Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Cương diện tích rộng lớn, đáng tiếc điều kiện khí hậu ác liệt quanh năm, thêm nữa đa số lương thực nông nghiệp không thể sinh trưởng tốt ở đây, dân chúng sinh hoạt khó khăn, dẫn đến bắc cương hoang vắng, xứng danh đất cằn sỏi đá, có thể hiểu được tại sao không được triều đình coi trọng.
Đoàn người Phó Diệc Sâm mượn danh nghĩa đến đây du ngoạn, quan sát tổng thể vùng trung tâm một lượt, cũng chính là đích đến trong chuyến đi lần này của bọn họ. Dù sao có tiếng là trung tâm Bắc Cương, tuy rằng so với kinh thành kém xa ngàn dặm, nhưng cũng là một thành trấn náo nhiệt.
Nhưng thường thì kinh thành dưới chân thiên tử, so với nơi bần cùng lạc hậu, chênh lệch giàu nghèo càng rõ ràng. Nghèo đến nỗi ăn bữa nay lo bữa mai, trong khi phú hào nhà cao cửa rộng, mặc sức làm mưa làm gió. Quét mắt một vòng, ngoại trừ Cửu Vương phủ tọa lạc tại thành Bắc khá xa, thành trấn nhỏ nhoi này đã bị bọn họ dò xét gần hết.
Do quanh năm luôn có bão cát lớn, đa số người ở đây đều mặc miên phục () dày dặn. Trên thực tế, trong nguyên tác vốn không nhắc tới chuyện đoàn người nhân vật chính thay quần áo trước khi đến đây, một khi xuất hiện dưới bộ dạng này, tuyệt đối sẽ trở thành sự tồn tại không thể bỏ qua, cũng may nhờ tác giả nên bọn họ mới mờ nhạt đến thế.
Phó Diệc Sâm trước để mọi người thay quần áo, sau đó dựa theo kế hoạch đóng giả hai phu thê đi ngang qua nơi này thăm thú, thuận tiện tìm một khách điếm ở lại.
Ngày hôm sau, “vợ chồng” hai người mang theo gia nô hộ vệ đi dạo, trong quá trình đó tạm lược bỏ các chi tiết ngọt sâu răng giữa bạo quân và nam chính, thẳng đến đêm hôm ấy, người dâng thư mật Lưu Uy bỗng xuất hiện, tình tiết căn bản giống như đúc kịch bản.
Trên thực tế, mục đích bọn họ đi dạo cả ngày hôm nay chính là vì người nọ, Lưu Uy là nhân vật quan trọng.
Cho đến nay, bạo quân mới biết được, Lưu Uy thật ra là mật thám cha hắn chôn bên cạnh Cửu vương gia, mấy năm nay vẫn luôn theo Cửu vương gia, còn trở thành thủ hạ tâm phúc của gã. Lúc trước, hắn thường báo cáo lại tình hình bên Cửu vương gia cho tiên hoàng, nhưng từ khi tiên hoàng qua đời liền cắt đứt liên hệ, nhưng gần đây hắn phát hiện Cửu vương gia cấu kết cùng kẻ thù bên ngoài, hình như có mưu đồ gì đó, lúc này mới liều chết gửi mật thư đến bạo quân.
Lưu Uy cũng không biết thân phận hoàng đế của bạo quân, chỉ cho rằng hắn là người hoàng đế phái tới bí mật xử lý, lúc này mới đem tình huống bên Cửu vương gia cẩn thận nói với Phó Diệc Sâm một lần, lại đưa Phó Diệc Sâm một tấm bản đồ Cửu vương phủ. Chứng cớ Cửu vương gia cấu kết với kẻ thù bên ngoài đều nằm dưới mật thất, nhưng mật thất kia bình thường trừ Cửu vương thì không ai dám lui tới, vả lại bên trong cơ quan tầng tầng lớp lớp.
Tuy rằng Phó Diệc Sâm thầm phun tào tên này thông đồng với địch quốc còn lưu lại chứng cớ làm gì, nhưng trên mặt lại ngưng trọng, dù sao biết nội dung tình tiết là một chuyện, hắn phải mạo hiểm lại là chuyện khác.
