Người không có ước mơ, thì khác kẻ lười ở chỗ nào!
Đáp án dĩ nhiên là không khác nhau tý nào cả!
Nhưng vẫn có vài người muốn lười nha!
Người lười sống tự do tự tại, muốn làm gì làm, không lo âu, không buồn phiền, có gì không được.
Lười nhác lành mạnh, không dính tệ nạn xã hội, không làm việc xấu ảnh hưởng đến người khác, thích tiêu diêu tự tại, không bị ước thúc, hưởng thụ nhân sinh chắc chết hả?
Người lười không có ước mơ, chỉ thích buông thả sống thật tốt, không toan tính, không suy nghĩ xa xôi, không truy đuổi mộng tưởng, chỉ muốn làm một tiểu nhân vật, bình dị sống qua ngày, thế là bị thế nhân khinh bỉ sao, quả thật quá tào lao?
Ta có thể ở nhà quay tay à nằm chơi cả ngày, không lo toan, không tính toán… ngươi được không?
Ta tuy là chỉ có như thế, nhưng vẫn còn hơn khối tên cặn bã ngoài xã hội kia kìa!
Ta tuy lười nhưng vẫn tự hào.Ta lười một cách dễ thương, ta lười một cách xinh đẹp nhất!
Thẩm Phong lưu loát viết ra mấy trăm chữ, nêu ra lý tưởng sống của mình, tất cả đều phát ra từ nội tâm, không phải ba hoa, mà là suy nghĩ của chính hắn!
Đoàn Tiểu Bạch cứng họng, nhất thời không biết nói cái gì.
Hắn gặp rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi giấc mơ của mình, nhưng trên con đường đó, đa số đã từ bỏ nhưng lại bịa ra đầy lý do để che đậy tâm trí không kiên định của chính mình, nhưng chưa từng gặp ai không có lý tưởng gì hết như chế trước mắt này, dứt khoát phủ định có lý tưởng thật sự là tốt sao? Sống tự do tự tại, là ước muốn của ta, nói thế thì biết nói gì nữa đây.
Đoàn Tiểu Bạch lâm vào trầm tư.
Còn Tề lão thì khóe miệng co quắp, người ta thường nói “Kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc sáng tỏ”, hơn nữa hắn là người từng trải, mà nghe lời biện minh của bà thím này cũng phải cứng họng, đây chính là nói ngang không giảng đạo lý đây mà.
Ngươi nói, sau ánh hào quang là trống vắng, cô quạnh, vậy thời điểm ngươi trên đài thi đấu biểu hiện tài năng, để mọi người kinh thán, rõ ràng thoải mái hưởng thụ cảm giác đó, mà giờ lại chém gió?
Ngươi nói ngươi không thích vinh dự, không thích tranh đua, không để ý đến sân khấu vạn người kính ngưỡng, vậy ngươi để bọn Cẩu Bất Lực, Cơ Thái Hiểu sống thế nào? Người ta muốn được như ngươi kia kìa, mà chẳng đặng, còn đằng này, có được rồi mà bày đặt sạo ke bảo không cần, chừa cho người ta sống với chứ!!
Ngươi lại còn bảo chỉ muốn làm một người bình thường, chỉ muốn làm một kẻ lười không buồn không lo nghĩ, ngươi tự ngắm mình trong gương coi, ngươi giống người lười sao?
Ngươi nha, vừa mới ngược xong một đám thiên chi kiêu tử, vừa làm chấn động hơn vạn khán giả, vừa tạo ra được Linh khí mà lão phu cả đời mới làm được một cái, có người nào nhi ngươi mà trâu bò như vậy không?
Cô nương à, trong tâm ta cũng biết đau nha!
Tề lão rất muốn lên tiếng, vì một kinh thế thiên tài lại muốn làm kẻ lười, vì kẻ lười mà hò hét, có ai mà như thế không?
Nhưng cuối cùng lão cũng nhịn được, cái gì cũng không nói, bây giừo mình chỉ ngồi xem kịch mà thôi!
Thẩm Phong đúng là đã quên mình vẫn còn hơn ngàn hệ thống phía trước, đã sớm không còn là kẻ lười nữa rồi, đang vươn mình trở thành kẻ chăm thì đúng hơn.
Hắn vẫn đứng trên lập trường lười nhác lên tiếng, chủ yếu vì trong lúc nhất thời không thích ứng được sự sủng ái này, cá mặn muốn lật mình, đâu phải nói là làm được ngay, phải có quá trình, còn phải chậm rãi thích ứng mới được.
