Thuần Dục , nở nụ cười khổ nói:
- Cái này thì phải hỏi Dương Ngạn
Lãnh Kỳ , Trác Nhiên và Thiếu Thiên nhìn Dương Ngạn.
.
Hắn cũng mở miệng ra nói:
- Tôi đi nhập học lại, hôm đấy không muốn học nên ra vườn hoa sau trường tính ngủ một giấc.
Không ngờ lại gặp cô ấy ngủ ở đây.
Tôi mới lại ngắm cô ấy, hôn trộm cô ấy lúc cô ấy đang ngủ.
Nghe đến đây mùi giấm đã lan tỏa nồng đậm.
Hắn kể tiếp:
- Tự nhiên tên khốn Thuần Dục kia chạy lại để tôi ra, lúc đấy hắn hôn cô ấy, tôi nhìn thấy liền không kìm được tức giận lao vào đánh hắn.
Hai chúng tôi đánh nhau, bọn tôi trong cơn thịnh nộ lỡ nói là mình thuê người cưỡng hiếp cô ấy , thuê người đánh cô ấy.
Nên cô ấy mới như vậy.
Lãnh Kỳ nắm chặt tay lại, con ngươi đỏ ngầu , ánh mắt ác quỷ nhìn về phía họ:
- Các người thuê người đánh em ấy, cưỡng hiếp em ấy, các người có còn là người không ?
Lãnh Kỳ lao đến đánh cho mỗi người một cái, Trác Nhiên tức giận không kém.
Chỉ có Thiếu Thiên không phản ứng, hắn cũng biết chuyện này từ trước rồi.
Dương Ngạn thấy đánh mình lên khắc phục, nhìn lại hắn nói:
- Haha.
.
Lãnh Kỳ , mày cũng đừng tỏ ra là mình quá cao thượng.
Mày cũng khốn nạn không kém đâu.
Mày đừng tưởng tao không biết giữa mùa đông băng giá mày đẩy Ngọc Tuyền xuống hồ.
Làm cho cô ấy ốm suýt mất mạng.
Giờ mày còn ở đây giả tạo gì nữa.
Lãnh Kỳ nghe thấy vậy, cầm chai rượu tu một hơi nghĩ:
" Đúng vậy, là do hắn khốn nạn trước phải là do hắn sai, giờ hắn còn trách ai được nữa.
Trách ai được nữa đây.
"
Thuần Dục cũng không vừa, liếc lại mắt nhìn ánh nhìn của Trác Nhiên , đứng dậy cầm ly rượu nói:
- Trác Nhiên , mày cũng không cần nhìn tao như thế đâu.
Mày cũng suýt nữa hại Ngọc Tuyền chết không phải sao ? Nhát dao đó, ở ngay gần tim, nếu không phải bố cô ấy tìm được bác sĩ giỏi thì có thể cô ấy không còn sống nữa rồi.
Nghe những lời nói đó, tim Trác Nhiên đau nhói.
Là hắn sai, bọn hắn đều sai rồi.