...Giờ Dậu canh (h đến tối)....
Hàn Dung Ly đợi dài cổ mà vẫn không thấy tên Phong Lan Thần kia ở đâu cả.
Bất chợt mắt nàng cứ trĩu xuống gật gù.
Thư Nhiễm thấy chủ tử sắp ngủ gật thì dục nàng.
- Công chúa! Người mau dậy vương thượng sắp tới dây động phòng rồi.
Thư Nhiễm lay nhẹ vào vai nàng làm nàng tỉnh ngủ.
- Mặc kệ hắn...em ra ngoài canh đi có gì hắn vào thì gọi ta.
Nàng ngồi cả ngày rồi đôi mắt cứ nhắm tịt lại làm Thư Nhiễm lắc đầu ngán ngẩm vừa ra đến cửa thì bên ngoài có tiếng bước chân
- Bái kiến Vương Thượng!
Đó là tiếng của nô tỳ ngoài cửa Phong Lan Thần tới đây làm gì? Tiếng cửa mở...
- Bái kiến vương thượng.
Thư Nhiễm quỳ xuống hành lễ.
Chỉ thấy Phong Lan Thần ra hiệu sau đó mọi người ra ngoài hết.
Chàng lặng lẽ bước tới trước mặt nàng chưa kịp lấy khăn xuống nàng đã dựt cái khăn vứt xuống một bên.
- Thôi khỏi đi! Ngài tới phòng ta làm gì?
Hàn Dung Ly cười như không cười ngước lên nhìn chàng.
Phong Lan Thần từ từ ngồi xuống cạnh nàng.
- Tiểu nương tử thật biết đùa...!hôm nay là đại hôn đương nhiên ta đến để động phòng rồi.
Chàng cười nham hiểm nhìn nàng chằm chằm.
- Cút ra ngoài.
Nàng lạnh giọng thẳng thừng đuổi chàng.
- Có ai như nàng không? Đêm động phòng tự tháo khăn trùm đầu lại còn đuổi phu quân đi.
Chàng bất lực thở dài.
- Bớt nói nhảm đi! Tránh ra ta mệt rồi.
Nàng mặc kệ chàng ngồi ở đó nằm xuống giường quay lưng đi ngủ.
Ai ngờ giây sau chàng đã nằm xuống cánh tay luồn qua bụng ôm chặt lấy cơ thể nàng.
- Phong Lan Thần! Ngài tính làm gì? Buông ra.
Nàng cố gắng thoát khỏi tay chàng mà không được.
- Gọi phu quân...Thật hiếm khi Ly Nhi chịu gọi cả họ tên vi phu.
- Ta nói lần nữa ngài buông ra?
- Không buông!
Nàng giãy dụa một hồi cuối cùng mới quay người lại được định động thủ thì thấy chàng nhăn mặt.
- Ngài sao vậy?
- Không sao!
- Đưa tay ra đây.
Chàng chẳng có động thái gì cứ im lặng cơ thể lạnh ngắt như xác chết.
Luồn tay xuống bên dưới bắt mạch cho chàng mới biết hoá ra là trúng độc.
Phong Lan Thần rút tay ra không cho nàng chuẩn.
- Không ngờ ngài lại trúng độc.
- Nàng biết y thuật.
Phong Lan Thần hơi bất ngờ khi nàng biết y thuật.
- Ừm! Biết một chút.
Hàn Dung Ly dùng ánh mắt khó chịu nhìn chàng.
- Nàng định làm gì?
- Im lặng đi.
Chỉ thấy nàng rút kim châm từ trên tóc ra ngồi dậy châm cứu phong tỏa các huyệt đạo trên người chàng.
Quả nhiên là nàng! Chỉ có nàng mới biết cách khống chế độc này.
Mạch của hắn khá yếu.
Dựa vào mạch đập này đây là bị trúng...Lãnh Cốt Tán¹! Hắn ta bị trúng độc nặng vậy.(¹: Là loại kịch độc chế từ một loại nhện sống ở vùng núi cao.
Khi trúng độc cơ thể sẽ bị cái lạnh bao phủ trên người tựa như bị ngàn cây kiếm xuyên tâm rất đau đớn! Độc này phát mỗi tháng một lần vào ngày /, /,...!Cứ như thế nội tạng bị độc xâm nhập từng ngày khiến cơ thể dần suy thoái sức khỏe giảm sút, lâu dần nếu không giải được thì sẽ bị nó giết chết!).
Loại này thuốc giải cực hiếm rất khó tìm thấy.
- Bị bao lâu rồi.
Hàn Dung Ly ngồi dậy hỏi chàng.
- năm.
Phong Lan Thần trả lời như chưa có gì.
Nàng hỏi tiếp:
- Còn đau không?
Chàng lắc đầu.
Châm cứu xong thì nàng đút vào miệng chàng một viên thuốc gì đó.
- Võ công của ngươi không phải dạng tầm thường vậy lại bị trúng độc.
Tên hạ độc kia chắc phải lợi hại hơn ngài.
Ta hơi lơ là nên mới trúng độc.
Cái thứ vừa nãy là thuốc giải sao?
- Thuốc giảm đau...!muốn giải ngươi tự mà ngự y ta không có bổn phận đó.
- Nàng nhẫn tâm nhìn phu quân của mình bị đầu độc chết sao?
Đang định nói là đúng rồi thì hệ thống hiện lên cảnh báo.
- Kí chủ đại nhân! Nhiệm vụ của người là công lược nam chính Phong Lan Thần xin hãy về đúng nhiệm vụ tiếp nhận chữa trị cho nam chính.
Mẹ kiếp! Thật nhảm nhí! Nàng suýt quên cả nhiệm vụ này luôn.
Chữa xong cho hắn chắc nàng cũng dật được cái danh hiệu bồ tát sống rồi.
- Ta sẽ tìm cách giải cho ngài.
- Đa tạ.
Chàng chỉ biết nói câu đó thôi.
- Khỏi cần! Ta chỉ không muốn chôn cùng ngươi thôi.
Tốt nhất ngươi sống cho tốt vào ta còn rất trẻ không muốn chết theo ngươi đâu.
Ta buồn ngủ rồi ngươi tự về cung đi.
Nàng vừa nói vừa ngáp một cái có vẻ buồn ngủ rồi.
- Thái Hoàng Thái hậu cho người canh chừng bên ngoài không thể về.
Phong Lan Thần nói nàng mới để ý có bóng đen hiện lên trên cửa.
- Xuống đất mà ngủ
- Hàn Dung Ly nói rồi chỉ tay xuống dưới sàn.
- Ta là đế vương sao có thể ngủ dưới sàn.
Nếu nàng muốn ngủ thì im lặng nằm qua một bên còn không thì nàng xuống.
Phong Lan Thần không chịu thua mà kêu nàng xuống.
Hừ! Muốn nàng ngủ đất hả? Nằm mơ ban ngày.
Chân nàng thoăn thoắt đạp một cái khiến chàng mất thăng bằng ngã xuống đất.
- Thái Hoàng Thái Hậu cho người dám sát thì liên quan gì đến ta.
Muốn thuận nước đẩy thuyền à! Nằm mơ.
Nàng đáp xuống đó một cái gối rồi ôm chăn đi ngủ.
- Ta đang trúng độc đó nàng không thể nhẹ nhàng được sao?
Phong Lan Thần bất lực tự lôi chăn gối ra nằm đất.
Đêm đến mọi thứ trong phòng đều yên ắng.
Nhìn thấy nàng đã ngủ say chàng mới rón rén đi lên nằm cạnh.
Chợt! Nàng cựa mình quay sang đối diện với chàng.
Nàng vẫn vậy! Chỉ khi ngủ say mới chịu ngoan ngoãn.
Tìm nàng suốt kiếp luân hồi không uổng công chút nào.
Ly Nhi! Lần này nàng đừng hòng thoát.
...- Hết chương -....