Phó Diệc Sâm bị Tô Trạm từ đâu nhào đến ôm vào ngực, tuy rằng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng lại như nếm mật ngọt, ý cười trên mặt không tự chủ tràn ra.
Thẳng đến lúc lâu sau, người nào đó như trước không có ý buông ra, Phó Diệc Sâm mới đưa tay vỗ vỗ vai Tô Trạm, nhe răng trợn mắt trêu trọc, “Được rồi được rồi, mới một ngày không gặp thôi mà, sao lại thành ra vậy?”
Quả nhiên, Tô Trạm nghe vậy thì hơi buông lỏng ra chút, bị câu nói của Phó Diệc Sâm làm cho nóng bừng mặt, lúc này mới phát hiện mình hình như có hơi kích động, vì thế ngại ngùng, không được tự nhiên đáp, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”
Lúc Tô Trạm nói chuyện nên vô tình buông lỏng tay ra, kết quả Phó Diệc Sâm trở tay không kịp liền ngã ngửa ra sau, “ư” một tiếng, đau đến nét mặt cũng vặn vẹo.
“Làm sao vậy?” Tô Trạm hoảng hốt, không quan tâm những cái khác nhanh chóng nhào đến, “Bị thương ở đâu?”
“Nội thương, tim, phổi…” Phó Diệc Sâm nhe răng trợn mắt hồi lầu mới dứt, đột nhiên có chút hoài niệm lần bị trừng phạt ở thế giới trước, ít nhất nội thương nghiêm trọng đến mấy cũng không cảm giác được đau đớn, nào giống với hiện tại? Quá đau trứng. Thật lâu sau, Phó Diệc Sâm mới nửa đùa nửa thật ngẩng đầu nói, “Sau này ta trông cậy hết vào ngươi.”
Không ngờ khi Phó Diệc Sâm vừa nhấc đầu liền thấy khóe mắt Tô Trạm hàm lệ, thế mới biết vừa nãy Tô Trạm ôm hắn chảy nước mắt. Phó Diệc Sâm giật mình, không hề báo trước duỗi tay ra, trực tiếp đem Tô Trạm đang quỳ bên cạnh ôm vào trong ngực.
Đột ngột bị Phó Diệc Sâm kéo một cái, Tô Trạm liền trực tiếp bổ nhào trên người hắn, vội vàng đứng dậy, “Thương thế của ngươi!”
“Ừm ~ không sao cả, ” Phó Diệc Sâm kêu rên một tiếng sau đó cố chấp không buông tha y, “Đừng động, nằm một lát.”
Tô Trạm sợ đụng tới miệng vết thương của hắn, lại làm hắn chịu khổ, cuối cùng từ bỏ giãy dụa, dứt khoát tựa đầu vào ngực Phó Diệc Sâm.
Vì thế hai nam nhân cực kỳ chật vật cứ vậy nằm trên bãi cỏ xanh thẫm, tuy bộ dạng có hơi thê thảm nhưng lại thỏa mãn dị thường.
Thật lâu sau, Phó Diệc Sâm mới đánh vỡ yên tĩnh, “Vừa rồi ngươi khóc?” Trong giọng điệu trêu ghẹo còn mang theo nào đó cảm giác thành tựu.
Vẻ mặt Tô Trạm cứng đờ, ở một góc độ Phó Diệc Sâm nhìn không tới âm thầm ảo não, rồi sau đó làm bộ như không có chuyện gì nói, “Thiết lập tính cách cứ vậy đó, ta khống chế được sao?”
Phó Diệc Sâm hơi hơi ngẩng đầu, rồi sau đó không nhịn được câu khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì cả.
Ngược lại Tô Trạm, dường như nhớ tới gì đó đột nhiên đứng bật dậy, rồi sau đó đem toàn bộ những vật Phó Diệc Sâm đưa cho y móc ra, “Ta băng bó cho ngươi.”
Phó Diệc Sâm không nói gì, tùy ý để y băng bó mấy chỗ ngoại thương trên cánh tay, sau đó mới hỏi, “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Tô Trạm Trạm lập tức đem mọi chuyện sau khi Phó Diệc Sâm rời khỏi nói một lần, đối với hành vi lỗ mãng trốn đi rồi lại quay về của mình, Tô Trạm rất tự trách.
