Hai ả kia vừa được giải xuống thì thái giám vào báo tin Hà Uy
đã trở về đang đợi ở bên ngoài.
Cha nàng truyền hắn vào.
Mấy giây sau một thiếu niên mặc xiêm y màu đen bước vào.
Hắn ta khá tuấn tú phong thái ngời ngời...!là người trong lòng của bao nhiêu thiếu nữ Nguyệt Hoa Quốc này trừ nàng ra.
Nhan sắc này cũng tầm thường thôi vậy mà nữ chủ lại yêu hắn đến lúc chết mới thấy hối hận.
- Thần Hà Uy! Bái kiến Chủ Thượng! Vương hậu! Bái kiến Nhị công chúa.
Hắn ta cúi thấp hành lễ ánh mắt đảo qua phía nàng.
- Hà Uy Tướng Quân mau đứng dậy đi! Mời ngồi!
Cha nàng thấy hắn thì vẻ mặt dịu đi một chút.
- Tạ chủ thượng!
Vừa ngẩng đầu lên ánh mắt của hắn cứ chăm chăm nhìn vào nàng.
- Mấy năm nay cũng may là có khanh trấn thủ biên cương nên Nguyệt Hoa Quốc mới được thịnh thái dân an...!Nói đi khanh muốn được thưởng gì?
Theo nguyên tác hôm nay tên Hà Uy này trở về để xin ban hôn.
- Thần cũng con dân của chủ thượng bảo vệ nước nhà là trách nhiệm thần nên làm.
- Tốt!
- Ly Nhi lâu rồi cũng chưa gặp ngươi! Chắc nó cũng muốn nói chuyện với ngươi!
Đột nhiên mẹ nàng nói câu đó khiến nàng phun hết nước trà ra ngoài ho sặc sụa.
- Nghe nói Nhị công chúa bị ngã xuống nước hôn mê ngày mới tỉnh không biết người đã đỡ chưa.
- Hà Tướng Quân yên tâm! Bổn công chúa đã khỏe rồi.
Nàng gọi hắn là tướng quân như tạo thêm một lớp rào cản giữa hai người vậy đã xa càng thêm xa.
Hà Uy đang định nói gì đó nhưng chưa kịp phản ứng lại thì một tên thái giám hấp tấp chạy vào.
- Có chuyện gì mà ngươi hớt hải như vậy? Không có phép tắc!
- Bẩm chủ thượng! Vương Thượng Bắc Minh đã tới cổng thành Nguyệt Hoa chuẩn bị vào cung yết kiến!
- Cái gì?...!Mau cho người ra ngoài tiếp đón trước bổn thượng sẽ ra sau.
Bắc Minh Vương? Hắn ta là tên nào? Cốt truyện chưa từng nhắc đến hắn!
...……...................
...Cổng Thành Nguyệt Hoa....
Một đoàn người đi theo bảo vệ Bắc Minh Vương xếp dài trước cổng.
Từ trong kiệu bóng dáng một thiếu niên mặc xiêm y trắng bước ra.
Hắn ta rất đẹp! Nước da trắng như trứng gà bóc ngũ quan cân xứng có thể nói là một mỹ nam Tiên tư ngọc sắc¹.
So với Hà Uy hắn ta căn bản không bằng một góc của tên Bắc Minh Vương kia.
Nghe nói y tên Phong Lan Thần.
(¹Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc)
Nàng đứng rất xa chỗ y nên không biết họ đang nói gì...!một lúc sau khi y đi lướt qua nàng chợt...ánh mắt hai người chạm nhau.
Một cảm xúc gì đó nảy lên trong người mình nàng không rõ.
- Hệ thống!
- Kí chủ đại nhân có gì căn dặn!
- Cho ta thông tin về tên đó! Xem thêm nam chính bao giờ mới xuất hiện.
- Theo hệ thống được biết thì Phong Lan Thần chính là nam chính! Kí chủ đại nhân đã đến lúc phải làm nhiệm vụ rồi! Vì sức mạnh của nam chủ quá lớn nên hệ thống không thể theo sát kí chủ mọi lúc được! Người bảo trọng nhé có chuyện gì thì gọi ta.
Sau khi hệ thống tải xong dữ liệu về nam chính thì biến mất.
Đúng là hệ thống rách nát! Chẳng được tích sự gì!
Dữ liệu cho biết Phong Lan Thần là một tên bệnh tật yếu ớt nhưng y có rất có tài trị quốc.
Bắc Minh Quốc dưới tay sự thống trị của y đang trên đã phát triển nhân dân an cư lạc nghiệp.
Y rất được lòng dân.
Ngoài ra y còn nhiều thân phận khác nàng phải tự tìm hiểu.
Nghĩ xong cũng là lúc đoàn người đó đã đi xa không gian xung quanh chỉ còn nàng với Hà Uy.
Nhìn tra nam kia thật chướng mắt.
Đang định rời đi thì hắn kéo tay nàng lại.
- Ly Nhi! Ta có chuyện cần nói!
- Hà Tướng Quân muốn nói gì thì nói...!lôi lôi kéo kéo ta như vậy có người thấy thì không hay!
Nàng lạnh lùng cảnh cáo thân phận của hắn mới chịu buông.
- Được!...!Hôm nay trên điện ta muốn nói chuyện với nàng tại sao nàng lại cự tuyệt ta.
- Tướng Quân thật biết đùa! Bổn cung với ngươi có chuyện gì mà nói.
- Ta...Ly Nhi nàng sao vậy! Trước kia nàng chưa từng để ý thân phận của ta.
- Ta rất bình thường! Chỉ là từ nay ngươi đừng có mở miệng ra lại gọi Ly Nhi nữa! Bổn cung là Nhị công chúa ngươi tốt nhất nên xưng hô đúng mực.
- Chúng ta lớn lên cùng nhau từ trước tới giờ nàng rất thích được ta gọi như vậy...Ly Nhi có phải nàng giận ta bỏ mặc nàng bao nhiêu năm chưa xin chủ thượng ban hôn không? Hôm nay ta trở về dự định sẽ...
Hắn chưa nói xong nàng đã ngắt lời..
- Hà Uy! Chức vị tướng quân phu nhân kia...ta chê bẩn! Đừng có tự cho mình là thanh mai trúc mã của bổn cung thì có thể ngông cuồng.
- Ly Nhi! Chẳng phải nàng rất mong chờ được gả cho ta sao?
Hắn ta có vẻ hơi thất vọng tràn trề ánh mắt mơ hồ nhìn nàng.
- Ngươi nghĩ mình là ai? Nhắc lại lần nữa đây là lần cuối ta nghe thấy hai từ Ly Nhi từ miệng ngươi...!lần sau còn dám ăn nói cuồng ngôn như vậy thì đừng trách ta vô tình.
Nói xong nàng liền bỏ đi để lại mình hắn đứng chết lặng ở đó.
...- Hết chương -....