Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

chương 106: chân thật: anh và tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó Diệc Sâm nhìn nội dung biểu hiện trên màn hình di động liền ngẩn ra, nội dung ấu trĩ quái đản, thậm chí có nhiều chỗ hắn còn không get đến được, Phó Diệc Sâm không biết tại sao mình có thể xem đến hơn hai trăm trang.

Nhưng càng làm Phó Diệc Sâm hoang mang hiển nhiên là cảm giác trống rỗng trong lòng, giống như hắn đã mơ một giấc mơ thật dài, thậm chí hắn biết những thứ trải qua trong mơ rất hấp dẫn và phấn khích, nhưng lại không nhớ ra chi tiết nào cả, một chút ấn tượng cũng không có.

Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, biết rõ trong đầu mình chứa rất nhiều thứ, nhưng làm thế nào cũng nhớ không ra, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi áp lực, giống như có gì đó chặn lại ở ngực khiến hắn không thở nổi vậy. Loại cảm giác này khiến người cực kì hoảng hốt, Phó Diệc Sâm chỉ đành cho rằng, có lẽ mình đã mơ thấy gì đó rất bi thương.

Rối rắm hồi lâu, vừa nhìn đồng hồ đã thấy gần ba giờ sáng, buổi thử vai ngày mai bắt đầu lúc chín giờ, Phó Diệc Sâm hiểu rõ, cơ hội lần này có bao nhiêu khó khăn mới giành được, mặc dù chỉ là một vai phụ trong vô vàn vai phụ khác, nhưng có đủ đất diễn, càng hiếm thấy hơn là, đạo diễn là nhân vật lớn, đáng giá để hắn nỗ lực.

Cho nên, Phó Diệc Sâm quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức. Từ trước đến nay, Phó Diệc Sâm kiểm soát giấc ngủ rất tốt, cho dù lòng còn hoang mang nhưng vẫn rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Song, Tô Trạm đang ở một khách sạn cao cấp trong cùng thành thị với hắn lại không được may mắn như vậy.

Đây tuyệt đối là một hồi ác mộng. Khi Tô Trạm từ trên giường bật thẳng dậy, thậm chí đại não vẫn còn bị vây trong trạng thái hỗn loạn, nước mắt không tự chủ được tràn mi, rồi sau đó theo nét mặt cứng đờ của y lăn xuống hai má, mãi đến khi trượt bên khóe miệng, rồi sau đó theo khe miệng tràn vào.

Mặn, hàm chứa thống khổ và kinh hoảng. Tô Trạm từ trong sững sờ giật mình tỉnh lại, trong miệng vô thức thì thào, “Ta nên làm gì bây giờ… Làm gì để giúp ngươi?”

Tô Trạm có chút hoang mang tìm kiếm bóng người kia, lại chỉ thấy xung quanh toàn là bóng tối, cái loại bóng tối dường như có thể cắn nuốt linh hồn, y không cách nào nhìn thấy thân ảnh người kia, nhưng ngập đầu đều là hình ảnh máu tươi phủ kín khắp người hắn, còn có cả trường kiếm đỏ thẫm xuyên trước ngực hắn, đâm vào tim Tô Trạm, khiến y đau đến mức mất đi năng lực suy nghĩ.

“Ở đâu? Ngươi ở đâu?” Tô Trạm gào thét.

Nhưng chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, Tô Trạm chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm, giây tiếp theo y té từ trên giường xuống.

Mặc dù sàn nhà không quá lạnh, nhưng ngã đau cũng đã làm cho Tô Trạm tỉnh táo vài phần.

Trong phòng le lói ánh sáng ấm áp, không phải hoàn toàn tối đen. Đồ trang trí hiện đại lâu không thấy, đèn đóm, giường, thảm trải sàn, TV… Những hình ảnh này như đã từng thấy từ vài thập niên trước, đây từng là nơi y hao hết tâm tư một lòng tưởng nhớ, cũng là thế giới y thuộc về, nhưng hiện tại, Tô Trạm lại hoàn toàn không cao hứng nổi, thậm chí thống khổ vạn phần.

Tô Trạm ngơ ngác ngồi xổm bên giường, ý thức dần dần trở nên rõ ràng, y trở lại, y rốt cuộc đã thoát khỏi cái thế giới giả dối kia, nhưng… người kia ở đâu? Hắn là ai vậy? Hắn ở đâu? Hắn cũng trở về phải không? Hay đã… chết?