Còn nữa, nếu Lưu Uy đã chú ý tới bọn họ, thân là vương một cõi, không thể có chuyện Cửu vương gia không phát hiện ra bọn họ kỳ lạ, có câu đêm dài lắm mộng, cho nên bọn họ nhất định phải nắm chặt thời cơ, tốc chiến tốc thắng.
Theo nguyên tác, sau khi bạo quân thăm dò địa hình Cửu vương phủ, rồi mới quyết định ban đêm đột nhập, nhưng Phó Diệc Sâm đã biết rõ kịch bản, cho nên ngay đêm đó liền thực hiện kế hoạch, tốc chiến tốc thắng. Thứ nhất miễn cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa theo hắn quan sát phân tích, chủ động đánh trước cũng không tính là vi phạm nguyên tắc của cốt truyện, đây đại khái là lỗ hổng hoặc do bản thân quy tắc ở thế giới Mary Sue này vốn không hoàn thiện, vừa hay hắn có thể lợi dụng điểm này thắng được thời gian, quan trọng là có thể tránh được một ít phiền phức không cần thiết.
Màn đêm vừa buông xuống, Phó Diệc Sâm ra lệnh cho tất cả cao thủ đại nội lưu lại bảo vệ Tô Trạm, hắn thì cầm theo bản đồ Lưu Uy đưa cho, chuẩn bị đột nhập Cửu vương phủ một mình. Dù sao hắn nghĩ, căn cứ theo nội dung, chuyến này đi bị thương là không thể tránh khỏi, cho nên dẫn hay không dẫn người đều vậy cả, thay vì vậy đem tất cả nhân thủ lưu lại bảo vệ Tô Trạm, ngược lại có khả năng tránh cho Tô Trạm rơi vào tay Cửu vương gia.
So với mình bị thương, việc Tô Trạm rơi vào móng vuốt tên Cửu vương gia luôn mơ ước thân thể y hiển nhiên càng làm Phó Diệc Sâm đau đầu hơn. Nhưng thông minh như Tô Trạm sao có thể không nhìn thấu ý tứ hắn, huống chi y còn biết rõ chuyến này Phó Diệc Sâm đi trăm phần trăm sẽ bị thương.
“Ít nhất ngươi phải mang theo hai người.” Tô Trạm cuối cùng kiên trì.
Bọn họ tổng cộng dẫn theo mười cao thủ đại nội, lúc xuất phát y khuyên Phó Diệc Sâm ít nhất mang một nửa, nhưng một khi Phó Diệc Sâm đã quyết định thì khó mà đả động, còn nữa hắn cho rằng nhiều thêm một người thì lại mất đi một phần bảo đảm, nếu Tô Trạm rơi vào tay Cửu vương gia, đến lúc đó hắn có bao nhiêu người cũng không đủ dùng.
Nhưng Tô Trạm kiên trì, Phó Diệc Sâm cuối cùng đành dẫn theo hai người, ít nhất để Tô Trạm an tâm chút.
“Ta chờ ngươi trở lại.” Trước khi đi Tô Trạm giữ chặt Phó Diệc Sâm, mặc dù biết hướng phát triển của cốt truyện, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Phó Diệc Sâm bỗng giật mình, cúi đầu hôn sâu Tô Trạm, đây có lẽ là cảm giác bị ràng buộc, sẽ có người khiến hắn lo lắng, không nỡ rời xa, hắn không còn là Phó Diệc Sâm cô độc lẻ loi muốn làm gì thì làm như trước nữa.
“Ngươi chú ý bản thân.” Cuối cùng Phó Diệc Sâm nói, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nổi lên chút bất an khó hiểu.
“Yên tâm, ta không yếu vậy đâu.” Tô Trạm nhướng mày vỗ vỗ ngực, còn nữa những thứ Phó Diệc Sâm chuẩn bị y nhất định sẽ cẩn thận mang theo.
Cửu vương gia từ khi bị đày đến Bắc Cương không sai biệt lắm đã hai mươi năm, nơi này không chỉ hẻo lánh, điều kiện kém, triều đình cũng là nửa quản nửa không, vì thế theo lý Cửu vương gia hẳn đã trở thành vua một cõi Bắc Cương, nhưng cho dù thâm sơn cùng cốc, Cửu vương phủ cũng được tu kiến đến tráng lệ, nói là một cung điện khác của hoàng đế cũng không quá.
Ban đêm gió lớn, Phó Diệc Sâm một thân y phục dạ hành dẫn theo hai cao thủ đại nội quỷ mị xuyên qua thành trấn, chớp mắt ba đạo bóng đen đã chui vào Cửu vương phủ.
Mặc dù là ban đêm nhưng cũng khó giấu vẻ tráng lệ của phủ đệ, Phó Diệc Sâm ấn theo bản đồ đi thẳng đến thư phòng Cửu vương gia, theo kịch bản thì mật thất ở ngay sau giá sách trong thư phòng.
Không tiếng động dừng ở ngoài thư phòng, Phó Diệc Sâm hướng hai người ra hiệu để bọn họ canh giữ bên ngoài, còn mình thì im hơi lặng tiếng chui vào thư phòng, ấn theo nguyên tác thì bạo quân phải nghiên cứu nửa ngày mới tìm ra vị trí mật thất, nhưng Phó Diệc Sâm quả thật không cần tốn quá nhiều công sức đã phát hiện ra cửa mật thất ngay sau lưng giá sách.
Bởi vì biết rõ nội dung cốt truyện, cho nên ngựa quen đường cũ, Phó Diệc Sâm trực tiếp tìm đến một cuốn sách cổ trên giá, phía dưới sách quả nhiên có một chốt mở xoay tròn.
Nhưng khi mật thất mở ra, Phó Diệc Sâm vẫn đề cao cảnh giác, bởi vì tuy rằng hắn biết cơ quan bên trong rất nguy hiểm, thậm chí biết những loại ám khí nào sẽ bay ra, nhưng hắn không biết mấy thứ này sẽ bay ra khi nào, càng không biết chạm vào đâu sẽ phát động cơ quan.
Quả nhiên, Phó Diệc Sâm mới đi không đến vài bước, hình như dẫm phải chỗ nào đó, đột nhiên thấy cạch một tiếng, Phó Diệc Sâm cả kinh, giây tiếp theo chợt nghe thấy vài tiếng lạch cạch, không biết từ nơi nào bỗng đồng loạt bay tới mấy mũi tên nhọn hoắt.
Phó Diệc Sâm nhanh chóng phi thân nhảy lên, vừa đúng lúc mấy mũi tên xuyên dưới chân hắn, bởi vì có phòng bị, Phó Diệc Sâm vừa tránh được một màn bạo quân bị thương như trong cốt truyện.
Ngay khi hắn vừa mới tiếp đất, lại thêm một tiếng cạch, không ngoài dự đoán lại thêm vài mũi tên nhọn bay tới, hơn nữa độ cao và phương hướng của chúng rất lộn xộn, Phó Diệc Sâm vội vàng né tránh.
Trong lòng thoáng có chút đau trứng, [ Rác rưởi, chứng cớ ở chỗ nào! ] Tuy rằng trong tiểu thuyết có viết vị trí cất giấu thư từ, nhưng hiện tại Phó Diệc Sâm bận ứng phó với đủ loại cơ quan, căn bản không lấy đâu ra tinh lực quan sát.
【 Trên giá sách bên tay phải kí chủ. 】
Rác rưởi vừa dứt lời, Phó Diệc Sâm trực tiếp phi thân dừng bên cạnh giá sách, mũi tên nhọn bay loạn trong phòng cuối cùng cũng ngừng lại. Căn cứ theo kịch bản, Phó Diệc Sâm trực tiếp tìm kiếm ở ngăn thứ hai trên giá sách, quả nhiên rất nhanh đã phát hiện một cái hòm tinh xảo, bên trong có lẽ là năm, sáu phong thư?
