Hệ Thống Xuyên Không Vương Phi Muốn Lật Trời!

chương 166: ngoại truyện tiêu minh vũ - tiêu ninh lạc

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

…Vài ngày sau…

Lúc nàng tỉnh dậy thì chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt còn vương lại mùi phong lan thoang thoảng của Tiêu Dạ Thần. Đồng hồ điểm 8h25 mặt trời đã lên cao thời tiết có vẻ tốt lên so với vài ngày trước. Bước xuống phòng ăn nàng chỉ thấy người hầu đang dọn dẹp.

Trên bàn đặt một tô cháo gà đã nguội cùng một ly sữa tươi. Hầu gái thấy nàng đã dậy thì chủ động đem đồ ăn hâm nóng lại rồi bưng ra bàn cho Thanh Ly. Đến khi ăn xong bữa sáng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tiêu Dạ Thần đâu nàng quay sang hỏi người hầu đứng bên cạnh.

- Tiêu Dạ Thần đi đâu rồi?

Tiêu Dạ Thần? Là vị tiên sinh mới sáng sớm tinh mơ đã lục đục sắn tay áo vào bếp nấu cháo cho cô chủ sao?

- Dạ! Tiên sinh đã đi đến khu 3 đón tiếp ông bà chủ rồi ạ! Tiên sinh nhờ tôi chuyển lời lại với cô chủ là khi nào tỉnh dậy thì có thể tới đó để tìm ngài.

- Bố mẹ tôi? Họ tới từ khi nào? Tại sao không có ai báo cho tôi biết?

- Tiên sinh nói cô chủ mấy hôm nay lao lực quá độ không được nghỉ ngơi hẳn hoi nên dặn mọi người không ai được làm phiền đến người.

Nghe xong câu này mí mắt nàng khẽ giật giật. Lao lực quá độ? Không được ngủ? Mẹ kiếp! Chẳng phải là tại hắn à còn mặt mũi đi công bố với thiên hạ. Không sợ làm nhiều có ngày suy thận mà chết trên giường sao?

Lại còn tự tiện ra lệnh lung tung ở địa bàn của nàng Tiêu Dạ Thần cũng tự nhiên quá ha. Cả đám người Phương Tôn cũng để mặc hắn tự tung tự tác ở Đế Tĩnh Uyển à?

Nhưng mà sao tự dưng bố mẹ nàng lại tới đây…toang rồi! Vốn dĩ cha nàng rất nghiêm khắc và khó tính không biết lão hồ ly có ứng phó nổi không nữa.

Nghĩ rồi nàng nhanh chóng xoay người lên lầu thay một chiếc váy đen kín mít từ đầu đến chân đến khi xác định cả người mình không còn hở chỗ nào nữa mới đi ra ngoài.

Khu 3 Phòng khách của Đế Tĩnh Uyển.

Từ xa xa Thanh Ly đã nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ Phòng khách. Gì đây? Ba nàng là người rất khó tính thế mà đã bị Tiêu Dạ Thần thu phục rồi ư? Bước vào phòng khách đập vào mắt Thanh Ly là một dãy quà xếp ngang dọc chật lối đi. Thanh lão gia và phu nhân cười nói trò chuyện cười không ngớt còn gọi hắn là “con rể” rất thuận miệng. Bên cạnh hắn còn có vài người rất lạ mắt nàng chưa từng gặp.

Vừa nãy nàng còn lo lắng xem ra là thừa thãi rồi, Tiêu Dạ Thần là hồ ly lão luyện cả vạn năm chuyện này sao làm khó hắn được.

- Ba! Mẹ!

Nghe thấy tiếng Thanh Ly truyền ra từ cửa Kim Lam vẫy vẫy tay gọi nàng vào. Nàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dạ Thần hắn liền đón lấy ly nước cam từ tay người hầu đưa cho nàng.

- Dậy rồi à! Lưng còn đau không? Mau uống một ngụm nước cam đi.

Thanh Ly trừng mắt nhìn Tiêu Dạ Thần với ánh mắt cảnh báo đón lấy ly nước cam uống một ngụm. Hắn còn chủ động đưa tay xoa xoa lưng giúp nàng làm ánh mắt Thanh phu nhân sáng lên.

- Tiểu Thần! Hai đứa làm gì cũng phải chú ý tới thân thể một chút.

- Con cũng muốn lắm nhưng mà Thanh Ly lại rất hăng hái ngày đêm dính lấy con không buông nói muốn sinh cháu cho mẹ…con cũng lực bất tòng tâm!

Phụt! Thanh Ly trợn mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Dạ Thần. Chỉ một câu nói đã đẩy hết trách nhiệm cho Thanh Ly chẳng khác nào bảo nàng mặt dày quấn lấy hắn. Nàng nghiến răng ken két nói nhỏ.

- Tiêu Dạ Thần! Tối nay anh đừng hòng lên giường ngủ.

- Đừng! Anh sai rồi!!!

Hai người đại chiến bằng ánh mắt còn người ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang liếc mắt đưa tình với nhau. Thanh Hoàng thấy vậy giả bộ ho khù khụ nhắc nhở.

- Thanh Ly! Con là con gái chuyện gì cũng phải giữ ý một chút.

- Phải phải! Mặc dù mẹ rất mong được bế cháu nhưng mà con cũng không thể tùy hứng làm bừa được.

- Vâng! Con biết rồi.

Thanh Ly xiết chặt tay nhéo Tiêu Dạ Thần một cái nhưng hắn chẳng hề có phản ứng trên mặt vẫn giữ một nụ cười nhạt như không có gì. Thế là cả buổi nàng chỉ biết vâng dạ ậm ờ cho qua chuyện căn bản không biết nói gì vào chủ đề giữa ba người họ. Hết kinh doanh khách sạn, bất động sản, nhà hàng, rồi đến kim cương vàng bạc đá quý câu nào Tiêu Dạ Thần cũng tiếp được… chẳng lẽ hắn còn tìm hiểu mấy thứ này.

Cho đến khi nhìn thấy đống đồ được bọc trong giấy gói quà Thanh Ly mới hiểu ra. Sổ đỏ có 278 quyển trong đó có cả các cửa hàng đá quý, trung tâm thương mại, cửa hàng thời trang,… đều là những nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới. Tiêu Dạ Thần nói con số 278 chính là thời gian nàng ở cổ đại từ khi xuyên không tới.

Hắn còn nói đợi đến khi Thanh Ly chính thức gả đi thì cả Tiêu Gia sẽ thuộc sở hữu của nàng. Ôi đệch! Nàng biết Tiêu Dạ Thần có thân phận không đơn giản ở hiện đại nhưng mà giàu nứt đổ vách cỡ này thì chưa ngờ tới. Chắc không phải hắn đem vàng bạc từ cổ đại bán đi làm giàu đấy chứ?

Không đâu! Cùng một lúc đem nhiều cổ vật đi cầm như thế nhân viên ngân hàng chắc chắn sẽ nghi ngờ là hắn trộm bảo tàng. Với tính cách của Tiêu Dạ Thần hắn còn lâu mới làm chuyện mất mặt đó… nhưng mà trong vòng 3 năm ngắn ngủi hắn làm thế nào mà giàu lên nhanh thế.

Kệ đi… việc quan trọng bây giờ là nàng chưa biết lão yêu tinh này có thân phận gì đặc biệt mà trong phòng khách lại xuất hiện nhiều người mặc đồ đen như vậy. Trông không giống vệ sĩ bình thường… hình như là người trong hắc đạo.

Đến khi trở về phòng vừa vào đến cửa Thanh Ly đã ấn Tiêu Dạ Thần xuống giường nghiêm giọng tra hỏi.

- Rốt cuộc anh còn giấu em điều gì nữa? Thành thật thì được khoan hồng còn không thì tối nay anh đừng hòng bước chân lên giường.

- Anh đâu có giấu em chuyện gì.

- Còn cứng miệng à?

- Thật mà bảo bối!

Đúng nhỉ? Ngoài chuyện liên quan tới mạng mình thì Tiêu Dạ Thần đâu có giấu Thanh Ly chuyện gì đâu? Lúc ở dưới nhà nàng có nghe tên áo đen nói sau khi kết hôn nàng sẽ được 30 phần trăm cổ phần của Tập Đoàn Tiêu Thị.

Tiêu Thị? Là Tập Đoàn bí ẩn mới từ bên Mĩ chuyển về. Chỉ trong ba ngày đã nhảy top một bảng xếp hạng chiếm trọn thị trường trong và ngoài nước kia sao? Thanh Thị bị đá xuống top 2 ngay sau đó…vốn dĩ nàng còn định cho người đi xử tên họ Tiêu chết dẫm kia nhưng xem ra là không cần thiết rồi.

Khoan đã… hình như nàng nhớ ra một chuyện. Vài ngày trước người của nàng đã tra ra tên thủ lĩnh thần bí cầm đầu giới hắc đạo. Không chỉ có một tên nam nhân tự xưng là Mặc Huyền mà còn có thêm một tên nữa…hắn tên… Phong Lan Thần.

Phong Lan Thần?..Tiêu Dạ Thần? Cái tên này đã lâu rồi nàng chưa gọi!

Vì lúc đó nàng rất mệt nên chỉ nghe thoáng qua rồi ngủ tiếp khi nhớ lại đã là chuyện của vài ngày sau. Hơ! Mặc Huyền!.. Chắc chắn là tên Mặc Diệc Hàn kia!

- Nhớ ra rồi à?

Tiêu Dạ Thần đưa tay nhéo má Thanh Ly một cái kéo nàng trở về thực tại. Nàng ngước lên nhìn vào mắt Tiêu Dạ Thần. Hắn cười nhẹ đưa tay xoa xoa phần má vừa bị nhéo có chút ửng hồng.

Ngay khi vừa chạm vào ánh mắt của Tiêu Dạ Thần bất chợt nàng mới nhận ra một điều. Hình như…Tiêu Dạ Thần chưa từng thua cuộc trong bất cứ trận chiến nào!

- Anh… có phải anh thấy trước được tương lại hay không? Tại sao chuyện gì anh cũng biết trước?

- Bảo bối trước kia rất giỏi nhìn mặt để đoán tâm tư người khác mà…sao bây giờ lại hỏi anh chứ? Chẳng lẽ…em bị khuôn mặt này của anh mê hoặc nên không thể đoán ra?

- Hừ! Vô liêm sỉ.

- Chỉ với em thôi…!

Nghịch thiên cải thiện gì chứ! Toàn là thứ Tiêu Dạ Thần bịa ra để lừa người. Nàng chợt nhận ra một điều…Tiêu Dạ Thần vốn là thần thượng cổ! Số mệnh chính là thứ hắn nắm trong lòng bàn tay không ai có khả năng chạm vào. Nhưng từ khi gặp nàng số mệnh của lập tức bị thay đổi sóng gió ập đến liên tiếp khiến hắn không kịp trở tay. Nói đúng hơn thì Tiêu Dạ Thần vì bảo vệ nàng nên mới rơi vào vòng xoáy của số mệnh.

Vậy nên bây giờ có lẽ nàng phải dùng thời gian cả đời còn lại để trả ân tình này cho hắn!

…****************…

…Minh Giới - 1 vạn năm sau…

Mọi chuyện bên thế giới hiện đại đã có Mặc Diệc Hàn lo liệu cho nên Thanh Ly với phải trở về cai quản Lục Giới. Thời gian hai thế giới hoàn toàn khác nhau một trăm năm ở cổ đại bằng một tháng ở hiện đại. Nàng đã ở Minh Giới được một vạn năm tương đương với 1 năm ở hiện đại.

Bụng của Thanh Ly đã to ra rất nhiều mang thai suốt vạn năm cuối cùng cũng đến kì sinh nở. Tiêu Dạ Thần nói Thanh Ly mang thai đôi nên thời gian mang sẽ lâu hơn rất nhiều. Vài ngày sau nàng thuận lợi sinh ra một đôi long phụng. Ca ca được sinh ra trước vài giờ lấy tên là Tiêu Minh Vũ, muội muội là Tiêu Ninh Lạc.

…Năm trăm năm sau…

Thanh Ly nghiêm mặt nhìn hai cục bông to tròn trước mắt. Tiêu Ninh Lạc mặt mũi lem luốc đứng nấp sau lưng Tiêu Minh Vũ.

Tuy sinh cùng ngày nhưng Tiêu Ninh Lạc mới chỉ cao bằng đứa trẻ ba tuổi đôi mắt to tròn hai má phúng phính trắng nõn giống nàng y đúc. Còn Tiêu Minh Vũ lại cao hơn Ninh Lạc rất nhiều từ thần thái đến khí chất lẫn dung mạo lại giống Tiêu Dạ Thần ngoài đôi môi anh đào kia.

- Ninh Ninh! Con ra đây?

- Mẫu thân! Con… biết sai rồi! Lần sau con không dám nữa đâu…hức!

Tiêu Ninh Lạc chỉ dám thò ra một cái đầu bắt đầu làm nũng. Thanh Ly không nói gì trừng mắt nhìn về phía sau Tiêu Minh Vũ. Tiêu Ninh Lạc sợ hãi úp mặt vào người ca ca khóc rống lên.