Trong đầu gần như ngay lập tức phát ra đáp án, chỉ cần Tô Trạm nhắm mắt lại, sẽ không nhịn được nghĩ tới gương mặt đầy máu kia, rồi lại bị những hình ảnh đó đâm từng nhát thật đau đớn. Y vội che đầu dựa vào chân giường.

Nhưng đúng lúc này, những ký ức cất giấu đã lâu – thứ mà y tưởng rằng chỉ là nằm mơ – trong nháy mắt chảy vào trong óc, thân phận khác nhau nhưng cùng một người, kịch bản khác nhau nhưng cùng một kết cục… Tưởng như đã trải qua vài kiếp luân hồi, nhưng tất cả đều hiện rõ trước mắt như chỉ mới ngày hôm qua.

Từ khiếp sợ rồi đến hiểu rõ tất cả, Tô Trạm rốt cục phát hiện ràng buộc giữa y và người kia có bao nhiêu sâu đậm, nhưng hiện tại y lại không biết hắn là ai hắn ở đâu, thậm chí còn sống hay đã chết cũng không xác định được.

Khôi phục ký ức không thể nghi ngờ khiến Tô Trạm càng thêm thống khổ.

Mary Sue vườn trường ngốc nghếch, Mary Sue xuyên không sét đánh đẩy trời, còn có cẩu huyết hào môn, hoàng hậu chín tuổi, thẳng đến đam mỹ đồng nhân mới vừa đây, trong đầu Tô Trạm tràn ngập đủ loại hình ảnh, nhưng dường như mỗi một hình ảnh đều xuất hiện cùng một bóng dáng, cùng một khuôn mặt, khiến y vừa lưu luyến vừa đau khổ.

Xuyên vào tiểu thuyết, quỷ dị, ly kỳ, thật sự giống như một giấc mộng, nhưng lại chân thật đến vậy. Đột nhiên nhớ tới người nọ từng nói qua bọn họ giống nhau, giống nhau…

Tô Trạm đột nhiên phát điên bò dậy lật tới lật lui tìm di động, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm từng cái tên của tiểu thuyết Mary Sue xuất hiện trong đầu mình.

Kết quả của cuộc tìm kiếm không chỉ khiến Tô Trạm kinh ngạc không ngậm miệng vào được, hơn hết càng làm y ngây ngất trong sung sướng, nháy mắt lại dấy lên hy vọng.

Bởi vì mỗi một cuốn tiểu thuyết bọn họ xuyên qua, đều tồn tại thật sự. Tô Trạm thấp thỏm, lại mang theo vài phần chờ mong cẩn thận xác định lại tên, văn án, tên nhân vật chính, tóm tắt tình tiết… Giống như đúc.

Tất cả đều là sự thật, vậy thì người kia chắc chắn cũng thật sự tồn tại, không phải là mơ.

Dấy lên hy vọng Tô Trạm bắt đầu tìm kiếm tin tức người kia, nhưng bỗng phát hiện thông tin y có chỉ là một tờ giấy trắng, căn bản không thể bắt đầu, bởi y vốn không biết gì về hắn cả.

Vì thế, Tô Trạm lần nữa suy sụp, nhưng đại khái do thấy được hy vọng, Tô Trạm thu hồi lý trí, cũng bình tĩnh hơn.

Chỉ có điều trong đầu lần nữa không nhịn được xuất hiện những hình ảnh đó, nhất là dáng vẻ máu tươi đầm đìa của hắn, còn có cảnh tượng hắn chủ động tiến lên đón mũi kiếm, vì sao? Vì sao phải làm vậy?

Chẳng lẽ… Đây chính là nguyên nhân y có thể trở về?

Tô Trạm đột nhiên trừng lớn hai mắt, loại suy đoán này khiến y lập tức ngã ngồi dưới đất, vừa mới dấy lên chút hy vọng giờ trong nháy mắt đã sụp đổ.

Đúng vậy, bọn họ bị nhốt trong thế giới tiểu thuyết, hết lần này đến lần khác cố thoát ra mà không được, ngày đó đột nhiên hắn nói với y rằng, “Có lẽ, chúng ta có thể về nhà.”

Về nhà…

Hắn đã sớm biết, hắn cái gì cũng biết, hắn thậm chí có được ký ức ở mỗi một thế giới, chỉ có mình lần nào cũng quên hắn, rồi sau đó ngây ngốc để hắn giải quyết tất cả, hắn nhất định biết cách để trở về.