Kiểm tra qua loa, cơ bản có thể kết luận đây chính là chứng cứ mà tiểu thuyết nhắc đến, Phó Diệc Sâm cất kỹ vào trong ngực rồi vội vàng rút lui, thậm chí không kịp phun tào cái thứ đồ chơi này không mang đi đốt còn giữ gìn cẩn thận làm gì.
Trong mơ hồ cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, hình như quá dễ dàng rồi. Tuy rằng hắn đến trước so với thời gian định ra trong tiểu thuyết, hơn nữa nhờ vào cốt truyện rút ngắn không ít thời gian tìm kiếm, nhưng quá dễ dàng sẽ thấy bất thường.
Quả nhiên, ngay khi Phó Diệc Sâm vừa ra khỏi mật thất, rầm một tiếng, căn phòng vốn tối đen đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, hai mắt nhíu lại, Phó Diệc Sâm chỉ thấy trước mắt không dưới hai ba mươi người chen chúc trong thư phòng, đến gió cũng không lọt qua được, chính xác mà nói, bao vây hắn kín không kẽ hở. Mà hai người hắn mang đến đã nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Phó Diệc Sâm trên mặt gợn sóng không sợ hãi, trong lòng lại kinh nghi bất định. Tình huống này không đúng, đừng nói đến việc hắn ra tay bất ngờ, đối phương đáng lẽ không kịp phòng bị, cho dù bị phát hiện, trong thời gian ngắn như vậy bọn chúng cũng không thể vây đến nhiều người được, thậm chí Cửu vương gia cũng có mặt, giống như đã mai phục sẵn từ trước. Nhưng quan trọng ở chỗ, kịch bản không phải thế.
Theo kịch bản, bạo quân bị thương bởi cơ quan trong mật thất, cũng là khi sắp rời đi mới bị phát hiện, nhưng bọn họ rất nhanh đã phá vòng vây rút lui, đối phương căn bản ngay cả bóng dáng cũng không thấy được.
Cho nên tình huống trước mắt, bố trí thiên la địa võng từ trước, chờ hắn nhảy vào là xảy ra chuyện gì?
Phó Diệc Sâm bên này còn đang kinh nghi bất định, nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, Cửu vương gia trên dưới bốn mươi tuổi tuấn mỹ phi phàm đột nhiên quát lạnh một tiếng.
“Bắt lấy cho bổn vương!”
Vừa dứt lời, một đám người đã vây quanh, lúc này Phó Diệc Sâm khó tránh được một hồi hỗn chiến.
Có câu hai đấm khó địch lại bốn tay, bạo quân võ công cao cường, cùng lúc đối mặt với nhiều cao thủ như thế cũng có chút gian nan, lộ ra quá nhiều sơ hở, hơn nữa như định sẵn hắn phải bị thương, chớp mắt trên người Phó Diệc Sâm đã xuất hiện hai vệt máu.
Phó Diệc Sâm lúc này đau trứng không chịu được, quả nhiên đối phó với thế giới não tàn này, hết thảy tính toán đều trở thành vô dụng, nên bị thương vẫn phải bị thương. Cũng không hiểu cái quái gì khiến tình tiết phát triển thành ra vậy.
Phó Diệc Sâm một bên trong lòng không ngừng phun tào, một bên ra sức ra phá vòng vây, vô luận thế nào hắn cũng nhất định phải thoát khỏi đây.
Nhưng Phó Diệc Sâm tuyệt đối không ngờ đến, ngay khi hắn gặp phải vây công tứ phía, Tô Trạm lo lắng chờ ở khách điếm cũng đã bị tập kích.
Có thể nói là tập kích hoàn toàn bất ngờ, cũng là cuộc tập kích không hề phát sinh trong kịch bản.
Tiểu thuyết rác rưởi cốt truyện rác rưởi quy tắc rác rưởi, lần này bị chúng nó chỉnh đến thảm.
Chú thích:
() Miên phục: Áo lót bông, mình nghĩ nó sẽ thế này, hoặc mỏng hơn tẹo: