Cả Thiên Điện náo loạn hai phe lao vào đánh nhau rất kịch liệt. Thiên Đạo sau khi vùng ra khỏi dây thừng trói tiên liền dùng Ảo Ảnh kiếm lao vào đánh nhau với Thanh Ly. Keng! Hai thanh kiếm thượng cổ va chạm tạo nên một sức mạnh chấn động cả lục giới. Dù có bị thương nhưng Thất Cảnh Trần không hề yếu thế hắn liên tục ra chiêu hiểm tấn công nàng.
Thanh Ly né được vài chiêu sau đó một chưởng đánh bay hắn văng ra xa vài mét. Thiên Đạo ho ra một ngụm máu nằm bất động trên sàn... Có lẽ lần này hắn ta không còn sức lực chống lại nàng nữa. Nàng chầm chầm tiến đến...
- Có thích món quà ta tặng ngươi không...Thiên Đạo?
Môi nàng cong lên một đường nở nụ cười lạnh toát. Người đang ở trước mặt hắn ta thật sự rất khác so với Thanh Ly của kiếp trước thậm chí đôi lúc hắn còn cảm thấy xa lạ đối với nàng. Xa lạ cũng phải thôi! Bởi nàng vốn chẳng muốn có chút quan hệ gì với hắn... một chút cũng không!
- Nàng thay đổi rồi... Không còn là nàng lúc trước nữa.
Hắn ta khàn giọng nói rồi nhìn nàng bằng ánh mắt chua chát như vừa bị ai đó lấy mất thứ gì quan trọng.
- Thay đổi? Haha!...Từ trước đến giờ bổn cung vốn dĩ là như vậy muốn trách thì nên trách ngươi quá đề cao bản thân hay nói cách khác thì ngươi vốn dĩ chẳng hiểu gì về ta cả.
Thanh Ly cười khinh miệt nhìn Thất Cảnh Trần vật vã chệnh choàng bò dậy. Do cử động mạnh nên vết thương từ ngực hắn lại bật máu ra loang lổ nhuốm đẫm y phục. Hắn ta nhăn mặt cố nén đi cơn đau buốt tới tận xương tủy mà đứng dậy.
- Tại sao?... Rõ ràng chúng ta đã quen biết từ trước thậm chí ta còn yêu nàng trước hắn...Rốt cuộc là ta có chỗ nào không bằng hắn...địa vị, quyền thế, hay pháp lực nàng nói đi.
Nói trắng ra hắn ta chẳng có gì so được với Tiêu Dạ Thần cả. Về địa vị quyền thế hay pháp lực chàng đều vượt bậc hắn ta là do việc này chưa đủ rõ ràng hay do tên này quá tự phụ nhỉ.
Nàng và Tiêu Dạ Thần đã gặp nhau từ khi lục giới còn sơ khai hắn còn chưa được sinh ra... đó là lúc nàng nhận được máu của chàng mới hoá được thành hình người. Vừa mở mắt ra thứ đầu tiên Thanh Ly nhìn thấy chính là một nam nhân ưu tú nằm bất động trên đất.
Chàng bị thương rất nặng dường như chẳng biết đến sự tồn tại của người bên cạnh. Nàng biết chính nam nhân này là người đã giúp mình hoá thành hình nên mới tự cắt tay cho chàng uống máu coi như trả ơn. Nhưng cũng từ lần đó Nguyệt Hồng tơ đã thắt chặt lấy hai người...
Còn việc gặp Thất Cảnh Trần ở Yêu Giới chỉ là ngẫu nhiên sau hôm đó nàng căn bản chẳng có chút ấn tượng nào với hắn.
Tình yêu không phân biệt trước sau mà là dựa vào cảm giác tất cả đã được số mệnh sắp đặt. Người đã có duyên với nhau thì dù trải qua một, mười kiếp hay cách xa vạn dặm thì số mệnh sẽ là sợi dây kết nối đưa hai người đến với nhau.
- Không! Ta và chàng ấy đã gặp nhau từ rất lâu rồi... Khi đó ngươi chưa ra đời đâu!... Từ bỏ đi! Ngay từ đầu ngươi đã thua rồi.
Câu nói lạnh lùng của Thanh Ly như con dao găm hai lưỡi cứa vào trái tim đang rỉ máu của hắn thêm vài nát. Khiến tim hắn vỡ nát thành nhiều mảnh vụn, chi chít vết thương chí mạng cả đời này e là sẽ không thể lành nổi.
Thật ra Thất Cảnh Trần không hẳn là người xấu chẳng qua hắn bị tình cảm che mờ đi lý trí mà thôi. Chỉ cần hắn ra chịu dừng lại giữa chừng thì nàng sẽ bỏ qua chuyện cũ...