Hắn là cố ý, cố ý để thanh kiếm kia đâm thủng trái tim hắn…

“Sao lại như vậy?” Tô Trạm như người mất hồn chôn đầu giữa hai chân, thống khổ vạn phần, “Sao lại như vậy…”

Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi Lữ Thần bưng bữa sáng đến cho Tô Trạm, đập vào mắt là cảnh tượng Tô Trạm đang ôm hai chân co rúm dựa vào chân giường.

Lữ Thần là người đại diện cá nhân, cô làm bạn bên cạnh Tô Trạm gần như từ khi mới vào nghề, hơn nữa luôn chăm sóc y từng chút một.

Cho nên khi cô phát hiện Tô Trạm cuộn tròn ngồi dưới đất, lập tức bị dọa thiếu chút nữa làm rớt bữa sáng trên tay.

“Trời, Trạm Trạm em sao thế?” Lữ Thần vội vàng chạy qua.

Cô chưa từng thấy Tô Trạm thành ra thế này bao giờ cả. Tóc tai lộn xộn không quan tâm, trên mặt còn rõ vẻ thống khổ và tiều tụy, như vừa mới trải qua sinh ly tử biệt đau thấu tâm can.

Lữ Thần đau lòng không nói nên lời, cũng không vội đem người từ dưới đất kéo lên, mà một tay ôm y vào trong ngực, “Trạm Trạm em sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ mọi thứ còn bình thường, mười năm sớm chiều ở chung, cô hiểu rất rõ người này, cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên mới vô cùng khiếp sợ trước một Tô Trạm thành ra thế này, cô hoàn toàn không hiểu được.

“Trạm Trạm.”

“Chị ~” Tô Trạm cuộn mình cả đêm rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến lòng người run sợ.

Lữ Thần liền hoảng hốt, vội vàng kéo người đến sô pha, rồi sau đó rót cho y một cốc nước ấm.

“Uống nước đã, có việc gì từ từ nói.”

Tô Trạm cực kì suy sụp, có chút vô lực nhận lấy cốc thủy tinh ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy tay mình phát run.

Tưởng như mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc, không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì trên đời. Đột nhiên Tô Trạm cảm thấy, y thật chẳng ra gì cả, là một kẻ vừa nhát gan vừa yếu ớt.

“Giờ nói chị nghe được chưa?” Lữ Thần vô cùng có kiên nhẫn, Tô Trạm cũng hoàn toàn tin tưởng cô.

Trên thực tế, ngoại trừ gia đình, cô là một trong số ít người biết Tô Trạm là gay, dù sao sớm chiều ở chung hơn mười năm, một đường làm bạn với Tô Trạm đến tận giờ, cô đối xử với Tô Trạm tốt không phải nói, Tô Trạm cũng xem cô như chị ruột của mình.

Nhưng hiện tại, Tô Trạm có chút vô lực lắc đầu, “Chị, để em yên tĩnh một chút, thật sự quá mệt mỏi.” Trong mắt sớm không còn lệ, nhưng vẫn không có chút sắc thái nào, tĩnh mịch đến mức làm lòng người sợ hãi.

“Trạm Trạm, ” Nếu là bình thường, Lữ Thần nhất định để y một mình, nhưng bởi vì cô biết rõ tính tình Tô Trạm, nên hiện tại không thể làm vậy. Trạng thái của y lúc này cực kì không ổn định, thậm chí làm cô có hơi sợ, cô cố gắng nói chuyện như bình thường, “Cho dù có chuyện gì, chị hy vọng em sẽ nói cho chị biết, chị không những là người đại diện của em, chị xem em như em trai ruột, chị hy vọng có thể giúp được em.”

Thậm chí cô còn đoán có phải trong nhà y xảy ra chuyện, tai nạn xe? Bệnh nan y? Nhưng nếu thật vậy, không có chuyện y vẫn ngồi ở đây.

Đại khái do mấy chữ “giúp được em”, con ngươi u ám của Tô Trạm đột nhiên lóe sáng một cái.

Chưa bao giờ y cảm thấy bất lực thống khổ giống vậy, đại khái do thói quen ỷ lại, vừa không thấy hắn đã hoang mang lo sợ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm hắn, không tin hắn xảy ra chuyện, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cho nên, y cần một người đầu óc minh mẫn, mà trước mặt chính là người y có thể hoàn toàn tin tưởng.

“Chị, em thật vô dụng.” Tô Trạm thống khổ che đầu, ngón tay xuyên qua kẽ tóc, đem bộ tóc vốn sẵn hỗn độn trở nên càng loạn.

