Minh Thù suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được hắn nói cái gì.
Bởi vì không biết cởi quần áo nên hắn liền từ bỏ ngủ cùng mình?
Minh Thù bị cái nhận thức này dọa sợ.
Tiểu yêu tinh này sợ là có độc nha.
Trước đó là ai muốn sống muốn chết không cho ôm liền bóp chết ngươi?
Minh Thù lôi người trở lại, Độ Khâm ôm con rối ngồi trên giường cúi thấp đầu, hơi thở có chút trầm thấp.
Minh Thù đưa tay cởi áo khoác hắn xuống, sau đó thô lỗ đem người ấn xuống giường trực tiếp nằm vào trong ngực hắn, kéo chăn mền không hề có tác dụng đắp lên người hai người.
Độ Khâm dường như bị cái biến cố này làm cho mơ màng.
Một hồi lâu cũng không có phản ứng.
"Này, ngươi ôm ta còn muốn ôm con rối này?"
"..." Độ Khâm đem con rối để sang một bên, hai tay ôm Minh Thù.
Một đêm bình an vô sự.
-
Ngày thứ hai Minh Thù tỉnh lại từ trong ngực Độ Khâm, có lẽ là sau khi ngủ linh khí vận chuyển không quá trôi chảy dẫn đến tay cô có chút cứng ngắc.
A...
Sau này đi ngủ cùng tiểu yêu tinh chẳng phải là rất thống khổ?
Minh Thù đang muốn sờ đồ ăn vặt ăn an ủi một chút, đột nhiên liền bị người ta ép dưới thân.
"Ưm..."
Tay chân còn có chút cứng, Minh Thù bị ép tiếp nhận nụ hôn sáng sớm tốt lành.
Nếu không phải Hồ tiên sinh gõ cửa bên ngoài gọi cô ăn điểm tâm, đoán chừng Độ Khâm cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Minh Thù nhìn bên dưới hắn một chút: "Ngươi lại không có phản ứng?"
Độ Khâm ôm con rối, mờ mịt nhìn qua.
Hắn cần phản ứng cái gì?
Minh Thù: "..."
Minh Thù cảm thấy mình giống như một bà dì quái dị, cô tằng hắng một cái xuống giường trước, sau đó mặc quần áo cho Độ Khâm.
"Ngươi học nhanh như vậy, vì sao không biết mặc quần áo?" Trước đó hắn dùng điện thoại cũng rất lưu loát."
Tiểu cương thi Độ Khâm rất bá khí đáp lại cô ba chữ: "Không cần thiết."
Không cần...
Cần...
Đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì, ngay cả những âm thanh bình thường Hồ phu nhân luôn luôn nghe thấy cũng đã biến mất.
Hồ phu nhân ngủ ngon, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Hồ tiên sinh đối với Minh Thù chính là một trận cảm tạ.
Minh Thù: "..."
Cô cũng không làm cái gì, hôm qua căn bản cũng không thấy thứ gì.
Ăn điểm tâm xong, Minh Thù cùng Độ Khâm ngồi trong sân, cô nhích qua bên cạnh hỏi hắn: "Hôm qua ngươi chỉ về phía bụng cô ta làm gì?"
Nam nhân đang cúi thấp đầu khẽ ngẩng lên, trong con ngươi đen như mực chỉ có thân ảnh của nữ sinh.
Rõ ràng là cái nhìn chăm chú lạnh lẽo không có nhiệt độ nhưng hết lần này tới lần khác sẽ cho người ta cảm thấy hắn mang tới một chút khí thế nghiêm túc.
"Âm khí." Nam nhân nói xong liền gục đầu xuống, tiếp tục bóp con rối trong tay.
Rất muốn ôm cô.
Hắn muốn bắt cô về cùng hắn an nghỉ chung một chỗ.
Có cô bênh cạnh nhất định rất tốt.
Hồ phu nhân đi ra, vừa vặn nhìn thấy Độ Khâm đang dữ tợn bóp con rối, cô ta hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên lui lại, dưới chân không biết dẫm lên cái gì sau đó ngã xuống.
Bịch ——
Hồ phu nhân ngã xuống đụng vào một vật phía sau phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Vợ!"
Hồ tiên sinh từ giữa phòng vọt ra đến, sắc mặt biến đổi đỡ Hồ phu nhân dậy.
"Vợ à em sao rồi? Em có khó chịu ở đâu không?"
Hồ phu nhân sắc mặt trắng bệch, cô ta ôm bụng, gian nan phun ra mấy chữ: "Lão Hồ, con của em..."
Máu đỏ thẫm chảy ra dưới chân Hồ phu nhân, Minh Thù nhìn thấy một tia hắc khí từ trong bụng Hồ phu nhân chui ra ngoài, tia hắc khí kia giống như là khiêu khích Minh Thù, uốn éo mấy lần rồi vọt vào căn phòng phía sau.
"Vợ!" Hồ tiên sinh kinh hoảng kêu to.
Minh Thù lấy ra một lá bùa dán trên người Hồ phu nhân, sau đó đuổi theo tia hắc khí kia.
Một đường chạy đến căn phòng hôm qua nhìn thấy kia, cửa phòng không có khóa lại, Minh Thù đẩy cửa ra đi vào.
Vẫn là căn phòng trống rỗng.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, trong nháy mắt Minh Thù trở lại, bốn phía đột nhiên tối xuống, căn phòng đang sáng lâm vào tràng cảnh tối đen như mực.
Trong chớp mắt cô liền ở trong một vùng tăm tối.
Cái gì cũng không nhìn thấy.
Cái gì cũng không nghe được.
Nhưng vào lúc này, một con quỷ dữ tợn đột nhiên xuất hiện trước mặt Minh Thù, mở miệng to như chậu máu nhào tới.
"CMN!" Minh Thù nhảy qua bên cạnh lấy thú nhỏ ra đập tới.
Thú nhỏ mơ mơ màng màng bị ném ra, đập trúng con quỷ kia.
Thân hình con quỷ tiêu tán, thú nhỏ rơi xuống mặt đất.
Ánh sáng mờ nhạt chậm rãi sáng lên.
Thú nhỏ nhảy dựng lên: "Con sen!"
"Làm ta sợ muốn chết." Minh Thù vỗ ngực một cái.
Thú nhỏ: "..."
Thú nhỏ từ dưới đất nhảy lên người cô, leo vào trong lòng bàn tay, ngao một cái ăn hết đồ ăn trong tay cô.
Minh Thù: "..."
Trẫm chỉ mang một ít như thế đi đánh phó bản!
Minh Thù níu thú nhỏ lại nhéo nhéo một phen.
Thú nhỏ xù lông giãy dụa.
Một con quỷ lặng yên không tiếng động xuất hiện từ đằng sau Minh Thù, duỗi ra móng vuốt sắc bén dữ tợn nghiêm mặt...
Minh Thù đột nhiên quăng thú nhỏ ra phía sau.
"Trúng chưa?"
Thú nhỏ nhảy dựng lên, gầm thét: "Ta nhắc lại cho ngươi biết ta chính là heo!"
Minh Thù ghét bỏ: "Ngươi không được, ngươi không có thịt nhiều như heo."
Thú nhỏ: "..."
Bỏ nhà ra đi!
Hiện tại lập tức lập tức!
Chủ nhân này người nào muốn thì muốn!
Thỉnh thoảng có quỷ xuất hiện, Minh Thù mang theo thú nhỏ trận đập một loạn.
"Ta nói, ngươi trốn tránh làm gì, ra đây tán gẫu a." Minh Thù nói với hư không.
"Xen vào việc của người khác!" Thanh âm bén nhọn nam không ra nam nữ không ra nữ từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Đi chết đi!"
Một đám dữ tợn quỷ đột nhiên xuất hiện, từng thanh âm thét chói tai vang lên nhào về phía Minh Thù.
"Ta phi! Các ngươi có muốn nghe bài giảng dành cho quỷ không!" Dáng vẻ đáng sợ như vậy muốn hù chết trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Minh Thù không ném thú nhỏ nữa, bắt đầu vung bừa ra.
Trong lúc nhất thời toàn bộ không gian đều là tiếng thét chói tai của quỷ.
Minh Thù đảo mắt qua bốn phía, cuối cùng khóa chặt tại một nơi.
Cô xông ra khỏi bầy quỷ đang vây quanh chạy thẳng tới bên kia, đập tay vào trong bóng tối, đoàn hắc ám kia giống như đang sống chạy trốn tán loạn dưới tay Minh Thù.
"Sao ngươi phát hiện được ta!" Thanh âm tức hổn hển vang lên.
"Đại khái là bởi vì ta lợi hại đi."
"..."
Thanh âm kia sau khi kinh hoàng rất nhanh liền trấn định lại: "Bây giờ ngươi đang bị ta bao vây, ngươi cho rằng phát hiện ra ta liền có thể rời khỏi nơi này sao?"
"Wow, hóa ra ngươi lợi hại như vậy."
"Hừ!"
Minh Thù hiếu kì hỏi: "Nếu ngươi đã lợi hại như vậy, sao không biết giết Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân?"
"Giết bọn hắn quá hời cho bọn hắn!" Thanh âm kia tràn ngập hận ý:"Ta muốn để bọn hắn mất đi tất cả, sống không bằng chết."
Minh Thù tán thưởng: "Có chí hướng a."
Thanh âm kia hung tợn nói: "Ngươi biết điều thì cút nhanh lên, đây là ân oán của ta cùng Hồ gia, không liên quan tới ngươi!"
Minh Thù lắc đầu: "Vậy không được, ta còn phải kiếm tiền."
Thanh âm kia gầm thét: "Các ngươi là đám đạo sĩ thúi xen vào việc của người khác! Đi chết đi cho ta!"
Trong bóng tối, bầy quỷ dữ tợn đột ngột xuất hiện.
Minh Thù vẩy vẩy tay áo chuẩn bị đánh nhau, nhiệt độ bốn phía đột nhiên mát lạnh, một giây sau cô liền bị người ta ôm lấy, sau lưng dựa vào lồng ngực lạnh lẽo.
Bóng tối bốn phía rút đi.
Cô vẫn đứng trong căn phòng trống rỗng, nam nhân vòng hai tay từ phía sau ôm lấy cô, hoàn toàn bao bọc cô.
Trong không khí tựa hồ có tiếng kêu thảm thiết của lệ quỷ.
Mỗi một âm thanh đều tràn ngập sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.