- Haha! Bỏ đi?...Tình cảm này đã lưu giữ trong tim ta suốt mấy vạn năm... Nàng nói xem ta nên buông bỏ thế nào? Thanh Ly!... Nàng thà chết cũng không gả cho ta đúng không?... Được! Vậy ta sẽ g.iết chết Tiêu Dạ Thần để xem nàng còn lưu luyến hắn nữa không.
Thiên Đạo vừa nói xong biến mất sau làn khói màu đen. Thanh Ly nghe vậy liền đoán ra được hắn đi đâu nên gấp rút đuổi theo. Hắn thử chạm vào một sợi tóc của Tiêu Dạ Thần xem... Thù mới nợ cũ nàng sẽ tính luôn một thể!
...****************...
...Huyễn cảnh Minh Giới - Ma Cảnh....
Thất Cảnh Trần vừa đáp xuống Ma Cảnh thì lão Thiên Đế liền chạy ra đỡ hắn. Nhìn thấy Thiên Đạo bị thương nặng lão ta cũng đoán ra được là Thanh Ly đã phản bội hắn... Lần này chắc hẳn Thất Cảnh Trần sẽ dứt tâm với cô ta.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Thần đã bày xong trận pháp Huyết Tế chỉ đợi bọn họ sa vào bẫy thôi.
- Đi!
Thiên Đạo vừa nói xong liền dùng tay vẽ chữ gì đó lên không trung vài giây sau một cánh cửa không gian được mở ra lão Thiên Đế dìu hắn bước vào hai người biến mất trong tích tắc. Đám người Thanh Ly cùng Mặc Diệc Hàn đã đuổi đến nhưng không hề thấy dấu vết của đám người Thiên Giới.
Bỗng! Trái tim của Thanh Ly bị nhói một cái rất đau cảm giác như muốn nghẹt thở đến nơi. Trong lòng nàng cứ có cảm giác bất an khó chịu một cách lạ thường. Chắc chắn Tiêu Dạ Thần đang gặp nguy hiểm!
- Mặc Diệc Hàn! Ngươi có biết con đường dẫn đến sông Vong Xuyên không?
Nghe nàng hỏi thì Mặc Diệc Hàn cũng đoán ra được vị trí hiện tại bọn họ đang ở. Sắc mặt của Thanh Ly hơi khó coi hắn cũng đoán ra được nguyên do nàng nhăn mặt... Chắc chắn Tiêu Dạ Thần gặp chuyện rồi.
- Có! Nhưng pháp lực hiện tại của ta không đủ mở cánh cửa đó...
- Không cần ngươi ra tay... Mau dạy ta cách mở.
Một lát sau đám người Bạch Tư Thành và Lãnh Tử Hiên cũng đã đuổi đến nơi. Tình hình ở Thiên Giới đã ổn bọn họ đã dẹp được cuộc chiến ở Thiên Điện... Hiện giờ chỉ cần bắt được tên cầm đầu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Cùng lúc đó Thanh Ly đã thành công mở được cánh cửa không gian dẫn đến sông Vong Xuyên. Cả bốn người cùng bước vào...
...****************...
...Ma Cảnh - Sông Vong Xuyên....
Sông Vong Xuyên là nơi giam giữ hàng vạn ác linh từ khi khai thiên lập địa. Bọn chúng đã tồn tại được mấy vạn năm nên có tu vi rất mạnh. Vì thế năm vị thần thượng cổ đã hợp sức phong ấn nhốt đám yêu ma này lại dưới Vong Xuyên để xoa dịu đi oán khí của chúng.
Vừa đến nơi nàng đã nhìn thấy đám thuộc hạ của Thất Cảnh Trần đang giam giữ Bạch Diệp Yên, Miên Miên và Thư Nhiễm. Đứng cạnh hắn ta còn có... Chu Ngữ Tịch. Nữ nhân ngu ngốc này không ngờ lại trung thành với đám người Thiên Giới.
- Cô rất bất ngờ đúng không?...vì tôi là nội gián đại nhân cài vào hoàng cung. À đúng rồi! Tên bi.ến thái kia! Ta thấy hình như ngươi rất để ý đến ả cung nữ thấp hèn này nên ta đã tóm cả cô ta về làm quà cho ngươi đấy. Thế nào?
Chu Ngữ Tịch hênh hoang cười ha hả kéo Thư Nhiễm lên kề kiếm lên cổ nàng ấy. Không cần đoán cũng biết hiện giờ khuôn mặt Mặc Diệc Hàn đã đen lại vài phần. Hắn xiết chặt bàn tay để che giấu đi sự tức giận trong người.