Sau đó, Tô Trạm đem mọi chuyện tóm tắt đơn giản một lần, bao gồm cả việc y tiến vào tiểu thuyết Mary Sue một cách kì lạ, rồi sau đó yêu người kia, hình ảnh cuối cùng trước khi trở về, cái chết của hắn, lẫn việc hoàn toàn không biết gì về hắn cả…

Lữ Thần nhìn quen đủ loại chuyện đời cũng bị Tô Trạm làm cho khiếp sợ, hồi lâu không ngậm được miệng, thẳng đến khi Tô Trạm tóm tắt xong xuôi, Lữ Thần vẫn không thể tin chuyện ngàn lẻ một đêm này được.

“Trạm Trạm, em nói thật đấy à?”

“Vâng.” Tô Trạm đưa những cái tên tiểu thuyết Mary Sue y tìm được cho Lữ Thần xem, y không có thời gian đọc kĩ chúng, nhưng y nắm rõ nội dung bên trong rõ như lòng bàn tay, việc này cũng đủ chứng minh tất cả.

“Trời ơi…” Lữ Thần thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, thẳng đến khi thần sắc thống khổ của Tô Trạm rơi vào tầm mắt cô lần nữa.

“Cho nên thông tin của cậu ta, em không biết một chút gì cả?”

“Ừm.” Tô Trạm suy sụp gật đầu, vô cùng hối hận, nhưng giờ hối hận thì có ích gì?

“Thế cậu ta có biết em không?”

Ánh mắt Tô Trạm đột nhiên sáng ngời, “Hắn biết.”

“Vậy chỉ cần cậu ta còn sống, nhất định sẽ liên hệ với em đó!” Lữ Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Nhưng nếu hắn thật sự…” Hình ảnh kia khắc quá sâu, cộng thêm đủ loại trường hợp y tự phỏng đoán, Tô Trạm không thể nào mà bình tĩnh được.

“Cái này sao nói trước được chứ? Vạn nhất cậu ta giống em đã trở về rồi cũng nên.” Lữ Thần đột nhiên phát hiện người này hoàn toàn không còn là Tô ảnh đế mà cô quen, không ngờ về phương diện tình cảm, Tô Trạm là loại hình này, không hề tự tin, chi li, hơn nữa đầu óc đều thoái hóa đến tận Trảo Oa quốc.

“Chị giúp em liên hệ với hoạ sĩ.” Lữ Thần sấm rền gió cuốn, “Đến lúc đó đăng bức họa lên mạng, cho dù cậu ta không thấy, nói không chừng người bên cạnh cậu ta thấy được đó, thời đại internet muốn tìm một người có khó gì đâu?”

Ánh mắt Tô Trạm lóe lóe, y đúng là… đầu heo. Ít nhất phải thử qua mới biết được kết quả, giống như mình hết lần này đến lần khác quên hắn, hắn cũng đâu có từ bỏ?

“Chị Thần, cám ơn chị.” Tô Trạm hít sâu vào một hơi, giống như vừa được hồi sinh.

“Nhanh ăn chút gì đi, nhìn em thành ra cái quỷ gì rồi.” Trên mặt Lữ Thần một bộ ghét bỏ em trai ngốc, thật ra trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, hy vọng người đàn ông không biết thật giả kia vẫn còn sống, ngàn vạn phải còn sống, nếu không Trạm Trạm nhà bọn họ biết phải làm thế nào?

“Buổi casting hôm nay phiền chị đẩy xuống giúp em.” Tô Trạm sống lại bỗng nhớ tới công tác, cùng với mục đích mình đến đây.

“Được rồi, em cũng không thể làm việc với trạng thái bây giờ, ” Y không cần nói Lữ Thần cũng sẽ làm vậy, “Việc này chị sẽ xử lý, dù sao vai nam chính đã quyết định là em, thử vai cũng chỉ là hình thức.”

“Không, ý em không phải vậy, em sẽ không tham gia bộ phim này, cho dù có tìm được hắn, thì trạng thái của em lúc này cũng không thích hợp để đóng phim, hơn nữa lỡ đâu…” Lỡ không tìm thấy, lỡ người nọ thật sự không thể trở về, y còn quay với diễn cái gì!

Lữ Thần hơi ngẩn ra, Tô Trạm còn hãm sâu hơn so với tưởng tượng của cô, chỉ là tới tận bây giờ, ấn tượng của cô đối với tất cả những gì y miêu tả, nhất là người đàn ông trong miệng y, đều cảm thấy hư ảo.

