Phó Diệc Sâm cẩn thận đem từng lọn tóc của y gỡ xuống khỏi dây leo, rõ ràng đôi bàn tay thô to, lại làm được động tác cần nhiều tinh tế mà không hề có vẻ vụng về, trái lại, còn tản ra kiên nhẫn và nâng niu nói không nên lời. Tô Trạm trộm quay đầu liếc một cái, sau đó đáy lòng không nhịn được nhảy nhót.
“Trẫm búi lên giúp ngươi?” Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng Phó Diệc Sâm nhìn thấy những sợi chỉ bạc này đầu liền ong ong. Thật sự rất dài rất mượt, sờ lên có cảm giác như chạm phải tơ lụa thượng hạng, xúc cảm tuyệt diệu.
Tô Trạm đưa lưng về phía Phó Diệc Sâm, sống lưng thẳng tắp, cộng thêm vẻ mặt đông cứng, nhưng trời biết trái tim thiếu nữ của y đã sớm nổ tung, hơi chút tưởng tượng ra hình ảnh kia, đáy lòng lại không ngừng nhảy nhót, ngay cả đầu ngón tay giấu trong áo cũng cuộn lại. Y hoàn toàn khẳng định, tên hoàng đế này đang quyến rũ mình, vô tình quyến rũ mình, quả thực đòi mạng.
Nhưng mà, trái với hình ảnh trong tưởng tượng của Tô Trạm: “động tác mềm nhẹ, mặt mang sủng nịch, trong mắt bao hàm yêu thương”, Phó Diệc Sâm nhìn một thước tóc dài trước mặt, thật sự… một lời khó nói hết, hoàn toàn không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cố tình, lúc này trong đầu còn không ngừng vang lên âm gợi ý, không mất bao lâu, độ hảo cảm đã trên dưới . Sau khi xác thực không có gì đáng ngại, Phó Diệc Sâm có chút ngốc vụng đem tóc dài chiết ngắn sau gáy Lãnh Thiên Thương, sau đó dùng mảnh vải kéo xuống từ quần áo của mình buộc chặt lại.
Trên thực tế, quá trình thực hiện quả là gian nan, bởi vì tóc Lãnh Thiên Thương không chỉ dài còn rất mềm, cho nên không chỉ một lần buộc lên rồi lại rơi xuống, kiên nhẫn của Phó Diệc Sâm cũng nhanh chóng bị mài mòn, nhưng mà hắn không biết, người nào đó thân thể thẳng tắp, mặt không đổi sắc, kỳ thật đang rất hưởng thụ.
Tô Trạm mấy lần không khống chế được, bởi vì hình ảnh mình tưởng tượng mà trầm mê, trái tim nhảy nhót, đương nhiên, mỗi lần đều bị đau đớn thình lình trên đầu kéo về hiện thực.
“Xin lỗi.” Phó Diệc Sâm vì hành động vụng về của mình tỏ vẻ xấu hổ, nếu hắn mà là chuyên viên tạo hình, sợ rằng sẽ đối mặt với tình trạng thất nghiệp.
Tô Trạm lại giật mình, cảm thấy vị hoàng đế này tuyệt đối là một người đàn ông rất ôn nhu, ôn nhu của hắn không thể hiện ở vẻ ngoài, cũng không phải ôn thanh ấm ngữ, mà là ở trái tim hắn. Một người đàn ông nguyện ý vì mình cẩn thận vụng về làm từng chuyện nhỏ nhặt một, đây là ôn nhu trong lòng Tô Trạm.
“Hoàng Thượng.” Tô Trạm đột nhiên mở miệng.
“Ừm?” Phó Diệc Sâm vẫn chấp nhất với việc tết tóc.
“Hoàng Thượng đã từng giúp người khác búi tóc chưa?” Thân là chí tôn trên đỉnh thiên hạ, loại chuyện này nhất định không thường đụng đến, cho nên người đó khẳng định sẽ rất hạnh phúc.
“Người khác?” Phó Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn Lãnh Thiên Thương, cũng không hề buông lỏng lọn tóc trong tay, trên mặt mang theo nghi hoặc.
“Tỷ như hoàng hậu, ” Tô Trạm tính thăm dò, nhưng dựa trên giọng điệu trúc trắc của y mà nói, quá lộ liễu, “Hoặc là… Thẩm Thiên Dục?” Lúc Tô Trạm hỏi ra một câu này, đáy lòng chợt nặng nề, mang theo chút chờ mong lẫn kháng cự khó hiểu đối với đáp án từ miệng hắn.
“Thẩm Thiên Dục?” Động tác Phó Diệc Sâm ngừng lại, có chút kinh ngạc thốt ra. Cũng chính là lúc này, hệ thống đã tổng kết xong báo ra độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ ở mức , Phó Diệc Sâm càng giật mình, Lãnh Thiên Thương tựa hồ rất chấp nhất với Thẩm Thiên Dục.
Từ chuyện y lén lút cho người điều tra Thẩm Thiên Dục, đến việc nhiều lần y nhắc tới cái tên Thẩm Thiên Dục, Lãnh Thiên Thương tựa hồ vô cùng để ý đến sự tồn tại của Thẩm Thiên Dục, hoặc nên nói, người y để ý kỳ thật là Thẩm Thiên Dục mà Hiên Viên Tàn Dạ nhắc đến?
Linh quang chợt lóe, hậu tri hậu giác, Phó Diệc Sâm rốt cục bắt được điểm mấu chốt. Đáy lòng dâng lên một cỗ ngũ vị tạp trần. Nếu trước đây khi hắn phát hiện Thẩm Thiên Dục là Bi, thích nam phụ, đã khiếp sợ đến mức không thể tin, bây giờ hắn lại đối mặt với một Lãnh Thiên Thương có khả năng giống hệt, có thể nói là vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng mà, lúc Phó Diệc Sâm ngây người mười giây, người nào trong lòng vốn trầm xuống nay lại càng trầm, vì thế, Phó Diệc Sâm nghe thấy hệ thống vừa mới yên tĩnh không lâu lần nữa liên tục kêu lên.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 】
…
Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ lấy trừ và cộng làm biên độ dao động, cho nên nói, nội tâm Lãnh Thiên Thương còn phức tạp hơn cả Thẩm Thiên Dục? Mức độ hảo cảm tựa như muốn khẳng định vẫn liên tục kêu lên.
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc tiếp tục trầm mê với công việc búi tóc, không nhanh không chậm nói, “Không có, tóc của y không cần buộc.” Người cổ đại chắc rất khó tưởng tượng ra tóc ngắn hiện đại.
Tô Trạm đầu tim nhảy dựng, không cần? Chẳng lẽ đã xuất gia làm hòa thượng? Tưởng tượng như vậy, trong đầu Tô Trạm liên tiếp bổ não một câu chuyện tình yêu thuở niên thiếu của hoàng tử và tiểu thư đồng, ngược luyến tình thâm, bi kịch chia cắt. Tiểu thư đồng vì tương lai của hoàng tử, nén nỗi đau xuất gia, bầu bạn với thiên nhiên, mà hoàng tử thì vì thế tính tình đại biến, tàn bạo máu lạnh không từ thủ đoạn, cuối cùng trở thành bạo quân mà người trong thiên hạ vừa nghe đến đã sợ mất mật, mà người thiếu niên kia thì mãi mãi chôn sâu nơi đáy lòng hoàng đế, chỉ có những đêm yên tĩnh nhớ lại, vì ký ức tốt đẹp kia mà trằn trọc…
Tô Trạm trở về từ cõi tiên, khóe miệng run rẩy, cứ cảm thấy từ khi y bị Mary Sue bám vào người, tài năng sáng tác gì đó ngày càng máu chó, nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, miệng lại không nhịn được hỏi một câu, “Hắn là hòa thượng?” Nếu thật là vậy, khó trách y tra mãi không ra, hơn nữa, loại chuyện này dù sao cũng được coi là vết nhơ của hoàng thất.
Phó Diệc Sâm run run khóe miệng, có chút cạn lời, lần nữa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của y, tổng cảm thấy dây thân kinh của y rất mới lạ, cũng không biết trong đầu y nghĩ những gì nữa, cái khẩu khí nghe như đồng tình này lại là có ý gì?
“Do hắn tóc ngắn mà thôi.” Phó Diệc Sâm có chút buồn cười đáp.
“Tóc ngắn?” Trong lòng Tô Trạm đột nhiên nhảy dựng.
Mấy ý tưởng loạn thất bát tao vừa rồi ầm ầm nổ thành bột phấn, tóc ngắn? Tô Trạm đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Những năm gần đây, không thể loại nào đánh bại được tiểu thuyết xuyên không trên bảng xếp hạng, mà xuyên không lại chia thành hồn xuyên và thân xuyên, tỷ như y đây là thuộc loại hồn xuyên, nếu không phải tự mình trải nghiệm, đánh chết y cũng không tin mấy chuyện phi khoa học này là sự thật, nhưng hiện tại, một thanh niên tóc ngắn xuất hiện ở cổ đại, y đây dám lớn mật suy đoán, Thẩm Thiên Dục lẽ nào xuyên không?
Nghĩ vậy, cả người Tô Trạm tràn đầy kích động, nhất định là như vậy, Thẩm Thiên Dục rõ ràng là tên hiện đại, hơn nữa y tóc ngắn, đây là phỏng đoán hoàn toàn hợp lý.
Nếu đây là sự thật, nguyên nhân cốt truyện thay đổi cũng đã có lời giải thích, nhất là biến hóa của Hiên Viên Tàn Dạ, đây hoàn toàn là bị Thẩm Thiên Dục ảnh hưởng. Cho nên, y xuất hiện ở đây, nhiệm vụ là sửa lại kịch bản đã bị Thẩm Thiên Dục thay đổi?
Ý thức được điểm này, Tô Trạm không thể không bội phục năng lực phân tích cùng với tư duy nhạy bén của mình, nhưng đồng thời, trong lòng cũng nặng nề khó chịu. Nếu y phỏng đoán chính xác, vậy Lãnh Thiên Thương – hoặc nên nói y hiện tại – thật ra chỉ là một người thay thế thảm thương, bởi vì giống Thẩm Thiên Dục mà trở nhành thế thân của hắn.
Nháy mắt, trong đôi mắt lam sắc của Tô Trạm hiện lên một tia hoảng hốt, không nhịn được mà cả người trở nên uể oải, ảo tưởng bởi động tác của người nào đó phút chốc biến thành bọt biển, nổ tung xác pháo, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Sau lưng, Phó Diệc Sâm vẫn vô tri vô giác chấp nhất với tóc y, rốt cục, Phó Diệc Sâm nhìn mái tóc nửa búi nửa thả của Lãnh Thiên Thương thở dài một hơi, “Tạm ổn.” Tuy rằng có điểm khó coi, nhưng sạch sẽ lưu loát, ít nhất sẽ không vướng trên nhánh cây nào nữa.
“Đi thôi, ” Phó Diệc Sâm dường như không nhận ra Lãnh Thiên Thương trở nên trầm mặc, trực tiếp đi đến trước mặt y làm tư thế khom lưng xuống, “Ở đây không có thức ăn, hôm nay sợ rằng đừng nghĩ tới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, chúng ta trước tìm nơi cư trú, sau đó giải quyết vấn đề thức ăn.”
Phó Diệc Sâm còn chưa dứt lời, Lãnh Thiên Thương đã tự giác nằm úp sấp trên lưng hắn, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ như lúc trước, tựa hồ an tĩnh dị thường. Phó Diệc Sâm không chút nghi ngờ, đem người cõng lên, sau đó bước từng bước đầu tiên trên con đường cầu sinh nơi hoang dã.
Không thể phủ nhận, đầu óc của tác giả rất mới lạ, Phó Diệc Sâm cõng Lãnh Thiên Thương đi không bao lâu liền bước vào một chiều không gian khác hẳn. Một bên là rừng rậm dây leo che kín trời, sương mù ẩm ướt lạnh lẽo, bên kia lại là xanh mướt một màu, nước sông trong vắt chảy róc rách, chẳng khác gì nơi thế ngoại đào nguyên.
Không cần nghĩ nhiều, theo nguyên tác, đây nhất định là nơi nam nữ chính sinh hoạt chừng mười ngày. Đi một đường, Phó Diệc Sâm còn không quên nhắc nhở hệ thống do thám vị trí của nữ chính, Phó Diệc Sâm dĩ nhiên lo lắng, chỉ sợ cốt truyện sẽ dùng năng lượng bí ẩn nào đó đem nữ chính dẫn đến đây.
【 Kí chủ xin yên tâm, không cảm ứng được. 】 Hệ thống vừa được thả tự do nhịn không được hưng phấn. Hơn nữa, tuy rằng phát hiện Tô nam thần trên lưng Phó Diệc Sâm, thế nhưng hệ thống vẫn kiềm chế được.
“Không nghĩ tới, ở đáy vực thế nhưng lại có một nơi như vậy.” Tô Trạm nhịn không được run rẩy, làm bộ ngạc nhiên cảm thán.
Sau khi Phó Diệc Sâm đem người thả xuống, trái lương tâm gật đầu đồng ý, “Quả thật, chỉ là không biết từ nơi này có thể đi ra ngoài hay không ?”
Nhìn quanh một vòng, vách núi dốc đứng, mặt đất cỏ xanh um tươi tốt, hương hoa phảng phất, còn có ảnh ngược trời cao in xuống mặt nước trong suốt, trời xanh mây trắng, tựa như tiên cảnh. Chỉ có điều, bốn phía bao quanh là núi cao chọc trời, tạo thành một cái hố thiên nhiên, mà bọn họ bị nhốt tại nơi sâu nhất.