“Đạo bất đồng vi bất tương mưu, chúng ta không thuộc về nhau.”
Thẩm Phong viết tiếp:
“Chí ít, cả hai chúng ta không cách nào thuyết phục được đối phương, chuyện này đến đây thôi, ngài rất tốt nhưng ta rất tiếc, vì ta chắc chắn ngài sẽ là một lão sư rất tốt, nhưng ta từ chối ngài, vấn đề không phải ở ngài, mà là ta không ôm chí lớn, cam nguyện vô danh a.”
Thẩm Phong cảm thấy đuối người, tay nhức, vốn đã viết chữ xấu rồi, mà nãy giờ còn viết nhiều và lâu như thế, không mệt mới lạ.
Giờ chỉ mong mau mau rời khỏi chỗ này thôi!
Thẩm Phong nghĩ thế, đứng dậy, lưu lại một câu.
“Ngài không cần khuyên ta nữa, tâm ý ta đã quyết.”
Liền xoay người chuẩn bị ly khai.
Đã xác định được vật phẩm nhiệm vụ chính là cà vạt của Đoàn Tiểu Bạch, đồng thời hắn là một trong những mục tiêu của nhiệm vụ lớn, hiện tại chỉ cần ly khai, sau đó tìm một cơ hội tốt để sử dụng thuật ăn cắp là xong chuyện, Thẩm Phon chỉ muốn đi cho nhanh, về nhà thay đồ ra, không mặc đồ nữ nữa, tránh đêm dài lắm mộng.
- Có thể cho ta phương thức liên lạc hay không?
Đoàn Tiểu Bạch vội vàng đứng lên, hắn biết không thể khuyên nàng được nữa, nhưng vì yêu tài, không muốn tài năng của nàng bị mai một, nên mở lời.
Thẩm Phong ước gì trốn ngay tức khắc, nào dám lưu phương thức liên lạc, bất quá lúc này mà từ chối nữa thì không ổn, sau một hồi suy nghĩ, hắn để lại một số điện thoại.
Số, dĩ nhiên không phải của hắn, mà là số của một dịch vụ hút bồn cầu nào đó, được dán trên mấy cây cột điện gần nhà, ngày nào cũng thấy nên hắn có chút ấn tượng, thuận tiện cho luôn, ta cũng chưa có nói đây là số điện thoại của mình mà.
- Đây là danh thiếp của ta, trên đó có số điện thoại riêng, nếu như cô hồi tâm chuyển ý, hoặc gặp chuyện gì cần trợ giúp, có thể gọi ta bất cứ lúc nào?
Đoàn Tiểu Bạch đưa danh thiếp của mình cho Thẩm Phong, câu nói này của hắn là một hứa hẹn quý báu, ngàn vàng khó cầu.
Thẩm Phong vội vã tiếp nhận danh thiếp, hồi tâm chuyển ý là never, nhưng nếu gặp chuyện gì phiền phức cần người hỗ trợ thì cũng được.
Thẩm Phong quay sang chào Tề lão và Đại Vũ, sau đó rời đi.
Đoàn Tiểu Bạch thở dài, có chút mệt mỏi nhìn Đại Vũ, thấp giọng hỏi:
-Còn ngươi…. Sao lại từ chối?
Con miêu nhà nó, bị cự tuyệt rồi còn muốn nghe lý do từ chối của đối phương nữa, đúng là thảm mà!!
Đại Vũ lời ít ý nhiều:
-Không rảnh!
-Hả?
Đoàn Tiểu Bạch nhíu mày.
-Có ý gì?
Một bà thì không có ý chí, một má thì không có thời gian, lý do gì đây trời! Ôi mẹ ơi, con tim ta đau quá!
Sau một hồi trầm mặt, Đại Vũ nhìn Tề lão, nói:
-Tễ lão sư, ngài có thể giải thích dùm ta được không?
Đoàn Tiểu Bạch muốn xỉu rồi, nhức đầu chóng mặt, lưng như muốn gãy.
Tề lão gật đầu.
-Đúng thế, chuyện này để ta nói thì thích hợp hơn.
Đại Vũ nhẹ giọng nói:
-Ta có thể rời đi trước được không?
Tề lão tiếp lời:
-Ừm, đúng là ngươi nên đi trước!
Đại Vũ đứng dậy cúi đầu chào Đoàn Tiểu Bạch, rồi rời đi.
Đoàn Tiểu Bạch bối rối, không giải thích tốt được? Không thèm ở lại? Đây rốt cục là chuyện gì?
Chẳng lẽ lý do khó nói vậy sao?
-Lão Tề, thành thật nói ta biết, đây là vì sao?
