【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 】
Thẳng đến khi âm thanh thông báo của hệ thống dừng lại, Phó Diệc Sâm mới không dấu vết khẽ nhíu mày. Tuy rằng không hiểu sao động tác trong lúc vô tình của mình lại khiến Thẩm Thiên Dục ấn tượng, nhưng phản ứng của y thật vượt ngoài mong đợi.
Chỉ là trước mắt, hai ba mươi tên smart đang chậm rãi tiến lại gần, trong tay không biết lấy từ đâu ra ống thép, côn sắt, dao nhỏ, vân vân, hiển nhiên có ý hội đồng bọn họ một trận ra trò. Hơn nữa, khác với đóng phim, đây là muốn đánh nhau bằng đao thật súng thật, sẽ đau sẽ bị thương, quan trọng là sẽ chết người.
Càng đòi mạng là, vừa rồi rõ ràng trời còn tảng sáng, chớp mắt liền giống như buổi tối chín giờ, xung quanh không có lấy một bóng người. Không phải nói hẹn nhau lúc năm giờ sao? Phó Diệc Sâm cũng đến phục loại logic này của tác giả, không có chút khái niệm gì về thời gian.
“Âu Dương Khải, mày đúng là tên tiểu nhân trước sau như một, mất công tao còn xem trọng mày.” Thẩm Thiên Dục một bên lạnh giọng trào phúng, một bên bất động thanh sắc lưng tựa lưng với Phó Diệc Sâm, trên mặt tuy rằng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra đã trong trạng thái chuẩn bị, tùy thời nghênh đón.
“Ha ~” Âu Dương Khải quả là một tên tiểu nhân, hoàn toàn không bị Thẩm Thiên Dục đả kích, ngược lại cười gằn nói, “Mày không phải cũng chuẩn bị đánh sao, bây giờ sợ rồi?” Còn cố ý bóp méo sự thật, hiển nhiên thẹn quá thành giận.
“Cẩn thận.” Phó Diệc Sâm hơi nghiêng đầu thấp giọng nói, vừa dứt lời, chỉ nghe Âu Dương Khải quát lên một tiếng, “Đánh chết bọn chúng cho tao!” Sau đó vài tên smart giơ côn sắt vọt tới.
Phó Diệc Sâm vươn tay bắt được một cái côn sắt đang đánh xuống, giây tiếp theo hắn vung côn sắt đập thẳng vào phần dưới của tên đó, không quản gã tru lên như giết heo, Phó Diệc Sâm lập tức nhấc chân đá thêm một cước, nhất thời đẩy ngã một đống lớn.
Nhưng rất nhanh một làn sóng khác lại xô tới, Phó Diệc Sâm nâng chân dài đá hết cú này đến cú khác, quả nhiên thân thủ phi phàm, tay chân nhanh nhẹn, có thể nói là đánh đến cực kỳ phấn khích. Tuy nhiên đối phương lấy ưu thế biển người, đá ngã một vòng lại tới một vòng, thẳng đến khi người sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ. Phó Diệc Sâm quay đầu nhìn thấy trên cánh tay Thẩm Thiên Dục từ khi nào đã bị cắt ra một miệng vết thương, vừa vặn một ống thép nện lên cánh tay trái của y, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.
Phó Diệc Sâm vội vàng đem người kéo đến trước mặt, đồng thời chân dài gạt một cái, một vòng người lại ngã xuống.
“Thế nào?” Phó Diệc Sâm khoát một tay lên vai Thẩm Thiên Dục, lấy y làm trung tâm không ngừng đem những kẻ tiếp cận đá ra xa, đồng thời còn không quên lo lắng cho người được hắn bảo hộ trong lòng.
“Không sao.” Tô Trạm có chút nghiến răng nghiến lợi, một bàn tay gắt gao đè lại vết thương, y thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp đang không ngừng trào ra từ miệng vết thương, hai mắt y trừng lớn nhìn xung quanh, ánh mắt khiến người lạnh gáy, nhưng trên thực tế, trời biết là do y đau đến mức nước mắt trực trào ra.
Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm thấy cơ thể Thẩm Thiên Dục hơi phát run, ngay cả lúc nói chuyện cũng mang theo âm rung. Ánh mắt tối sầm lại, Phó Diệc Sâm đột nhiên vươn tay bắt lấy bả vai Thẩm Thiên Dục xoay người, hiểm trở giúp y tránh thoát một đòn đánh từ sau lưng, đồng thời đem y kéo vào trong phạm vi bảo hộ của mình, một tay khác rất nhanh đoạt được một thanh sắt lớn, lập tức ném về chủ nhân của nó.
Lợi dụng lúc thanh sắt còn bay giữa không trung, Phó Diệc Sâm nhấc chân hung hăng tung một cước về phía nó, năm sáu người vừa định xông lên bị đập trúng ngã sõng soài.
“Đi!” Mở ra một lối thoát, Phó Diệc Sâm nắm chặt tay Thẩm Thiên Dục xông ra ngoài.
Hai đấm khó địch bốn tay, huống chi trước mắt có đến hai ba chục đầu người, đã thế còn trang bị đầy đủ vũ khí. Quan trọng nhất là, trong nguyên tác đã nói Thẩm Thiên Dục trong lần ẩu đả này bị thương không nhẹ, cho nên hiện tại, tẩu vi thượng sách.
Phó Diệc Sâm kéo Thẩm Thiên Dục một đường chạy như điên, trên đường tối đen không một bóng người, nhưng phía sau họ lại là hơn mười cái đuôi bám dai như đĩa. Phó Diệc Sâm một bên chiếu cố Thẩm Thiên Dục, một bên giải quyết vài tên lâu la đuổi kịp.
Trên cánh tay phải của Tô Trạm đầm đìa máu, thân thể còn bầm tím vài chỗ, bản thân y lại là một người cực kì sợ đau, mặc dù đau đến mức gương mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng y vẫn cố giả bộ ngoan tuyệt. Đây rõ ràng là một hồi đao thật súng thật chứ diễn cái gì, quả thật là muốn cái mạng của y mà. Tô Trạm trong lòng hận không thể đem tác giả não tàn ra mắng một trận, nam chính sao có thể ngốc đến mức tự mình đến chịu chết chứ? Còn đủ thứ côn thiết dao phay, nếu không có Hạ Hầu Minh đi theo, y hẳn đã chết mấy cái mạng rồi a.
Kịch bản ban đầu là, Thẩm Thiên Dục một mình đến ứng chiến với Âu Dương Khải, không ngờ Âu Dương Khải là một tên tiểu nhân không giữ lời, sau khi thua trận liền thẹn quá hóa giận, tính toán thuê vài tên giang hồ giáo huấn Thẩm Thiên Dục một phen. Nhưng Thẩm Thiên Dục lấy một địch mười, cuối cùng đánh cho bọn chúng ném dép tháo chạy, nhưng y lại bị thương.
Thẩm Thiên Dục chỉ mặc quần áo bóng rổ, trên người cũng không mang theo bất cứ thứ gì, hơn nữa vì mất máu nên cơ thể ngày càng suy yếu, có thể nói trong đời y chưa bao giờ chật vật đến như vậy. Sau đó, vừa hay bắt gặp nữ chính bị phạt trực nhật đến khuya, thuận lý thành chương được nữ chính đưa đến bệnh viện, còn được cô nàng chăm sóc cả một đêm.
Đây cũng là bước ngoặt lớn làm thay đổi quan hệ ác liệt giữa nam nữ chính, cho nên Phó Diệc Sâm mới nhất quyết phải giữa đường chen một chân, hắn muốn diệt cỏ tận gốc, ngăn cản tình cảm nảy nở của bọn họ.
“A ~” Phó Diệc Sâm một đường lôi kéo Thẩm Thiên Dục chạy, lại cảm thấy người phía sau cước bộ càng ngày càng trì trệ, thẳng đến khi phát ra một tiếng rên rỉ. Phó Diệc Sâm quay lại chỉ thấy Thẩm Thiên Dục sắc mặt xanh trắng, mồ hôi lấm tấm trên trán, trên mặt rõ ràng hiện lên nét thống khổ, tuy rằng ánh mắt vẫn còn quyết liệt như trước, nhưng trong con ngươi lại lộ rõ nóng nảy.