“Đều do ta suy nghĩ không chu toàn.” Tô Trạm thật sự có hơi suy sụp, ngoại trừ lúc đóng phim y sẽ chủ động đi nghiên cứu, những chuyện khác y đều không để bụng, đương nhiên dựa vào điều kiện trước kia của y, cũng không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Mà trong thế giới tiểu thuyết, mỗi khi lâm vào khốn cảnh gần như lần nào cũng có Phó Diệc Sâm bên cạnh, y đã sớm có thói quen dựa dẫm vào người này, thậm chí rất nhiều thời điểm lười động não, hoàn toàn ỷ lại hắn. Cho nên bài học lần này khiến y không những tự trách, còn có hơi suy sụp.
Phó Diệc Sâm đưa tay nhéo nhéo hai má Tô Trạm, “Không trách ngươi, cho dù ngươi có làm thế nào, kết quả đều sẽ xuất hiện tại đây.”
Tô Trạm ngây ra, lập tức cũng nghĩ đến sự quỷ dị của cốt truyện, không thể hỏi ra, nhưng hai người ở chung đã lâu, ăn ý đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu rõ suy nghĩ đối phương.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tô Trạm cực kì tin cậy nhìn Phó Diệc Sâm.
“Thuận theo tự nhiên.” Dựa theo kịch bản, cho dù không biết phương hướng vẫn có thể thoát ra ngoài được, quan trọng là phải ăn một ít khổ trước.
Một đêm này bị lạc vào rừng rậm sương mù, Phó Diệc Sâm thật ra đã suy nghĩ về vấn đề này không ít lần. Nhất là hiện tại hắn và Tô Trạm đang trong tình cảnh giống hệt như nguyên tác, lang thang trong rừng.
Nhìn lại toàn bộ quá trình, mọi chuyện ngày càng sáng tỏ.
Nguyên nhân là do Phó Diệc Sâm trực tiếp nhảy vọt qua một ít tình tiết vụn vặt trong kịch bản, bởi vì theo phân tích của hắn lúc trước, trừ khi can thiệp làm thay đổi cốt truyện hoặc là hoàn toàn dẫn cốt truyện theo hướng khác, bỏ qua một số chi tiết nhỏ sẽ không dẫn đến hiện trạng thời gian đảo ngược hoặc bị trừng phạt.
Giờ xem ra hắn đã đoán chính xác, chỉ là trong quá trình có vài điều ngoài ý muốn, nhưng không quản cốt truyện có phát triển thành thế nào, cuối cùng đều trăm sông đổ về biển, hắn và Tô Trạm sẽ bị giam hãm tại nơi này.
Toàn bộ quá trình trông có vẻ đã giản lược nhất có thể, nhưng vẫn không bớt phiền phức.
Tại thế giới Mary Sue trước, Phó Diệc Sâm cảm thấy hắn và Tô Trạm là hai con cờ mặc cho người định đoạt, toàn bộ thế giới Mary Sue lẫn hệ thống đều là bàn cờ và dụng cụ đánh cờ, mà kỳ thủ hai bên chẳng ai khác chính là fan Mary Sue và liên minh chống Mary Sue.
Hết thảy phát triển dựa trên bài viết về Mary Sue kia, chỉ là từ khi cái thế giới Mary Sue này bắt đầu, hình như đã có gì đó thay đổi.
Mục tiêu của hắn và Tô Trạm không còn tương phản nữa, hai bên chơi cờ cũng không còn là fan Mary Sue và liên minh, hoặc nên nói căn bản không tồn tại thế đánh cờ. Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy bài viết kia Phó Diệc Sâm mới đọc một nửa, nói cách khác, sau đó xảy ra biến hóa gì, Phó Diệc Sâm không thể hiểu hết.
Hắn từng phủ định suy đoán trục thời gian trên bài viết đó của mình, dù sao thế giới tiểu thuyết biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, phỏng đoán của hắn chưa chắc đã sai.
