Hệ Thống Xin Xếp Hàng

chương 88: chiếc quần lót

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Oanh! Oanh! Oanh!

Thiếu nữ huy động đại kiếm, chém ngang, chém dọc, tụ lực mà chém, một kiếm tiếp một kiếm đánh về phía Thẩm Phong đang chạy thục mạng, kiếm khí ẩn chứa năng lượng hắc ám cuồng bạo làm cho quảng trường hóa thành một mảnh hỗn độn.

Thẩm Phong chỉ có thể không ngừng chạy trốn, đừng nói hắn phải chiến đấu chống lại thiếu nữ, coi như hắn có long thì căn bản hắn cũng đánh không lại!

Thật may, dường như thiếu nữ tạm thời không thể khống chế được lực lượng hoàn mỹ của mình, cho nên kiếm khí chém ra mặc dù mạnh mẽ nhưng thường xuyên lệch mục tiêu, hơn nữa nàng cũng không am hiểu truy kích, chỉ một mực đứng yên tại chỗ và không ngừng chém ra kiếm khí.

Điều này làm cho Thẩm Phong bằng vào ưu thế tốc độ, chạy trốn vòng quanh cái quảng trường không coi là rộng rãi này, tạm thời không bị kiếm khí làm bị thương.

Nhưng nếu tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.

Thứ nhất, đối với việc khống chế lực lượng thiếu nữ càng ngày càng thành thạo, kiếm khí dần dần trở nên sắc bén, chính xác, Thẩm Phong lẩn tránh càng lúc càng khó khăn hơn.

Thứ hai, chính là thân thể hắn cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi, vừa rồi cùng An Đức Lỗ đánh một trận, ở thời khắc sau cùng vì tránh sự phản công của An Đức Lỗ lúc sắp chết, hắn sử dụng thần uy Phá Hiểu hai lần liên tục trong vòng một giây, cho nên bị lực lượng cắn trả.

Thân thể vốn trong trạng thái suy yếu, lại chạy trốn kịch liệt như vậy, lồng ngực mơ hồ có chút đau đớn.

"Tại sao vĩnh hằng quyết đấu còn chưa giải trừ?"

Thẩm Phong bỗng nhiên ý thức được chuyện quái dị đang xảy ra, An Đức Lỗ không phải đã chết rồi sao? Tại sao vĩnh hằng quyết đấu còn không giải trừ?

Thẩm Phong nghĩ như vậy, theo bản năng nhìn về phía vị trí mà An Đức Lỗ tử vong, định thần nhìn lại, con ngươi khong kìm được co rút nột cái.

Ở dưới sự bao trùm của tóc giả, mơ hồ nhìn thấy một vật có màu vàng chói lọi, kịch liệt di chuyển nhưng không thể thoát ra khỏi, trong sự mơ hồ đó có thể nhìn thấy thấp thoáng đường viền của tinh thần bài.

Đó là... Tinh thần bài!

Thẩm Phong suy nghĩ nhanh chóng, chẳng lẽ muốn rời đi dị độ không gian này còn cần phải sử dụng tinh thần bài thêm một lần nữa?

Nếu quả thật là như vậy, để giữ lại mạng sống, biện pháp tốt nhất chỉ có thể là bắt lấy tinh thần bài. Không có biện pháp, mục đích của hắn đã nằm trong mắt thiếu nữ, không cần phải che giấu, cũng không phải biên chuyện, mà là phải tạo cơ hội!

Phải rời đi thế giới này, nếu còn ở trong sàn vĩnh hằng quyết đấu, thì hắn chẳng khác nào con cá cảnh trong chậu.

Thẩm Phong nhanh chóng đưa ra phán đoán, hắn vừa chạy vừa đến gần tinh thần bài, thừa dịp bây giờ thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng, mình còn chưa kiệt sức, bây giờ mình vẫn còn cơ hội!

Bỗng nhiên, thiếu nữ động.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Phong, thiếu nữ chậm rãi lại gần tinh thần bài.

Nàng nâng chân, nhẹ nhàng rơi xuống, đem tinh thần bài dẫm dưới chân, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Phong, ánh mắt kia như muốn nói... too young, too simple (chú mày còn non và xanh lắm)!

Tức chết mất!

Thẩm Phong thiếu chút ngừng thở, luôn luôn là hắn chơi người, lúc nào bị người khác chơi lại như vậy?

Oanh!

Thiếu nữ lại chém tới một kiếm!

