Phong Lan Thần mặc bộ hoàng bào khí thế hiên ngang bước vào điện.
Thấy chàng đi vào mọi người trong điện đứng dậy hành lễ một tiếng "bệ hạ".
Con hồ ly xảo quyệt họ Phong mấy ngày trước bị ghẻ lạnh hôm nay được nàng tặng món quà lớn thế này xem ra chàng bị chọc cho tức chết rồi mới chạy đến đây.
- Bệ hạ trăm công nghìn việc vì nước vì dân sao lại có thời gian tới điện Thanh Loan này.
Phong Lan Thần đưa tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy rồi từng bước đi về phía chỗ nàng đang ngồi, hai tay chàng chống xuống bàn ánh mắt đăm chiêu nhìn người con gái đầy mưu mô.
- Hậu cung của trẫm có một mình Hoàng Hậu không tới đây thì có thể đi đâu?
Đi đâu? Hắn muốn đi đâu là việc của hắn liên quan tới nàng chắc! Tuy ánh mắt hai người chạm nhau nhưng chàng chẳng thể thăm dò được nàng đang nghĩ gì.
- Hay là...thần thiếp hạ chỉ tuyển tú nữ thông phòng cho bệ hạ giải tỏa được không?
Phong Lan Thần á khẩu nghẹn cả họng không biết nên trả lời thế nào.
Mọi lần nghe thấy chuyện tuyển phi hay tú nữ gì đó nàng phản đối rất kịch liệt mà giờ lại làm như không có gì...Xem ra nàng vẫn giận dỗi...
- Theo quy tắc khi gặp trẫm hoàng hậu cũng phải hành lễ nàng muốn vi phạm cung quy?
Hờ! Câu đổi chủ đề này cũng khó nghe quá đi chàng đang tự đào hố chôn mình à.
- Vậy bệ hạ phế thiếp đi...thần thiếp có thể trở về Nguyệt Hoa đường đường chính chính tuyển phò mã.
Haha! Bạch Tiểu Yên nhịn cười tới mức đỏ hết mặt.
Nàng cũng sắp cười cả ra mặt nhìn cái bản mặt đen như đít nồi của chàng thật khiến người ta thương xót có chút không nỡ.
Đám người hầu trong cung này thì khác bọn họ sợ toát mồ hôi run rẩy trong lòng.
Tiểu tổ tông hoàng hậu càng ngày nàng bạo gan hơn hôm nay còn đòi phế hậu nữa...nghe giọng của bệ hạ lần này người thật sự tức giận rồi...vẫn mong bệ hạ không giậm cá chém thớt sang họ.
- Nàng đừng mơ.
Đôi mày của chàng nhíu lại ánh mắt thâm đen hơn vài phần.
Tư Vương có thể nhìn ra phê nhà nàng đang bất hoà...chỉ thấy môi hắn cong lên một đường hình như trong đầu có tính toán mới.
Nàng đưa tay vòng qua cổ chàng kéo xuống để khoảng cách hai người xiết chặt hơn rồi mới thì thầm một câu.
- Chỉ dựa vào trò này...!chàng còn non lắm.
Xong nàng thẳng tay đẩy chàng ra quay lưng đi ra ngoài.
Lạt mềm buộc chặt? Trò này chắc chỉ có Bạch Tư Thành mới nghĩ ra được...tên tiểu nhân vô ơn chết tiệt này dám chỉ điểm lung tung cho chàng lần này xem bà đây dậy dỗ ngươi thế nào.
Tính thời gian đám đại thần phiền phức quỳ ở cửa Bắc Minh Điện suốt ba ngày sắp đuổi tới nơi rồi...chi bằng nàng chủ động tìm cho nhanh tránh để họ chạm mặt thần chết đang nổi trận lôi đình trong điện kia lại gặp hoạ sát thân.
Cốt truyện chính vết Giang Thái Uý với Hình Bộ Thượng Thư đều là hai người yêu con gái như mạng.
Theo lí thì không sai có cha mẹ nào mà không thương con cái đâu huống chi nhà họ Giang chỉ có mỗi một cô con gái.
Nhưng chính vì quá chiều chuộng nên ả ta mới kiêu căng ngạo mạn hống hách như vậy.
Đáng tiếc! Đến cuối cùng cả gia tộc họ Giang đều bị Giang Thi Thi liên lụy với tội danh cấu kết với người Hải Triều Quốc tạo phản.
Giang Định là một trung thần nghe nói hôm ông ta bị sử trảm giữa tháng tuyết rơi đầy trời...đương nhiên nàng sẽ không để việc này sảy ra.
- Thư Nhiễm! Truyền tin xuống nói bổn cung đã tới điện Chi Lan ngắm hoa.
- Vâng.
Thư Nhiễm đáp lại một câu rồi rời lui xuống.
...----------------...
...Điện Chi Lan....
Đây cũng được coi là hành cung của nàng.
Bên ngoài là vườn hoa đủ sắc màu mùi hương thơm ngào ngạt phảng phất chút gió se lạnh tạo cảm giác mát mẻ.
Kiến trúc điện này được trang trí tao nhã giản dị phù hợp với phong cảnh bên ngoài.
Chờ một lúc bên ngoài có người dẫn dẫn mấy vị đại nhân kia vào.
Nhìn họ thảm hết mức khuôn mặt trắng bệch như cắt không còn giọt máu vậy.
- Thần Giang Định bái kiến Hoàng Hậu nương nương.
Ông ấy dựa vào chút hơi tàn của thân già mà gắng gượng hành lễ với nàng.
Lâm Tĩnh ông ta cũng ở đây sao? Không ngờ người kiêu ngạo như ông ta cũng vì con gái mà thành thế này.
Phía sau các vị đại khác cũng hành lễ theo.
- Giang Thái Uý, Hình Bộ Thượng Thư, Sử Bộ Thượng Thư còn có các vị đại nhân hôm nay tới gặp bổn cung là có chuyện gì?
Nàng đứng sau tấm màn che hướng người nhìn ra phía cửa sổ, bộ xiêm y làm bằng lụa tơ tằm màu trắng cứ bay phất phới nhờ làn gió ngoài kia.
- Thần khẩn cầu nương nương hãy cứu lấy Thi Thi cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào.
Giọng ông ấy rất yếu ớt do nhiều ngày chưa ăn uống nhưng ý định cứu con gái vẫn không hề lung lay khiến nàng rất thán phục.
- Cho dù sau này có bị chính con gái của mình đâm một nhát ông cùng không hối hận.
Nàng lấy từ tay áo ra một chiếc lệnh bài màu vàng vuốt v e lặng im nghe câu trả lời.
- Thần không hối hận! Cầu xin nương nương hạ thủ lưu tình.
Ông ấy vừa nói liền dập đầu xuống sàn phần trán đã sưng nay còn chảy máu.
- Thái Uý đại nhân có thể cho bổn cung biết lí do vì sao ta phải cứu con gái ngài không? Nếu ngài trả lời được bổn cung sẽ tha cho tất cả bọn họ.
Nàng đưa ra một câu hỏi khá khó khăn phút chốc Giang Định đã rơi vào trần lặng tạm thời chưa biết nên trả lời thế nào.
Nhưng mà nàng tin ông ấy sẽ nghĩ ra một lí do thuyết phục được nàng.
...- Hết chương -....