Nàng lặng lẽ kể ra đầu đuôi sự việc Thẩm Huyên nghe xong liền hiểu.
- Ta có cách rồi...lại đây.
Thẩm Huyên nói rồi kéo nàng vào thì thầm gì đó lần này nàng phải ra tay rồi!
...----------------...
Trong thành ngày nào cũng có chợ đông vui tấp nập người ra kẻ vào.
Trên đường phố chợ nàng cùng với Thẩm Huyên đang dạo chơi khắp nơi.
Trên tay biểu tỷ đầy đủ thứ kẹo nào là kẹo hồ lô, kẹo đường mỗi loại mấy cây.
Phải nói rằng có bao nhiêu quán ăn trong thành Bắc Minh này thì đa số đều bị biểu tỷ đều thử qua rồi.
Đây thật sự là Thẩm Huyên hiền lương thục đức ôn uyển nhu nhuận trong kí ức của nguyên chủ sao? Nhìn nàng ta bây giờ có khác nào trẻ lên ba đâu.!
Rõ là nói đi đón Lạc Lạc nhưng mấy món ăn này hấp dẫn quá nên phải ăn thôi biểu tỷ nói vậy! Sau một hồi quét sạch mấy món ăn bên đường biểu tỷ mới chịu đi tìm Hàn Lạc Tư.
...Tại con sông ngoài thành phía tây....
Nguyệt Vân đã đứng đó chờ Hàn Lạc Tư rất lâu cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Hàn Lạc Tư xuất hiện.
Sau năm vóc dáng của chàng ấy thay đổi rất nhiều nhìn còn ưu tú hơn trước hai người vừa gặp được người trong lòng tự khắc mọi gánh nặng không còn là cản trở nữa.
Về nàng với Thẩm Huyên hai người đi bộ mãi tới nhừ hết cả chân.
- Ly Nhi! Tỷ không....đi được nữa.
Thẩm Huyên thở dốc ngồi bệt xuống đường xiêm y màu trắng bẩn toàn đất.
- Tỷ ăn hết các quán dọc đường rồi giờ lại không có sức đi.
Nàng bất lực kéo tỷ ấy đứng dậy.
- Tỷ biết thuật ngự kiếm không?
- Có biết chút chút.
- Dùng đi! Với tốc độ này của tỷ có đi đến mai cũng chưa tới nơi đâu.
Thẩm Huyên dùng tay thi triển tiên pháp mà vừa bay được nửa mét liền rơi xuống.
- Ta....ta...!hình như quên rồi.
- Thẩm...Huyên! Tỷ...!
Nàng tức đến mức nói không nên lời luôn.
Tự dưng đem theo cô ta làm gì không biết thật vướng víu quá.
- Dung Ly! Muội biết tiên pháp sao?
Thẩm Huyên bất ngờ hỏi nàng.
- Ừm.
nàng gật đầu một cái tập trung giữ thăng bằng.
- Hay lắm! Muội biết mà còn bắt ta đi đường xa như vậy chân ta tê hết rồi.
Biểu tỷ kêu ca than vãn nhưng thật ra là chẳng đau lắm.
- Do tỷ ăn nhiều nên phải đi bộ để tiêu bớt.
Nàng vừa nói xong liền nắm tay Thẩm Huyên bay lên cao đi vù vù.
Nàng từ nhỏ tới lớn đã sợ độ cao rồi nên chỉ biết tập trung theo chỉ dẫn của sách mà thử.
......Nửa canh giờ sau......
Nàng hạ cánh một cách an toàn xuống còn Thẩm Huyên thì đầu quay như chong chóng đi loạng choạng.
Hàn Lạc Tư với Nguyệt Vân đang nói chuyện tình cảm với nhau thì chợt hai bà chị xuất hiện cậu ta vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.
- Nhị tỷ! Biểu tỷ! Hai người sao lại ở đây?
Hàn Lạc Tư buông tay Nguyệt Vân ra quay sang hỏi hai nàng.
Nàng đứng nguyên một chỗ còn biểu tỷ loạng choạng đứng dậy.
- Đệ cũng ở đây à Lạc Lạc.
Thẩm Huyên đưa tay vẫy vẫy ra hiệu chào.
- A! Hai người...!Hàn Lạc Tư! Đệ giỏi lắm! Có em dâu mà không dẫn về ra mắt ta còn ở đây nắm tay tư tình.
Thẩm Huyên xông lên lớn tiếng dạy dỗ Hàn Lạc Tư một trận.
- Hoàng Hậu! Vương hậu hai người là tỷ tỷ của chàng ấy sao?
Nguyệt Vân có vẻ không hiểu lắm về gia thế của Hàn Lạc Tư.
- Ba người quen nhau!
Hàn Lạc Tư trong đầu bây giờ chỉ có dấu hỏi chấm to đùng.
- Về rồi nói.
Nàng đứng ra giải vây rồi kêu mọi người về Bách Hoa Lâu nói chuyện.
...----------------...
...Tại Bách Hoa Lâu....
Về đến nơi Thẩm Huyên cặn kẽ giải thích hết mọi chuyện cho hai người họ nghe còn nàng thì nhàn hạ uống trà.
- Thì ra A Tư là Tam hoàng tử Lam Vân Quốc.
Nguyệt Vân có vẻ hơi thất vọng về thân phận của mình hiện tại.
- Vân Nhi! Ta nhất định sẽ nghĩ cách để cứu nàng ra mà.
Hàn Lạc Tư ở bên cạnh an ủi Nguyệt Vân bên cạnh biểu tỷ bĩu môi lắc đầu.
Nuốt cơm chó ai mà cười cho nổi.
- Tiểu Lạc Lạc! Đệ bớt phát cơm chó đi.
Nhìn bọn ôm nhau đến nàng cũng suýt nghẹn chết rồi.
- Tỷ đang ghen với đệ sao? Nghe nói nhị tỷ rất được sủng ái chẳng lẽ chuyện này chưa từng làm à.
Hàn Lạc Tư đột nhiên phản kích lại làm nàng sặc trà.
Nhóc con này!
Mà nó nói cũng đúng nàng mặc dù mang tiếng là rất được sủng nhưng thật ra lại ngược lại.
Hắn bước một bước nàng lùi một bước.
Rõ ràng nhiệm vụ đưa ra bắt nàng phải làm hắn yêu nàng mà....!Tóm lại chàng phản ứng khác xa tưởng tượng của nàng....tạm thời gác lại nhiệm vụ đã.
Nhưng cứ thế thì mối quan hệ này sẽ không tiến triển được nghĩ cách khác thôi.
- Sao nào! Cãi cả nhị tỷ à!
Nàng nhìn Hàn Lạc Tư bằng ánh mắt sắc bén như thanh kiếm.
- Không có!...Đệ nói trúng tim đen rồi chứ gì.
Hàn Lạc Tư cười thầm lẩm bẩm.
Cảm thấy mặt mình sắp bị ánh mắt sắc bén của nàng xuyên thấu hắn liền im re tắt nụ cười.
- Nương nương! Vừa nãy ta thấy hai người bay từ trên trời xuống là sao vậy
?
Nguyệt Vân đang thắc mắc lí do hai người nàng với Thẩm Huyên từ trên trời rơi bay xuống.
- À...đó gọi là thuật ngự kiếm.
Thẩm Huyên thản nhiên ngồi giải đáp hết thắc mắc của hai người họ.
Sắp tới sẽ cần dùng tiên pháp nàng cần phải học hết mấy quyển tiên pháp kia để còn quyết chiến một trận.
Chỉ là để đạt đến mức độ như Phong Lan Thần thì phải học nhiều.
...- Hết chương -.....