“Được rồi, chị đi xử lý.” Tính tình Tô Trạm không ai rõ hơn cô, bao gồm cả việc y rất nghiêm túc trong công tác lẫn đam mê với nghiệp diễn, cho nên từ trước đến giờ y luôn biết mình nên làm như thế nào, cô chỉ đưa ra ý kiến của mình, quyết định vẫn ở Tô Trạm.

“Giờ thì em lên giường ngủ một giấc, nóng vội cũng vô dụng, cũng đừng đoán mò rồi nghĩ lung tung, hiểu chưa?”

“Ừm.” Tô Trạm hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, y không định cứ vậy ngồi chờ, cho dù hắn có tới tìm y hay không, thì y cũng sẽ cố gắng. Chỉ cần hắn còn sống, không quản mất bao lâu y đều nguyện ý tìm kiếm.

Nhưng Phó Diệc Sâm bên này lại hoàn toàn không biết gì cả.

Đúng bảy giờ sáng rời giường rửa mặt ăn sáng, sau đó chuẩn bị đến địa điểm phỏng vấn, chín giờ bắt đầu thử vai, hắn muốn đến trước ít nhất nửa tiếng.

Chuẩn bị xong xuôi, Phó Diệc Sâm vô cùng hài lòng với trạng thái của mình, hôm qua hắn còn cảm thấy hơi áp lực, dù sao cũng là cơ hội khó có được, mà hiện thực thì thường không được như mong muốn, cho nên khó tránh khỏi lo âu.

Không ngờ ngủ một giấc, tâm tính đột nhiên thả lỏng một cách thần kỳ, thậm chí không quá quan tâm vào kết quả nữa, càng thêm trầm ổn, trạng thái như thường này làm Phó Diệc Sâm rất vừa lòng.

Ngược lại, nhận được cuộc gọi từ người đại diện trên đường đến nơi casting lại khiến hắn có chút buồn bực.

“Không phải cậu nhắn tin kêu tôi gọi lại sao, tôi còn tưởng có chuyện gì gấp lắm.” Anh Tuyền đối với phản ứng của Phó Diệc Sâm cũng khá bất ngờ ý.

Trên thực tế, anh Tuyền đây là người đại diện công ty phân cho Phó Diệc Sâm khi hắn vừa mới ký hợp đồng. Phó Diệc Sâm ký hợp đồng với một công ty mới nổi, dưới tay chưa từng tạo ra ai nổi tiếng, đừng nói đến thiếu thốn tài nguyên, bọn họ còn đang ở giai đoạn sờ soạng thôi kìa.

Mà anh Tuyền là người đại diện của Phó Diệc Sâm, nhưng thật ra gã còn đồng thời phụ trách vài người khác nữa, muốn một người đại diện riêng, hơn nữa còn là người đại diện đứng đầu như Lữ Thần, Phó Diệc Sâm nào có phúc đó. Đương nhiên, nếu hắn có một người đại diện như vậy, giờ hắn cũng không thành ra thế này.

Phó Diệc Sâm càng thêm buồn bực, giống như cái loại cảm giác nửa đêm tỉnh dậy tối hôm qua vậy, rất kì lạ.

“Có lẽ là tôi gửi nhầm.” Điện thoại đúng là có gửi cho gã một tin nhắn, gửi lúc hai giờ sáng, hình như có việc gấp, nhưng lúc đó không phải hắn còn đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ hắn tỉnh lại trước khi gặp ác mộng à?

“Ừ được rồi, ” Anh Tuyền cũng không rối rắm, chỉ dặn dò, “Lát nữa phải thật cố gắng, nhất định nắm chắc cơ hội lần này, tôi đã xem qua nhân vật này rồi, rất hợp với cậu, tuy rằng chỉ là một vai phụ…”

“Tôi biết rồi anh Tuyền, anh yên tâm.” Cùng một câu, Phó Diệc Sâm hiển nhiên nghe qua không chỉ một hai lần, đại đồng tiểu dị ()…

Nhưng nhân vật hôm nay quả thật không tồi, chuyện cũ… không cần nhắc lại.

“Tốt, vậy nhé, xong việc thì báo cho tôi.”

“Được.” Phó Diệc Sâm dứt lời, cũng vừa lúc đến nơi.

Chú thích:

() Đại đồng tiểu dị: Phần lớn thì giống nhau, còn phần nhỏ thì có khác nhau ít nhiều, tức là không khác nhau mấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio