...Giờ Dậu canh ....
Trời vừa tối không khí náo nhiệt lại bao vây khắp mọi nơi.
Hôm nay Thành Bắc Minh có lễ hội đèn hoa đăng, bình thường nơi này đã rất sầm uất rồi giờ lại có hội đương nhiên ngoài đường phố càng đông người qua lại hơn.
Nói ra cũng lạ! Đáng lẽ ra lễ hội hoa đăng mổi năm chỉ diễn ra một lần vào ngày / nhưng vài ngày trước Hoàng đế ra chiếu chỉ thêm ngày tổ chức hội này đó là ngày / và / âm.
Trùng hợp vừa đúng sinh thần của hai người chẳng biết Phong Lan Thần có ý gì? À không phải! Là Tiêu Dạ Thần mới đúng!
Một tháng chưa xuất cung không ngờ thành Bắc Minh của vài năm trước lại phồn hoa hưng thịnh thế này xem ra chàng quản lý Lục châu rất tốt.
Khắp thành treo đầy đèn lồng màu đỏ thắp sáng mọi ngóc ngách từ ngõ hẻm ra tới đường phố.
Có người nói rằng lễ hội hoa đăng là lễ hội cho các đôi tình nhân.
Họ nói đôi uyên ương thanh mai trúc mã hẹn nhau đi chơi hội mỗi người chọn lấy một chiếc mặt nạ để đeo lên nếu người con trai hay thiếu nữ tìm thấy được người mình thương cầu Dương Liễu thì chứng tỏ đôi đó có duyên nợ với nhau.
Nàng vốn chẳng tin mấy truyền thuyết vớ vẩn kia chọn bừa một chiếc mặt nạ hình hồ ly đeo vào một mình dạo trên phố đông người.
Thật ra nàng cũng không giận dỗi gì Phong Lan Thần...!nàng biết chàng có lí do bất đắc dĩ mới phong ấn kí ức kiếp trước của nàng thậm chí còn thay tên đổi họ lấy thân phận khác tiếp cận nàng.
Chỉ là nàng không biết nên đối diện với chàng bằng thân phận nào nữa là Thanh Ly kiếp trước hay Hàn Dung Ly kiếp này?
Rốt cuộc người chàng yêu là Thanh Ly hay Dung Ly cũng không quan trọng nữa nàng có linh cảm sắp tới có lẽ hai người sẽ gặp rất nhiều chuyện khó ứng phó...!cuối cùng nàng trở về thế giới vốn có chàng trở về làm Đế Quân của chàng vĩnh viễn không gặp nhau.
Dù nàng có nắm trong tay tất cả mọi chuyện nhưng thế giới này vốn chẳng còn như thế giới ban đầu nữa khó mà kiểm soát nổi.
Nàng cũng chưa nhớ ra được cái gì chỉ biết tên thật của chàng là Tiêu Dạ Thần còn nàng của kiếp trước tên Thanh Ly.
Hình như cốt truyện từng đề cập cái tên này mà nàng cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Tên Phong Lan Thần này cho dù có cạy miệng hắn ra chưa chắc đã hỏi được nên nàng phải tự điều tra.
Đoán chừng Bạch Tiểu Yên với Bạch Tư Thành sắp đi đến kết cục rồi chỉ thiếu chút thuốc kích thích thôi....!vậy là nàng sắp trở về nhà rồi!
Đang đi nàng chợt dừng lại trước một gian hàng bán đèn lồng nhỏ.
Chủ quán là một bà lão đã có tuổi tóc bạc phơ nhưng đầu óc còn khá minh mẫn.
- Cô nương muốn mua đèn lồng sao?
Bà lão thấy nàng đi đến thì mỉm cười phúc hậu nhìn nàng.
- Vâng!
Nàng đáp lại theo nghĩa tiện tay cầm một chiếc đèn lồng hình bầu dục lên xem thử ai ngờ bên dưới có treo một chiếc thẻ đỏ.
Đó là một bài thơ!
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Dịch nghĩa:
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
( Trích Thanh Ngọc Án - Nguyên Tịch)
Bài thơ này muốn nói gì đây? Nghe mà chẳng thấm câu nào.
Nàng đưa nó cho bà lão định nhờ dịch hộ thì bà ấy chỉ nói một câu.
- Người cô nương muốn đợi sẽ suất hiện nhanh thôi! Không sớm cũng muộn không muộn giữa muôn vạn người chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy cố nhân.
Chỉ cần quay đầu lại sao? Nghĩ đến đây nàng chợt quay đầu lại thử bắt gặp một người mặc xiêm y màu xanh nhạt khí chất tao nhã đang bước tới.
Hắn ta là...!Thất Cảnh Trần!
Tay hắn cầm một cây sáo ngọc đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt nhưng nàng vẫn nhận ra được.
Chắc chắn hắn ta không phải cố nhân nàng muốn gặp.
- Nương nương chúng ta lại gặp nhau rồi.
Hắn ta cười ánh mắt đặt lên người nàng.
- Tư Vương điện hạ đây không phải hoàng cung ngươi nên gọi ta là Dung Ly hoặc Tiểu Thư cũng được.
Nàng liếc hắn một cái rồi trầm tĩnh trả lời.
- Dung Ly Tiểu Thư đi xem hội một mình sao?
Hắn đứng bên cạnh nàng tùy tiện xem vài món đồ ở đây.
- Ngươi nhìn thấy có người khác theo ta à.
Nàng thật sự rất lười trả lời mấy tên nam nhân này huống chi hắn còn có ý với nàng.
- Không có.
Hắn cười gượng hạo khách sáo sau đó chọn một chiếc đèn hình con thỏ lên xem thử bất ngờ cũng có một chiếc thẻ đỏ treo dưới chiếc đèn.
Thơ viết.
Tĩnh để điểm đăng thâm trúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kì.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri.
Dịch nghĩa:
Giếng sâu đèn rọi soi bóng người,
Đường dài bầu bạn chớ rẽ ngang.
Xúc xắc linh lung hoà đậu đỏ,
Thương nhớ sâu đậm người có hay?
(Trích Tân thiêm thanh dương liễu chi)
Hắn vừa đọc liền hiểu được ý nghĩa câu thơ nhưng lại giả vờ như không hiểu cố ý đưa cho bà lão giải hộ bà ấy chỉ nói một câu mập mờ.
- Công tử nếu như thích cô nương nào thì hãy nói cho người đó biết đừng để tương tư thành bệnh.
Nàng nhớ trong cốt truyện không có chi tiết đoán thơ này chắc là do thế giới này sắp đặt.
Cái gì mà " nhập cốt tương tư tri bất tri"! Nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Sau khi chọn xong vài chiếc đèn nàng nhanh chóng trả tiền rồi rời khỏi nơi này không thèm quan tâm tới cái đuôi phía sau.
Thất Cảnh Trần đứng chắn trước mặt nàng qua trái hắn không dám qua phải nàng quay đầu hắn chẳng đứng yên một chỗ nhất quyết muốn chặn đường đi của nàng.
- Tránh ra.
Nàng lạnh lùng cự tuyệt dùng ánh cảnh cáo nhìn hắn.
- Dù gì tiểu thư cũng không có ai đi cùng hay là để tại hạ cùng đi ngắm đèn với cô nương.
Tên này tinh ranh như ma vậy rõ nàng đeo mặt nạ mà cũng nhận ra.
Hắn ta mặt dày tới nỗi cái tường thành cũng chưa chắc bì được.
Thật muốn đem hắn đá sang một bên!
- Bổn tiểu thư với ngươi thân quen lắm à!
Nàng lạnh nhạt buông một câu rồi quay người rời đi hắn chưa có ý định từ bỏ nhất quyết muốn đi theo.
- Vậy thì bây giờ chúng ta làm quen! Tại hạ Thất Cảnh Trần đến từ Hải Triều Quốc vài ngày trước mới đến Bắc Minh chưa thuộc đường không biết Dung Ly tiểu thư có phiền cho tại hạ đi theo không?
Hắn ta bắt đầu dở cái trò thư sinh nho nhã ra thuyết phục tưởng thế là nàng sẽ cho hắn theo chắc.
- Phiền!
...- Hết chương -....