Tề lão trầm ngâm nửa ngày, nói:
-Đứa bé kia xác thực không có thời gian… Bởi vì đoán tạo đối với nàng mà nói… Chỉ là một môn học tự chọn mà thôi…
Đoàn Tiểu Bạch mặt đen như đít nồi, không hiểu.
-Môn học tự chọn?
Tề lão than khẽ, trả lời:
-Đông Phương Đại Vũ, hạng Khoa đoán tạo, vũ khí, trang sức, phòng cụ, bảo cụ bốn loại này đều toàn năng, điểm thi tuyệt đối, nhưng… Đây chỉ là một trong môn học tự chọn của nàng mà thôi. Ngoài ra còn có luyện dược, hội họa, ẩm thực, cơ khí, quảng trị mạng, tài chính, số học, âm nhạc… môn đó đều đứng đầu hết.
Đoàn Tiểu Bạch choáng váng, thật không thể tin nổi, trên đời lại xuất hiện thiếu nữ toàn tài thế này!!
Toàn tài hai từ này vẫn chưa hình dung được hết nữa ấy, mỗi ngày chỉ bỏ ra phút học đoán tạo, mà lại… Haiz, người so với người đúng là tức chết mất!!
Tề lão nói tiếp:
-Bỏ tâm tư đó đi thôi, thu đồ đệ là không thể, nàng căn bản không cần bái sư, vô sự có thể tự thông, nàng không muốn giải thích, tại vì bá quá, nói ra sợ hù người ta chết hết!
Đoàn Tiểu Bạch lúc này rất muốn đâm đầu vào một khối đậu hũ, chết đi cho xong, năm đó hắn rất cao ngạo, sợ khắp thiên hạ không biết đến mình, giờ coi người ta kìa bá quá không tiện cho người khác biết, nụ nội nó chứ, ta phục là được rồi!!
-À, lão Tề, việc này ngươi đã sớm biết, sao không nói cho ta hay!
-Ngươi… ngươi hại ta!?
Đoàn Tiểu Bạch đột nhiên tỉnh ngộ, trừng mắt quát!
Tề lão quay đầu qua một bên, lẩm bẩm:
-Làm gì có, ta thiện lương như thế, nào dám bẫy ai, chậc chậc.. kakaka!!!
...
…
Thẩm Phong đang lén la lén lút tìm chỗ không người mà đi, hắn sợ có người nhận ra hắn rồi xúm lại xin chữ ký, hiện tại hắn chỉ muốn chuồn thật nhanh, tìm một chỗ yên tĩnh sử dụng thuật ăn cắp, nhiệm vụ lớn, một lần trộm bảy người, nghe thôi đã thấy có chút kích thích rồi.
Thẩm Phong đi hồi lâu, rốt cục đã đến cửa sau Đoàn Thiên Đường, cửa chính người qua người lại đông đúc, cửa sau thì an tâm hơn nhiều.
Có thể đám bảo vệ sẽ nhận ra, nhưng chỉ cần cho một hai chữ ký thôi là thoát được rồi.
Thẩm Phong thuận lợi rời khỏi Đoàn Thiên Đường, quay đầu nhìn lại đại công xưởng trước mặt, không khỏi cảm khái.
Hắn sẽ không quên khoảng thời gian tham gia thi đấu ở đây, nhất là cuộc tranh tài cuối cùng kia.
Thẩm Phong xuyên qua đường cái, đi vào một con hẻm nhỏ, bỗng sinh ra một dự cảm bất thường, đường hẻm nhỏ và vắng vậy, không may…
-Ngươi rốt cục cũng đi ra!
Phải mà nhắc tiền nhắc bạc được như thế thì tốt biết mấy, vừa sinh ra cảm giác bất an, liền gặp rắc rối a, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt.
Thẩm Phong quay đầu lại, thấy một người áo đen chặn luôn phía sau.
Hai người, một trước một sau kẹp hắn ở giữa.
-Ngươi trốn không thoát.
Đoàn Thuần cười gằng, hắn nhẫn nại mai phục lâu như thế, con tiện nhân này cuối cùng cũng đi ra.
Thẩm Phong hoảng hốt, gặp cướp cmnr!
Đây là muốn giật tiền hay là… là… cướp sắc?
Thẩm Phong suy nghĩnhưng rất nhanh liền trấn định lại.
Giật tiền? Xin lỗi trong ngườibổn thiếu gia bây giờ không có một đồng.
Còn cướp sắc?
Ha ha, so súng với ta chưa chắc hai thằng hợp lại mà bằng đâu nha!