Còn nữa, ngay cả quy tắc của thế giới lẫn hệ thống cũng tiến hóa, Phó Diệc Sâm càng ngày càng cảm thấy hắn và Tô Trạm không phải quân cờ, ngược lại giống hai diễn viên hơn, chính xác mà nói hai người khống chế hai bộ da, bị ép diễn theo kịch bản, nhưng sự kiểm soát vô hình này dường như rất cao cấp, định ra quy tắc cùng cốt truyện, kẻ kiểm soát đó, chẳng ai khác là khán giả của bọn họ.
Nếu suy luận theo chiều hướng khác, kẻ khởi nguồn cho loại sức mạnh khống chế hệ thống và thế giới tiểu thuyết, nơi sinh ra rác rưởi và hệ thống của Tô Trạm, không phải người đặc biệt gì, hơn nữa tám chín phần là liên quan đến phần sau của bài viết kia.
Nói cách khác, hệ thống chính là cầu nối vô hình giữa thế giới thật và thế giới tiểu thuyết, đồng nghĩa với việc, hệ thống cũng là liên kết duy nhất giữa sức mạnh thần bí trong bài viết với hắn và Tô Trạm.
Nếu bên kia lợi dụng hệ thống khống chế thế giới hư ảo, do đó gián tiếp đã khống chế hắn và Tô Trạm, như vậy, bọn họ có thể lợi dụng một chút không?
Ý tưởng này bắt đầu sinh trưởng trong đầu Phó Diệc Sâm, vốn ban đầu chỉ là hình thành đại khái, nhưng không kiểm soát được ngày càng lớn dần.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, giận cũng được, không cam lòng cũng được, Phó Diệc Sâm dường như đã tìm ra được cửa đột phá. Quan trọng ở chỗ, hắn vẫn lo lắng về chiều dài trục thời gian trong bài viết, không cách nào xác định hiện tại bọn họ đang bị giam trong khoảng thời gian nào, cách điểm cuối còn bao xa? Hơn nữa hắn cũng không xác định được, có phải tới điểm cuối trục bọn họ có thể trở về không.
Dù sao, Phó Diệc Sâm nhất định sẽ tìm ra cách khác.
Trên thực tế, trong nguyên tác, sau khi hai người bị nhốt rừng rậm sương mù, bạo quân trọng thương, từ đầu đến cuối đều do nam chính “thân thể gầy yếu” chiếu cố hắn.
Cho nên hiện tại, Phó Diệc Sâm không thể đi lại bình thường, Tô Trạm không chút do dự nắm cánh tay hắn vắt qua vai.
“Ta cõng ngươi.” Tô Trạm tự tin muốn cõng Phó Diệc Sâm. Tuy rằng trên người y mang theo rất nhiều vật dụng chuẩn bị cho dã ngoại sinh tồn, nhưng quan trọng chính là, bọn họ không có đồ ăn thức uống, xung quanh hoàn toàn mờ mịt không nhìn thấy bất cứ vật sống nào, cho nên nhất định phải đi.
Không ngờ thân thể nam chính “yêu kiều yếu ớt”, cộng thêm Phó Diệc Sâm vốn cường tráng, trọng lượng quá lớn áp lên, Tô Trạm trực tiếp lảo đảo một cái thiếu chút nữa bị đè gục xuống.
“Đừng miễn cưỡng.” Phó Diệc Sâm cả người đau nhức, trên mặt lại cười toe tóe, lúc này vẫn có tâm trạng đi đùa cợt người khác.
“Ít nói lời vô nghĩa.” Tô Trạm Trạm cũng bị khơi dậy hỏa khí.
Vì thế cuối cùng, Phó Diệc Sâm vẫn được y gian nan cõng trên lưng, nửa cõng nửa tha đi một hai km.
Phó Diệc Sâm bò tới tấm lưng có chút đơn bạc của Tô Trạm, theo bước chân của y thỉnh thoảng lay động vài cái, hơn nữa nhìn vẻ mặt y cứng rắn đến đỏ bừng, sau vành tai nổi lên gân xanh, lúc này có hơi vô tâm nâng khóe miệng cười, trong lòng ấm đến bay bổng.
Thế giới là giả, thân thể là giả, hết thảy đều là giả, ngay cả kịch bản cũng đã biết trước, nhưng bọn họ vẫn khó tránh một phen hoạn nạn. Ít nhất, cảm giác ấm áp này là thật.
Phó Diệc Sâm càng vui sướng, nhịn không được trêu chọc, “Cõng không được thì thả ta xuống.”
Tô Trạm không hé răng, chắc do sợ làm mình nhụt chí? Dù sao y nặng nhọc cõng nửa ngày, một nửa thời gian là tha đi, kết quả cũng đi được không đến hai km.
Phó Diệc Sâm lại nói, “Thân thể nhỏ này của ngươi mà suy sụp thì ai tới chăm sóc ta?”
Tô Trạm rốt cục không thể nhịn được nữa buông lỏng tay, lúc này mông Phó Diệc Sâm trực tiếp đập xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Mưu sát chồng!”
Tô Trạm thở dốc xoay người, ánh mắt như lợi kiếm ném đến, “Có biết ngươi nặng bao nhiêu không?”
Ít nhất cũng cân (≈ kg) biết không? Cái thân thể rác rưởi của nam chính vốn còi cọc, mới vừa rồi y thật sự có cảm giác như cõng một tòa núi nhỏ đi lại vậy, mỗi bước đi đều như nặng ngàn cân, kết quả tên này còn vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Được rồi, nghỉ một lát.” Phó Diệc Sâm giơ tay kéo người ngồi xuống.
“Đừng lo lắng.” Hắn sao có thể không biết Tô Trạm đang lo lắng cho tình huống hai người, “Xe đến trước núi ắt có đường, tin ta.”
“Nhưng ngươi bị thương thành vậy, chúng ta không có đồ ăn, cũng không có nước uống, sắp chết đói đến nơi rồi.” Quan trọng nhất là, trong kịch bản, nam chính phải cực khổ cõng bạo quân đi thì mới tìm thấy nguồn nước, sau này còn phát hiện trong sông có cá, lúc đó mới tránh được một kiếp nạn.
Tô Trạm mù phương hướng, nhưng đây là chuyện y nên làm, cũng không thể cứ vậy nằm im một chỗ chờ dòng suối đột nhiên xuất hiện trước mắt nhỉ? Điểm chết người chính là, chớp mắt trời rất nhanh sẽ tối, cho nên y không vội sao được?
“Nghỉ ngơi trong chốc lát, ” Phó Diệc Sâm nói chắc chắn, “Tin ta, trước khi trời tốt nhất định sẽ tìm thấy nguồn nước.” Bởi vì hướng phát triển trong kịch bản viết là thế chứ sao.
Tóm lại bọn họ không đời nào bị chết đói, dòng suối nhỏ kia sẽ giống như kịch bản tùy ý xuất hiện, cho dù thế nào cũng sẽ xuất hiện ngay trước mắt họ.
Quả nhiên, trước khi màn đêm phủ xuống rừng rậm, Tô Trạm đang nâng một tay Phó Diệc Sâm gian nan bò lên một sườn núi thấp, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng nước róc rách.
Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm nhướn mày, vẻ mặt đắc ý dạt dào, “Thế nào, phu quân ngươi rất lợi hại phải không?”
Vốn đã sắp thành cặp vợ chồng già nhưng Tô Trạm da mặt mỏng, đặc biệt là khi tên này còn cố ý đùa giỡn y, may mắn vẫn nhịn được không đỏ mặt, vì muốn che giấu tâm thiếu nữ, Tô Trạm không để ý chút liền buông lỏng tay.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Phó Diệc Sâm lần nữa ngã lăn ra đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đại khái do động tác có hơi khoa trương, cũng có thể Phó Diệc Sâm muốn y thả lỏng nên cố ý đùa, tóm lại Tô Trạm thấy Phó Diệc Sâm như vậy, liền bật cười.
“Đáng đời.” Tô Trạm cười đỡ Phó Diệc Sâm, nhưng trong lòng lại yên lặng bổ sung một câu, nam nhân nhà mình quả nhiên lợi hại. Hay lắm, cho dù là lão phu lão thê, y vẫn như cũ si mê tên này, quá không tiền đồ rồi.