Nơi khúc ngoặt đã lấp ló bốn năm người đuổi tới, Phó Diệc Sâm giật mình, quyết đoán đưa lưng về phía Thẩm Thiên Dục, “Tôi cõng cậu.” Nói xong không chờ Thẩm Thiên Dục đồng ý đã đem hai tay y khoác lên vai mình cõng lên.
“Cậu… Hạ Hầu, thả tôi xuống.” Tô Trạm vô cùng hoảng sợ. Động tác này thật sự quá thân mật, nhưng không đợi y kịp phản ứng, Hạ Hầu Minh đã cõng y trên lưng chạy thục mạng.
“Giữ chặt miệng vết thương, đừng quậy.” Phó Diệc Sâm không để ý tới kháng nghị của y, trên người cõng một thanh niên hơn cân (≈ kg) vẫn có thể chạy như điên, cũng không phụ tác giả tặng hắn một thân thể bất phàm. Chỉ là hắn một đường chạy thẳng, nhanh chóng phát hiện cánh tay khoác qua vai mình chảy ra rất nhiều máu, mùi máu tanh đập thẳng vào chóp mũi, hơn nữa chất lỏng nóng cháy kia còn trực tiếp chảy xuống cổ hắn, nhuộm đỏ một mảng áo.
Phó Diệc Sâm một bên cõng Thẩm Thiên Dục, một bên nguyền rủa tác giả Mary Sue não tàn, mấy tên smart cũng không nên đần độn như vậy chứ, muốn vào nhà đá đến mức ấy à? Lại vào đúng lúc này, âm thanh của hệ thống rất không hợp thời vang lên khiến Phó Diệc Sâm sợ đến mức phanh gấp.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ 】
Phó Diệc Sâm phanh gấp một cái, độ hảo cảm vọt lên quá nhanh khiến hắn đâm ra hoảng sợ, sao lại cảm thấy hướng đi này có chút không đúng.
“Sao vậy?” Bởi vì mất máu quá nhiều, giọng nói của Tô Trạm có hơi run.
Trên thực tế, từ năm mười lăm mười sáu tuổi ý thức được mình thuần , y cũng từng trộm ảo tưởng có một tiểu công vừa man vừa soái xuất hiện, nhưng dù sao cũng chỉ là trộm ảo tưởng, nhất là sau khi bước vào giới giải trí, sự nổi tiếng của y một đường thẳng tiến, ngay cả thời gian ảo tưởng cũng không có. Vì thế dưới tình huống hiện tại, y thật sự không kiểm soát nổi trái tim đang đập thình thịch trong ngực.
Phó Diệc Sâm nhất thời nghẹn họng, lời này phải là hắn hỏi mới đúng chứ? Bất quá, tình huống nguy cấp trước mắt khiến hắn không có thời gian nghĩ nhiều, vừa vặn lúc này, hắn phát hiện có một góc tối nơi chỗ ngoặt phía trước, trong đầu đột nhiên xuất hiện kịch bản, Thẩm Thiên Dục trong khi chạy trốn cũng là chui vào một góc tối mới thoát được lũ smart não tàn đó, ánh mắt Phó Diệc Sâm lập tức sáng ngời.
“Đừng lên tiếng.” Phó Diệc Sâm nói xong rất nhanh trốn vào trong góc tối, thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi mất hút, lúc này mới thở mạnh một hơi, cẩn thận thả người trên lưng xuống.
Dù sao cũng là một thanh niên cao mét tám, Phó Diệc Sâm lúc này trán đầy mồ hôi, quần áo bị máu của Thẩm Thiên Dục nhiễm đỏ một mảng.
“Ư ~” lúc đứng xuống hình như chạm phải vết thương, Thẩm Thiên Dục đau đến mức hít một hơi.
“Để tôi xem.” Phó Diệc Sâm hô hấp vẫn chưa ổn định, thở dốc đem cánh tay Thẩm Thiên Dục kéo đến cạnh mình, nhờ vào một ngọn đèn leo lắt nhìn thấy cánh tay phải của Thẩm Thiên Dục máu thịt lẫn lộn, bất quá nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra miệng vết thương dài năm centimet nơi khuỷu tay, máu vẫn không ngừng chảy ra, nhưng rõ ràng ban đầu đâu có khủng bố đến vậy.
Phó Diệc Sâm không nói hai lời xé một bên ống tay áo của mình xuống, “Cậu cố chịu đựng.” Phó Diệc Sâm cúi đầu chuyên tâm băng bó, không hề phát hiện ánh mắt Thẩm Thiên Dục nhìn hắn, hoàn toàn… không bình thường.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
Tô Trạm có chút xấu hổ mạnh mẽ xoay đầu rời mắt khỏi Hạ Hầu Minh, sau đó dường như để che giấu tâm tình, liền nghiến răng nghiến lợi nói, “Tên khốn Âu Dương Khải, tôi sẽ bắt hắn phải trả giá đắt!”
Phó Diệc Sâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái, “Chuyện này về sau hẵng tính, hiện tại quan trọng là đưa cậu đến bệnh viện xử lý vết thương.” Dứt lời làm một nút thắt, băng bó xong xuôi.
Tô Trạm nhất thời đau đến răng nanh cũng phát run, thế nhưng còn cố chống đỡ không biểu hiện ra ngoài, nên đành cứng ngắc lảng sang chuyện khác, “Tôi không mang tiền, di động cũng không.” Nói xong mới cảm thấy lời thoại này vô cùng thiếu iot, âm thầm ảo não một trận.
Phó Diệc Sâm giật mình nhìn y một cái, con trai độc nhất của tập đoàn top thế giới, không mang tiền không mang di động, hẳn là một chuyện rất bình thường nhỉ? Vì thế, hắn cũng nói, “Tôi cũng không mang, hơn nữa… di động bị rớt.”
Thẩm Thiên Dục cứng đờ, đột nhiên nhớ tới nội dung ở đoạn này, chính là dưới tình huống đó nam chính gặp nữ chính, sau đó được cô cứu, cho nên nội dung cốt truyện đã hoàn toàn bị cải biên? Cho nên bây giờ phải làm gì?
“Đi, ” Phó Diệc Sâm lại đột nhiên xoay lưng cẩn thận đem cánh tay Thẩm Thiên Dục khoát lên vai mình. Trước mặt Thẩm Thiên Dục lần thứ hai xuất hiện một tấm lưng dài rộng, “Tôi đưa cậu đến bệnh viện, bọn chúng chắc không còn đuổi theo nữa.”
Tô Trạm cứng đờ, rốt cuộc là nên kiên trì đi theo kịch bản tìm cái cớ ở lại chờ nữ chính xuất hiện, hay là… ánh mắt không tự chủ dừng trên lưng Hạ Hầu Minh, kết quả trái tim vừa mới yên ổn lại bắt đầu nhộn nhạo. Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió lạnh không báo trước thổi đến, tựa như đêm cuối thu, Tô Trạm nổi da gà không tự giác rùng mình mấy cái.
Phó Diệc Sâm khóe miệng nâng lên, cảm thấy tác giả Mary Sue đầu óc nhất định là bị chó gặm, ban ngày vẫn là mùa hè nóng như lửa đốt, nháy mắt liền chuyển sang mùa đông, nói lạnh liền lạnh. Bất quá, tuy rằng như vậy, đồ vật hắn chuẩn bị cuối cùng đã có chỗ dùng.
Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc đem áo khoác của mình phủ lên người Thẩm Thiên Dục, bản thân thì chỉ mặc một kiện sơ mi mỏng manh, còn thiếu mất một tay áo, sau đó yên lặng cõng y lên, bước chân đều đặn.
“Cậu…”
“Tôi không sợ lạnh.”
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ . Á! Á!】 Hệ thống đột nhiên một trận quỷ khóc sói gào, 【 Nam chính động tâm với nam phụ! 】
Phó Diệc Sâm đang bị đông lạnh thiếu chút nữa lảo đảo, [ Động tâm em gái ngươi! Ngươi có cần nhiều bug đến vậy không? ]