa cho dù trong ngũ đại đế quốc thì Tinh Diệu đế quốc là quốc gia thành lập muộn nhất, nhưng thực lực quốc gia lại có thể xếp vào hạng ba cũng liên quan đến một số nguyên nhân trọng yếu, có người nói dưới trướng Khải Tát đại đế tất cả đều nắm giữ vũ khí cấp độ truyền thuyết, tất cả các vũ khí đó đều sinh ra từ Đoàn Thiên đường.
Mọi người đối với Đoàn gia và Đoàn Thiên đường đều khen ngợi, từ trước đến nay chỉ thấy khen mà không thấy chê, đừng nói đến chuyện làm chuyện xấu với họ.
Nhưng vào thời điểm năm trước, có một người được khen là người trẻ tuổi tài năng và đầy tiềm lực nhất trong suốt năm của Đoàn gia, chính bởi vì được “Người đời tán dương quá mức” mà bị đẩy xuống vực.
Tên thiên tài này gọi là Đoàn Nhâm Thiên, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú rèn đúc không tầm thường, tuổi vượt qua cuộc kiểm tra Tam Tinh cấp, phá vỡ kỷ lục ghi chép trước đó trong giới rèn đúc, tuổi lên tới Tứ Tinh cấp Đoán Tạo Sư, tuổi lên Ngũ Tinh cấp Đoán Tạo Sư, tuổi lên cấp Lục Tinh cấp Đoán Tạo Sư, gần như đem mọi sách ghi chép kỷ lục về rèn đúc giới phá vỡ.
Mọi người ai nấy đều kinh động như gặp thần tiên, đều cho rằng Đoàn Nhâm Thiên sẽ tiếp tục phá kỷ lục lịch sử, trở thành người đầu tiên trong lịch sử đạt tới Bát Tinh cấp Đoán Tạo Sư.
Đặc biệt là vào năm Đoàn Nhâm Thiên lên tới Lục Tinh cấp Đoán Tạo Sư, lấy tư thế nghiền ép toàn bộ các đối thủ rồi đoạt được ngôi vị quán quân, mọi người càng đem thiếu niên tuổi thổi phồng, một ít nhân vật não tàn còn đem hắn đánh đồng với các nhân vật kiệt xuất trong lịch sử rèn đúc, thậm chí câu chuyện “Đoàn Nhâm Thiên dễ như ăn cháo miểu sát đối thủ đoạt chức quán quân, khiến đối thủ phải câm nín” càng ngày càng cường điệu hóa.
Đoàn Thiên đường cũng đem Đoàn Nhâm Thiên thành trân bảo, dốc vào người hắn vô số tài nguyên, thậm chí còn lập ra “Kế hoạch Thiên Thần khí” chờ Đoàn Nhâm Thiên từng bước khai phá, rất nhiều người không hề tiếc muốn đem Đoàn Thiên đường cao cấp cho vị thiên tài trẻ tuổi này luyện tập.
Nhưng mà, vẻ vang không được bao lâu đã dừng lại, tự cao tự đại chỉ khiến con người ta càng đi xuống, câu này từ xưa đến nay đều rất chính xác.
Sau khi Đoàn Nhâm Thiên tham gia tranh thiên hạ đệ nhất rèn đúc mới biết được, chỉ mới vòng thứ nhất hắn đã thua một cách triệt để, hơn nữa đối thủ chỉ là thiếu nữ kém Đoàn Nhâm Thiên hai tuổi, vậy mà hắn ta bị nghiền ép không còn đường lui.
Trận đấu kia được rất nhiều người quan tâm, tin tức truyền đi còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, chỉ chớp mắt đoạn video quay cảnh thi đấu được mọi người tìm kiếm mãnh liệt.
Thiếu nữ tuổi đến từ Diệm Nguyệt quốc kia chỉ trong một trận chiến đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
“Đoàn Nhâm Thiên, chỉ đến thế là cùng”. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Những tiểu nhân đố kị với Đoàn Nhâm Thiên được đà lấn tới bắt đầu trào phúng hắn, những người có chức vị cao trước kia đến bắt chuyện cũng lững thững bỏ đi.
Nâng lên càng cao thì khi rơi xuống càng thê thảm, trước kia Đoàn Nhâm Thiên được mọi người ca tụng, là đứa trẻ lớn lên từ những lời đường mật, đương nhiên sẽ không chịu đựng được sự gièm pha từ người khác.
Hắn nóng lòng muốn một lần nữa chứng minh bản thân, nhưng bởi vì quá vội vàng, lúc khai phá “Kế hoạch Thiên Thần khí” xuất hiện một sai lầm lớn, dẫn đến thành quả mười năm năm của Đoàn Thiên đường chỉ chớp mắt bị hủy hoại trong một ngày.
Khai phá Thiên Thần khí không chỉ là vấn đề của riêng Đoàn Thiên đường, mà đại diện cho thời đại tiếp theo của nghề rèn đúc, ngày trước thiên tài được khen ngợi hết lời, bây giờ lại chuyển thành lời gièm pha và phỉ báng.
Đoàn Nhâm Thiên tuổi còn trẻ dĩ nhiên không chịu được đả kích như vậy.
Từ lúc thất bại, tại thời điểm tuổi lên Lục Tinh cấp Đoán Tạo Sư, cho đến bây giờ đã qua năm vẫn chưa thể lên được Thất Tinh cấp, từ ba năm trước dường như đã bắt đầu mai danh ẩn tích, biến mất trong tầm mắt của công chúng.
Bây giờ Đoàn Nhâm Thiên đã tuổi, đã trải qua cảm giác từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, từ thiên tài được mọi người lấy lòng thành kẻ bị người trong tộc xa lánh, dưới thời gian trôi qua như vậy, có lẽ người thiên tài ngày đó nay đã trưởng thành hơn chăng?
Những người ngưỡng mộ người đàn ông kia lúc thời còn đỉnh cao, có hay không còn một lần mong ngóng người đàn ông đó sẽ một lần nữa tỏa sáng?
Còn người con gái hơn mười năm trước đã đạt Thất Tinh cấp, được gọi là Nữ Hoàng rèn đúc, cô ấy ở một mình tại Diệm Nguyệt quốc không có đối thủ, à, phải nói tại Linh Năng đại lục không tìm được đối thủ cùng trang lứa, có hay không cũng cảm giác được sự cô đơn lạnh lẽo khi đứng ở đỉnh cao?
Đoàn Nhâm Thiên, thiên tài rèn đúc mang nhiều vinh quang lúc xưa, có hay không vẫn mang theo những gì trong quá khứ mà sống tiếp?
Còn nữa, hắn ta hiện đang ở đâu?
...
...
Nói ra lại không có người nào tin, hắn, mợ nó, hiện tại hắn lại làm bảo vệ đó!
Hiện tại đã là giờ sáng, công nhân đã đến làm việc đầy đủ, cửa lớn xưởng rèn đúc Thiên Đường đóng thật chặt, Đoàn Nhâm Thiên ngồi trong phòng bảo vệ, tay nâng một quyển kiệt tác văn học bên trong với nhiều chữ tối nghĩa khó hiểu chăm chú nhập tâm đọc.
Cách một khoảng thời gian sẽ có một vài công nhân đến muộn cầm theo thẻ công nhân đến phòng bảo vệ, tuy đánh gãy suy nghĩ của Đoàn Nhâm Thiên, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng không hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn nào.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài công nhân “tự cho mình là thông minh” đến nhét vào trong tay Đoàn Nhâm Thiên một ít tiền bảo hắn đừng ghi mình vào sổ đến muộn, nhưng Đoàn Nhâm Thiên không nói một câu, cho dù là bị công nhân trào phúng “Chỉ là một bảo vệ còn kiêu cái gì”, hắn cũng chỉ cười cho qua chuyện, không bao giờ để trong lòng.
Những công nhân phổ thông kia dĩ nhiên không một ai biết người bảo vệ trẻ tuổi kia là thiếu chủ Đoàn gia, là Đoàn Nhâm Thiên từng được khen là thần đồng trong giới rèn đúc.
Đã từng là thiên tài hung hăng vênh váo nay biến thành người bảo vệ nghiêm túc và chín chắn, những non nớt trước kia đã không còn mà chỉ còn lại một chiếc bút chì được gọt giũa thành thục.
“Dấu hiệu một người đàn ông không thuần thục là khi sự nghiệp mất đi cũng chết theo, còn dấu hiệu một người đàn ông thuần thục là cho dù sự nghiệp mất đi mà vẫn tiếp tục sống sót.”
Mỗi khi từ trong sách đọc được câu như vậy, Đoàn Nhâm Thiên đều nở nụ cười hiểu rõ.
“Quá khứ đều là giả dối, nhớ lại chỉ khiến mình không có lối thoát, mùa xuân đã qua thì không thể trở lại, cho dù là cuồng nhiệt nhất là... tình yêu chung thủy, bất quá cuối cùng chỉ một cái chớp mắt sẽ quay lại hiện thực, vẫn chỉ còn sự cô đơn len lỏi.”
Sau khi đọc xong câu đấy, hắn lặng yên không một tiếng động thở dài một hơi.
Đoàn Nhâm Thiên cảm giác được mình so với trước đây đã vô tình hơn, nhưng cũng có tình cảm hơn, đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu, không ai có thể giải đáp?
“Hả!?”
Đoàn Nhâm Thiên khẽ liếc qua bóng người đang đứng trước cửa lớn, lập tức ánh mắt từ trong sách ngẩng đầu lên, con mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở trước cửa chính một thiếu nữ tóc dài, mặc một bộ váy liền áo đứng tại đó, nàng nhìn chằm chằm vào cửa lớn đang đóng chặt khẽ cau mày, dường như đang buồn phiền chuyện gì đó.
Đoàn Nhâm Thiên mơ hồ cảm giác được hắn đã gặp thiếu nữ ở đâu đó, nhưng không thể nào nhớ ra được.
Bỗng nhiên, thiếu nữ quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy mặt thiếu nữ, trong lòng Đoàn Nhâm Thiên không nhịn được giật mình, đây là một thiếu nữ rất xinh đẹp, ngũ quan tuy tinh xảo nhưng lại không có một tia ôn nhu mà người con gái khác thường có, tạo thành một vẻ đẹp đặc biệt.
-Cô nương, nàng khỏe, ta có thể giúp gì được không?
Đoàn Nhâm Thiên để sách trong tay xuống, đứng dậy nghênh đón.