Nếu không phải biết rõ ràng tác giả miêu tả nơi này bằng vài từ đơn giản, “Đẹp đến ngoài sức tưởng tượng… có núi có sông, không có lối ra”, Phó Diệc Sâm cũng nhịn không được muốn khen ngợi sức tưởng tượng của tác giả.
“Ngươi trước ngồi đây, trẫm tìm một nơi thích hợp trú ngụ.” Phó Diệc Sâm nhớ rõ, nơi này có một cái sơn động, vừa vặn nam nữ chính trụ lại ở đó vài ngày. Đã có thiên nhiên chống lưng, Phó Diệc Sâm cũng không cần xắn tay áo dựng nhà tranh gì đó nữa.
“Ừm.” Tô Trạm gật gật đầu, trên thực tế y cũng cần một chút thời gian để điều chỉnh tâm tình.
Quả nhiên, không bao lâu, Phó Diệc Sâm liền phát hiện một hang động thiên nhiên. Tuy nói thiên nhiên, nhưng cái miệng hang giống như được nhân công đẽo gọt, toàn bộ hang động tầm hai đến ba mươi mét vuông, độ cao cũng vừa vặn ba bốn mét, thêm vào đó chỉ có một lối ra duy nhất, nói cách khác, muốn giữ ấm vào ban đêm hoàn toàn không thành vấn đề.
Phó Diệc Sâm quả thật cười ra tiếng, đây không phải là một nơi rất thích hợp để làm phòng ở dã ngoại sao? Về điểm này, hắn thật ra phải cảm ơn tác giả Mary Sue không logic, thật đúng là một chút cũng không bạc đãi mình.
Lúc Phó Diệc Sâm trở lại, Lãnh Thiên Thương vẫn ngồi bên bờ sông không nhúc nhích, đến gần mới phát hiện Lãnh Thiên Thương đang nhìn chằm chằm ảnh ngược trong nước ngẩn người, không biết lại suy nghĩ những gì, tựa hồ cực kỳ tập trung. Vì thế, tiếng bước chân đột ngột từ Phó Diệc Sâm làm Lãnh Thiên Thương giật mình một cái, đề phòng quay đầu lại, nhìn thấy là Phó Diệc Sâm mới thở phào một hơi.
“Thiên Vương đang lo lắng điều gì?” Lãnh Thiên Thương là một người có khát vọng, tuy rằng Phó Diệc Sâm hoài nghi y yêu thích Hiên Viên Tàn Dạ, nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ từ bỏ dã tâm của mình, dù sao trong nguyên văn, kết thúc là nam chính xử lý nam phụ, rồi lên ngôi hoàng đế.
Tô Trạm sửng sốt, trong đầu nhanh chóng dạo qua một vòng liền hiểu được ý của hoàng đế, vì thế y bình tĩnh cười cười, “Hoàng Thượng vua một nước còn không lo lắng, ta vì sao phải sợ?”
Phó Diệc Sâm nhíu mày, đây mới đúng thần thái của Lãnh Thiên Thương, ánh mắt u buồn vừa rồi quả nhiên là hắn ảo giác. Phó Diệc Sâm không nhịn được cảm thấy vui vẻ, sau đó đột nhiên đến gần, không hề báo trước đem người từ đầu đến chân bế lên.
“Hoàng Thượng!” Tô Trạm hoàn toàn hoảng sợ, cả người đột nhiên rời khỏi mặt đất, khiến bình tĩnh vừa rồi nháy mắt bị ném đến chín tầng mây, hai tay luống cuống không biết đặt đâu cho phải, quan trọng là vừa ngửa đầu nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của hoàng đế, cùng với khóe miệng hơi nâng lên, Tô Trạm hít sâu một hơi.
“Hoàng Thượng làm gì vậy!” Bị dọa bay mất phần hồn, quả nhiên tâm tình điều chỉnh nửa ngày nháy mắt trở về con số không, Tô Trạm thân thể cứng ngắc xị mặt, thời khắc mấu chốt y chỉ biết giả chết, nhưng trên mặt vẫn duy trì cương ngạnh, vì vậy mới có thể che dấu thói quen của y.
Phó Diệc Sâm rủ mắt quan sát Lãnh Thiên Thương đang cuộn thành một đoàn, nhếch khóe miệng, “Trẫm cõng mệt rồi.” Loại phản ứng này thật làm người ta vui vẻ.
Ritt: Trình độ não bổ của Trạm Trạm, ta tình nguyện theo sau xách dép…