- Ca ca! Huynh mau nói gì đi…mẫu thân lại muốn phạt muội đó. Muội sợ lắm… hức hức…

Vẻ mặt Tiêu Minh Vũ vẫn lạnh tanh chẳng có một sắc thái biểu cảm nào hệt như lão cáo già Tiêu Dạ Thần thu nhỏ vậy. Một lát sau Tiêu Minh Vũ mới mở miệng.

- Mẹ! Con là ca ca không quản được muội ấy. Muốn phạt thì cứ phạt một mình con là được.

Thanh Ly lắc đầu ngán ngẩm, con bé này khi còn nhỏ đã biết cách nắm bắt lòng người rồi khi lớn lên thì không biết sẽ thế nào. Ai chẳng biết cô công chúa nhỏ nhất nhà kia từ khi sinh ra đã được Tiêu Dạ Thần cưng nựng như trứng cho nên con bé mới nghịch ngợm quậy phá như thế.

Từ khi có kí ức thì ngày ngày Ninh Ninh đều chạy đi phá phách khắp nơi nào là đem tiên thảo nàng trồng mấy trăm năm ở Minh Giới nhổ hết lên, lúc thì nó đi cắt râu mấy con thần thú trong huyễn cảnh, khi thì lại trêu chọc ma nữ khiến ả ta tức đến thổ huyết trong Ma Cảnh,…bây giờ nó lại đốt cháy hết 5 cung điện làm tổn thất bao nhiêu của cải.

- Được rồi! Con dẫn muội muội về phòng tắm rửa thay đồ đi. Có chuyện gì thì nói sau!

Bỗng giọng nói của Tiêu Dạ Thần vang lên phá tan cái không khí im ắng. Tiêu Ninh Lạc nhìn cha bằng ánh mắt rưng rưng xúc động rồi được Tiêu Minh Vũ dẫn về phòng an toàn. Vừa ra tới cửa cô bé liền cười mỉm một cái… thế là kế hoạch đã thành công mình không cần phải chịu phạt nữa.

- Con bé còn nhỏ… nàng đừng nghiêm khắc quá!

Tiêu Dạ Thần đi đến đằng sau Thanh Ly đưa tay bóp vai cho nàng. Chậc! Lão già này lại đang cầu xin cho con gái cưng cơ đấy…hiếm khi thấy hắn như vậy?

- Yo! Minh Minh ngày ngày bị hành hạ trong thư phòng sao không thấy chàng thương xót giờ ta mới chỉ mắng Ninh Ninh vài câu chàng đã nhảy bổ lên rồi.

- Minh Vũ là ca ca sau này phải gánh trên người trách nhiệm của Lục giới đương nhiên phải chịu khổ một chút rồi. Còn Ninh Ninh là cục cưng nhỏ nhất nhà giống bảo bối y hệt vi phu đương nhiên không thể cưỡng lại được.

- Tránh ra tránh ra! Chuyện của Ninh Ninh tùy chàng định đoạt giờ ta phải đi xử lý hậu quả do con bé gây ra.

Thanh Ly vừa đứng lên định đi ra ngoài thì Tiêu Dạ Thần đã nhanh tay bế bổng nàng lên đi về phía giường.

- Chàng làm gì đấy?

- Tàn cuộc ta đã xử lý xong rồi… Cho nên vương phi nên nghĩ làm sao để vi phu được ăn no đã nhé!

Tiêu Dạ Thần cười gian xảo thì ra đây mới là mục đích chính hắn kêu Minh Minh đưa Ninh Ninh về phòng. Để hai đứa nó ở lại thì hắn ăn làm sao được? Thanh Ly chưa kịp nói gì thì một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống khiến đầu óc nàng ong ong quay cuồng.

Cuộc đời của nàng định sẵn sẽ là một con đường chết chóc u ám trải thảm bằng máu. Bỗng dưng một ngày bầu trời bị một vệt trắng xuyên qua thắp sáng một màn đêm u tối. Nhờ nó Thanh Ly đã nhìn thấy được nguy hiểm rình rập phía trước mà thuận lợi bước qua.

Tiêu Dạ Thần chính là thứ ánh sáng mà nàng đã chấp niệm suốt ba kiếp… Dù sau này có ra sao là phúc hay hoạ nàng vẫn sẽ quấn lấy chàng cũng như quấn lấy thứ ánh sáng chói mắt kia một trăm năm… một nghìn hay một vạn năm… suốt đời suốt kiếp mãi mãi không rời.

…- Hoàn -…

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio