Minh Thù mang theo An Liễm tránh khỏi những con cá nhỏ đang kết thành đội kia, tìm một nơi ở tạm thời.
Một bên quan sát hoàn cảnh bốn phía, một bên chờ hắn tỉnh lại.
Tia sáng trong rừng san hô đem bốn phía chiếu sáng.
Dòng nước ngầm trong hẻm núi cuốn bọn họ tới chỗ nào, Minh Thù cũng không rõ.
Bất quá nơi này ngoại trừ cô cùng An Liễm cũng không nhìn thấy những người cá khác.
An Liễm kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi tỉnh lại.
"Tỉnh rồi sao." Khuôn mặt Minh Thù đập vào mắt An Liễm: "Đây là chỗ nào a? Có gì ăn không?"
An Liễm: "..."
"Bị ngu rồi?" Bàn tay thoảng qua trước mặt hắn.
An Liễm chuyển động mắt theo bàn tay cô, khuôn mặt tinh xảo có chút nhíu lại, đôi môi bình thường đã nhợt nhạt lúc này càng lộ vẻ tái nhợt.
Hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấp giọng hỏi một tiếng: "Đây là đâu?"
"Lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng." Nơi đây cũng không phải sân nhà của trẫm, sao trẫm biết được!
Cái chỗ chết tiệt này, ngoại trừ đám cá nhỏ đang kết thành đoàn kia cũng không có những hải sản sống khác.
"Tôi không biết."
"Cậu không biết? Đây chẳng phải là địa bàn của cậu sao?"
An Liễm chống đỡ thân thể ngồi dậy, Minh Thù vẫn đặt tay trên bả vai hắn, hắn không có cách nào rời khỏi chỉ có thể dựa vào cô.
Hắn khẽ giải thích: "Bị cuốn vào dòng nước ngầm trong hẻm núi, ai cũng không biết sẽ tới nơi nào."
Đây chính là nguyên nhân người cá kiêng kị hẻm núi kia.
Muốn đến tộc người cá, nhất định phải thông qua hẻm núi.
Dòng nước ngầm trong hẻm núi có quy luật, tộc người cá đều rõ ràng, chỉ cần phát hiện có thứ gì ở trong tối chảy ra mà lúc đó không ở gần hẻm núi sẽ không bị dòng nước ngầm cuốn đi.
Nhưng nếu không cẩn thận bị dòng nước ngầm cuốn đi...
Theo An Liễm biết, chưa từng có một người cá nào sống sót trở về.
An Liễm nói với Minh Thù xong, tâm tình liền nặng nề.
"Nói cách khác bây giờ chúng ta phải sống dưới đáy biển?" Vậy trẫm ăn cái gì? Nơi này ngoại trừ những con cá nhỏ đủ nhét kẽ răng kia cũng không có những hải sản khác!!
An Liễm nhìn về phía rừng san hô, cánh môi tái nhợt hé mở: "Dòng nước ngầm không biết đã cuốn chúng ta đến đâu, nhưng đã có thể đi vào thì nhất định có thể ra ngoài."
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào hạt châu đang phát sáng trong túi của Minh Thù:"Cái kia của cô... Còn có thể kiên trì bao lâu?"
Nơi này không biết là nơi nào, cũng không biết có thể thông đến mặt biển hay không.
Nếu như viên hạt châu kỳ quái kia của cô không được...
Đáy lòng An Liễm có chút xiết chặt.
Minh Thù mò hạt châu ra, thú nhỏ đang ôm hạt châu, ánh sáng từ hạt châu xuyên qua người nó cũng làm nó trở nên trong suốt.
"Còn có thể kiên trì vài ngày đi."
"Vậy chúng ta tìm đường ra ngoài trước." An Liễm nhìn phía trên: "Tôi đi xem một chút có thể ra ngoài từ phía trên hay không."
Nói xong An Liễm liền muốn lên trên.
Minh Thù kéo hắn trở về: "Tôi đã xem qua, phía trên là đá ngầm, là một tảng rất lớn, không ra được. Rừng san hô bên kia có bầy cá ăn thịt người..."
Từ nơi này của bọn họ nhìn lên, phía trên chính là nước biển, đương nhiên nguyên nhân là bởi vì tia sáng cùng dòng nước nên không thể hoàn toàn thấy rõ.
Rừng san hô bên kia...
An Liễm đi xem bầy cá mà Minh Thù, nói cho cô biết đây là một loài cá ăn thịt người.
Bất quá là trong biển sâu rất khó gặp.
Chỉ cần không thấy máu, bọn chúng cũng không có tính công kích.
Rừng san hô cũng không biết rộng bao nhiêu, từ bên này căn bản không nhìn thấy điểm cuối cùng.
An Liễm nhìn về một phương hướng khác, cho ra ý kiến của mình:"Vậy chúng ta đi bên kia."
An Liễm từ trong ngực Minh Thù rời khỏi, hắn động đậy đuôi cá một chút, sắc mặt lập tức khó coi.
Minh Thù bặm môi: "Vết thương của cậu giống như đã chuyển biến xấu."
An Liễm: "..."
Không phải giống như!
Đuôi cá khẽ động liền đau.
"Tôi ôm cậu." Minh Thù cười híp mắt nói.
"Không cần."
An Liễm thử bơi về phía trước, hắn phảng phất có thể cảm giác được vết thương bị đang bị xé rách.
An Liễm quét mắt về phía Minh Thù, có nên cho cô ôm mình hay không?
"Cầu xin tôi, tôi liền ôm cậu."
"..." Hẹn gặp lại!
An Liễm vô cùng có cốt khí, một hơi bơi ra khỏi mấy mét, vết thương mơ hồ đang chảy máu.
Vừa rồi không cảm có cảm giác, lúc này tùy tiện một động cái liền đau tới không chịu được.
Ngay tại thời điểm An Liễm đang hít không khí, bên hông bị người ta nắm chặt, tiếp theo hắn liền bị bế lên.
An Liễm dán vào ngực Minh Thù, phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập của cô.
Nhẹ nhàng hữu lực.
"Nhìn tôi làm gì? Nơi này chỉ có cậu quen thuộc, nếu cậu chết, tôi làm sao ra ngoài?"
Tâm tư đang có chút loạn của An Liễm bị một câu này của Minh Thù trực tiếp đánh bay.
"Tôi sẽ đưa cô ra ngoài."
"Cậu vẫn là nên dẫn tôi ra ngoài rồi nói sau."
"..."
An Liễm biết hoàn cảnh dưới đáy biển nhiều hơn so với Minh Thù, bốn phía mặc dù là hoàn cảnh lạ lẫm nhưng tốt xấu gì hắn cũng nhận ra một vài thứ Minh Thù hoàn toàn không quen biết, cũng là người chỉ huy lộ tuyến.
Minh Thù cảm thấy may mắn là mình mang theo một tên Hài Hòa Hiệu, không thì nhất định sẽ bị chết đói ở chỗ này.
Một người một cá, không biết đã đi được bao lâu.
Vết thương của An Liễm đã chuyển biến xấu đến nghiêm trọng, hiện tại đã hoàn toàn không thể động đậy.
Hắn ngồi trên tảng đá ngầm nhìn chằm chằm đuôi cá màu trắng bạc của mình.
"Cái này còn hữu dụng không?"
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một vòng lục sắc, đó là tảo biển lúc trước hắn để Minh Thù đi tìm...
An Liễm dời ánh mắt rơi vào ngồi cô gái đang ngồi xổm bên cạnh hắn.
Hắn khẽ nhếch cánh môi: "Tôi... Lừa cô."
Minh Thù ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Lúc ấy tôi lừa cô." An Liễm rủ mắt: "Cái này đối với tôi vô dụng."
Hắn lúc ấy là nghĩ tới nếu như cô thật sự sẽ giúp mình đi tìm, vậy thì hắn có thể lừa cô rời đi rồi nghĩ biện pháp chạy trốn.
Cô đi, cũng không có khả năng trở lại.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới cô thật sự có thể mang đồ trở về.
Lừa cô?
Tâm tình có chút phức tạp.
Cô nhìn dáng vẻ tái nhợt của thiếu niên, đè xuống cơn giận,:"Trước đó không phải có thể khép lại sao?"
"Năng lực tự chữa lành của người cá rất mạnh, đây chẳng qua là khép lại bên ngoài, vết thương của tôi..."
An Liễm muốn nói lại thôi.
Minh Thù thanh âm nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc gì:"Lúc này cậu còn không nói cho tôi biết? Cậu thật sự muốn chết ở chỗ này?"
An Liễm vốn là đang chột dạ vì nói cho Minh Thù biết là mình lừa cô.
Hắn có chút nắm chặt mép của tảng đá ngầm, rũ mắt yên lặng
"Được, nếu cậu chết, tôi liền ném cậu về rừng san hô cho cá ăn." Minh Thù uy hiếp cũng rất thuận miệng.
"..."
An Liễm buông tay đang nắm tảng đá ngầm ra, chậm rãi di chuyển đến miệng vết thương.
Ngón tay hắn dùng sức, móng tay trực tiếp cắm vào vết thương.
Minh Thù giật mình kéo tay hắn lại, ngăn cản hành vi của hắn: "Cậu làm gì!"
Có bệnh a!
Trẫm còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn ăn vạ?
Cho là như vậy trẫm sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Không thể nào!!
"Cô không muốn biết sao?" An Liễm đẩy Minh Thù ra, lấy tốc độ cực nhanh làm vết thương vỡ ra, máu tươi tràn lan trong nước biển thuận theo dòng nước lưu động.
Hắn nhịn đau, tìm tòi cái gì đó trong vết thương.
Cánh môi tái nhợt khẽ nhếch lên.
"Vết thương của tôi chính là bảo hạp của tộc người cá."
An Liễm đem bảo hạp đẫm máu đưa đến trước mặt Minh Thù: "Đây chính là thứ cô muốn biết."
"Hài lòng chưa?"
Thời điểm mang theo bảo hạp rời khỏi, vì không để bọn hắn phát hiện bảo hạp nên hắn liền đem bảo hạp giấu bên trong đuôi cá của mình.
Yaze vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ tới.
Thứ hắn muốn, ở ngay chỗ này.