Thẩm Phong chỉ có thể ôm đầu trốn chui trốn lủi nhưu chuột, vô cùng chật vật.

Thời gian trôi qua, từ đầu đến cuối thiếu nữ đều không nhắm trúng nhưng Thẩm Phong đã mệt mỏi rã rời, thân thể sắp không chịu nổi, chủ yếu là linh năng lực trong cơ thể hắn sắp tiêu hao hết, không đến một phút nữa, hắn khẳng định sẽ ngã xuống.

Chẳng lẽ Thẩm Phong ta phải táng thân ở chỗ này sao?

Đối mặt với Huyết Sắc Tri Chu, ta còn ung dung không vội vã, tuyệt địa cầu sinh, anh dũng chiến đấu!

Nhưng bởi vì phần còn lại của thế giới - phụ nữ mà chết sao?

Sẽ chết trong tay chị của tiểu thiên sứ Đại Vũ ư?

Không!

Cái chết này quá uất ức!

Thẩm Phong cũng không muốn bị chết như vậy bực bội!

Dưới tuyệt cảnh như vậy, hắn còn thủ đoạn gì để lật bàn? Cái hệ thống thô bỉ kia căn bản không thể tin cậy được...

Di? Chờ một chút!

Hắn còn có ba lần tùy ý ăn trộm!

Ánh mắt Thẩm Phong sáng lên, vội vàng hỏi:

- Tiểu Bí, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi nói qua khi sử dụng thuật ăn trộm lên đối tượng ăn cắp Thần cấp thì nhất định sẽ trộm được thần khí, không có vạn nhất?

Tiểu Bí khẳng định trả lời:

- Đúng vậy kí chủ, chắc chắn trộm thần khí, không xảy ra ngộ nhỡ!

Thẩm Phong vội vàng hỏi lần nữa:

-Đại Vũ không phải nhưng chị nàng có phải hay không?

Tiểu Bí:

- Đã qua kiểm tra, đúng vậy.

Trong lòng Thẩm Phong vui mừng, trộm thần khí, bảo bình an, còn cứu bản thân!

Sử dụng tùy ý thuật ăn cắp!

Thẩm Phong lập tức đối với tỷ tỷ của Địa Vũ sử dụng chức năng ăn trộm tùy ý!

- Đinh! Ăn trộm thành công!

Tiểu Bí nói:

- Chúc mừng kí chủ đã ăn trộm được một tia lý trí cuối cùng!

- A?

Thẩm Phong ngây người.

?? Là cái quỷ gì? Một tia lý trí là cái gì?

- % trộm được Thần khí, không có vạn nhất?

Mặt Thẩm Phong đen lại, ngữ khí trầm xuống.

Tiểu Bí:

- Báo cáo kí chủ, đây chỉ là trường hợp một phần một vạn lẻ một.

Thẩm Phong:...

- A a.

Ngay lúc này, thiếu nữ bỗng nhiên phát ra một tiếng cười âm u.

- Vốn chỉ là muốn dạy dỗ ngươi một lát, nhưng không biết tại sao, bây giờ đặc biệt muốn giết ngươi, yên nghỉ đi, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.

Thiếu nữ nói xong, chậm rãi giơ đại kiếm, kiếm khí cùng sát khí rõ ràng mạnh thêm một cấp bậc.

Nguyên lai lúc nãy nàng không dùng toàn lực.

- Nhanh trả lại ngay đi!

Thẩm Phong gấp gáp, không trộm được thần khí cũng được đi, trộm trúng phải một tia lý trí cuối cùng, có muốn hố cha như vậy hay không?

- Được, kí chủ.

Tiểu Bí lập tức thi hành mệnh lệnh, đem một tia lý trí đó trả về cho thiếu nữ.

Ánh mắt thiếu nữ hơi đổi, đại kiếm sắp chém xuống bỗng nhiên ngừng lại.

- Chờ một chút!

Thẩm Phong vội vàng nói:

- Ngươi mới vừa nói chỉ muốn dạy dỗ ta một chút?

Thiếu nữ trầm mặc nửa giây, lạnh lùng nói:

- Nếu không thì ngươi cho là những kiếm khí tự mình chém lệch ư? Ngươi cho là sáu mươi lăm đạo kiếm khí kia đều không chém trúng vì ngươi đẹp trai ư? Hừ, nếu như không phải muội muội ta cầu xin thì ta đã sớm đem ngươi giết chết!

Thẩm Phong:...

Nguyên lai là do tiểu thiên sứ xin tha cho hắn, thiếu nữ hạ thủ lưu tình, ai, tiểu thiên sứ thật là quá thiện lương.

Thiếu nữ lạnh lùng nói:

- Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.

Không tử tội là được!

Thẩm Phong vội vàng nghiêm mặt nói:

- Không thành vấn đề, ta quả thật đã làm sai, thật xin lỗi Đại Vũ bạn học, nếu như đánh ta mắng ta, có thể để cho ngươi vui lên một chút, cứ tới đi! Bất kể khổ sở thế nào, ta đều nguyện ý chịu đựng!

Thiếu nữ trầm mặc chốc lát, nói:

- Ô nhục thiếu nữ nhà lành, phải bị tội gì? Hừ! Phải thiến!

Thẩm Phong:

- Tốt nhất là ngươi giết ta đi!!!

Bây giờ là thời đại nào rồi, thái giám cũng diệt tuyệt đã bao nhiêu năm, còn phạt thiến, ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá đi!

- Ngươi cho là ta không dám?

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, lại giơ kiếm chém tới.

Thẩm Phong đoán không ra lần này là nghiêm túc hay vẫn chỉ là trò đùa, cho nên hắn vội vàng chạy trốn.

Mẹ nó, tử hình cùng phạt thiến có gì khác nhau ư?

Không khác nhau!

Không, phạt thiến còn không bằng chết đi cho rồi!

Thẩm Phong hít sâu một hơi, không có biện pháp, chỉ có thể sử dụng thuật ăn trộm một lần nữa, lần đầu tiên không trộm được thần khí là trường hợp một phần một vạn lẻ , chả lẽ lần thứ hai lại không trộm được?

- Sử dụng tùy ý thuật ăn trộm!

Thẩm Phong quyết định thật nhanh, sử dụng thuật ăn trộm!

- Đinh! Ăn trộm thành công!

Tiểu Bí bỗng nhiên dừng lại một chút, nói:

- Kí chủ, có một tin tốt cùng một tin xấu, ngài muốn nghe cái nào trước?

- A?

Thẩm Phong trợn tròn mắt, vào lúc này còn phải nghe tin tức xấu? Ngươi có thấy cấp bách hay không!

- Nghe tin tốt trước!

Bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ nhiều, Thẩm Phong vội vàng đáp lại.

- Được,kí chủ.

Tiểu Bí nói:

- Tin tức tốt là —— chúc mừng kí chủ trộm được vật phẩm khen thưởng trong nhiệm vụ hằng ngày!

Thẩm Phong ngạc nhiên, vật phẩm khen thưởng?

Tiểu Bí không nói, hắn cũng thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất.

Nhưng vật phẩm nhiệm vụ ngày không phải là chiếc cà vạt kia ư?

Từ cô gái đó trộm được cà vạt?

% Thần khí, không có vạn nhất?

Trong lòng Thẩm Phong sinh ra một dự cảm bất tường,

- Tin tức xấu là gì...

Tiểu Bí:

- Báo cáo kí chủ, tin tức xấu là —— chúc mừng ngài trộm được một cái quần lót của Lê Hoa!

Phốc!

Vừa dứt lời, Thẩm Phong lập tức cảm giác được trong tay đột nhiên nhiều thêm một đồ vật mềm mại, người hắn cứng đờ, nghiêng đầu nhìn một cái, một chiếc quần lót màu trắng nằm im trong tay.

Cái quái gì?

Vật phẩm trong nghiệm vụ chỉ định là một cái quần lót hoa?

Nhắc nhở: Trong xưởng chế tạo có một công nhân tên là Tiểu Bạch, không có con cái cùng em gái sống nương tựa lẫn nhau, hai người cùng nhau đi du ngoạn ở Tinh Diệu Điện, kết quả lái xe đâm vào một cửa hàng bán quần áo. Nó cùng cái quần lót có quan hệ như thế nào?

Vân vân?

Lê Hoa?

Danh tự này có vẻ quen quen?

- A a... A a... A a a a a a...

Một tiếng cười nhạt đầy âm u vang lên.

Thẩm Phong thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, thiếu nữ đứng ở trong bóng tối, tựa như tử thần tới từ địa ngục.

Thẩm Phong cảm giác cái quần lót mềm mại trong tay kia như một tảng đá lớn nặng mười ngàn cân.

Trộm quần lót của người ta, bị bắt tại chỗ còn thanh minh như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio