Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 1505: hoa thần trên trời hạ xuống (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cùng Ma Quân nói xong điều kiện, Minh Thù ngồi xổm ở nơi hẻo lánh cùng thú nhỏ vỗ tay.

Thú nhỏ hừ một tiếng: "Nhớ chia cho ta."

Minh Thù dùng lá cây vỗ vỗ nó, biểu thị biết rồi.

Ma Quân phái người ra ngoài điều tra, quả nhiên rất nhanh liền truyền đến tin tức bắt được một người trong thần tộc.

Ma Quân giận tím mặt cho người lục soát khắp nơi, nhất định phải bắt được Lăng Vô, càng thêm tuần tra nghiêm ngặt trong Ma Cung.

Tiếp theo lại bắt được thêm mấy người trong thần tộc.

Nhưng Lăng Vô vẫn luôn không thấy bóng dáng.

Minh Thù xung phong nhận việc mang ma tộc ra ngoài trượt một vòng.

Lăng Vô có thể dùng pháp thuật che giấu dung mạo cùng hành tung nhưng chữ X sáng chói nào có thể che giấu được, đó là hương khí từ linh hồn phát ra.

Lăng Vô không biết đã sai chỗ nào mà ma tộc đột nhiên phát hiện được hắn.

Nhưng Hạnh Hoa vẫn chưa cứu được ra, hắn không thể đi.

Có Minh Thù xác nhận, Lăng Vô muốn che giấu hành tung bên trong ma tộc liền khó như lên trời.

Bất quá Lăng Vô không dễ bắt như vậy, ma tộc đuổi theo nhiều lần cũng chưa bắt được người.

"Các ngươi có được không?" Minh Thù ngồi trên đỉnh đầu một ma tộc: "Không bằng trở về gọi Ma Quân?"

Ma tộc: "..."

Bọn hắn cảm thấy khả năng của mình không được.

Đây chính là Thái tử của thần tộc.

Cho nên các ma tộc lập tức trở về gọi Ma Quân.

Ma Quân: "??"

Hắn đường đường là một Ma Quân, cần phải đích thân ra mặt đi bắt một Thái tử của thần tộc?

Không đi!

Hắn không sĩ diện a!

"Đi gọi Hổ Diễm!"

"Ma Quân... Hổ Diễm hộ pháp, đang... Đang lùng bắt Lạc Hàm toàn thành."

"..."

Hộ pháp bên cạnh cũng không thể dùng, Ma Quân chỉ có thể hầm hừ tự mình ra mặt.

Ma Quân xuất thủ, liền biết có được hay không.

Lăng Vô rất nhanh bị bắt lại.

Ma Quân cho người phong bế mệnh môn của Lăng Vô.

"Sao các ngươi biết ta ở đây?!" Lăng Vô kéo căng lấy khuôn mặt, cho dù bị bắt cũng giống như toàn thế giới thiếu tiền hắn.

Ma Quân có chút khinh thường trả lời vấn đề này, hắn chính là Ma Quân!

Nhưng nghĩ đến đóa hoa Tiểu Hắc kia, hắn nói: "Có người để ta chuyển lời cho ngươi một tiếng."

Lăng Vô nhíu mày.

"Cẩm Sắt trở về."

Trên khuôn mặt căng thẳng của Lăng Vô xuất hiện một tia kinh ngạc.

Ma Giới đối với chuyện trên chín tầng trời cũng không rõ ràng lắm cho nên trông thấy Lăng Vô đột nhiên xuất hiện vẻ mặt như vậy, Ma Quân có chút hiếu kì.

Hắn vẫy tay gọi: "Đi thăm dò một chút Cẩm Sắt là ai."

"Vâng."

-

Mấy trăm năm trước, chuyện của Thái tử cùng Hoa Thần Hạnh Hoa, Hoa Thần Cẩm Sắt tại trên chín tầng trời rất xôn xao.

Chỉ cần có tâm nghe ngóng, rất nhanh liền có thể biết.

"Nói như vậy, Cẩm Sắt này hẳn là bị hóa thành tro bụi?"

"Lên diệt thần đài, ai còn có thể sống..." Ma tộc nhỏ giọng trả lời

Ma Quân hơi híp mắt, sờ lấy cằm của mình nói thầm: "Vậy Tiểu Hoa yêu là ai? Bạn của Hoa Thần Cẩm Sắt?"

Ma tộc không dám tùy tiện trả lời, cúi thấp đầu giả chết.

"Lăng Vô tên Thái tử này diễm phúc vẫn chưa cạn." Ma Quân đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Đi, giáo huấn hắn thật tốt cho ta, hỏi một chút hắn đến Ma Đô làm gì!"

Ma Quân tâm tình không ổn định, ma tộc không dám vi phạm, vội vàng rời đi.

"Chờ một chút."

"Ma Quân?"

"Hoa yêu năm nay đưa tới đều ở đâu?"

"Vẫn là nhốt ở chỗ cũ."

Ma Quân gật gật đầu, phất tay ra hiệu hắn lui xuống.

Ma Quân đi gặp Minh Thù trước, thực hiện lời hứa của mình, tìm không ít đồ tốt cho Minh Thù, còn dùng túi trữ vật đựng vào.

"Không hổ là Ma Quân, có tiền."

Minh Thù kéo lấy túi trữ vật đi ra ngoài: "Vậy ta đi trước, lần sau có cơ hội lại hợp tác."

Ma Quân chắp tay đứng trước cửa, ngăn lại đường đi của cô: "Tiểu Hoa yêu, ngươi cho rằng Ma Cung là nơi ngươi muốn vào liền vào, muốn ra liền ra sao?"

Đóa hoa màu đen có chút dừng lại.

Thanh âm thanh thúy của nữ hài tử vang lên: "Cho nên lúc ta tiến vào còn cố ý vẽ một cái truyền tống trận bên ngoài Ma Cung."

Ma Quân còn chưa kịp phản ứng, đối diện đã không còn bóng dáng của đóa hoa Tiểu Hắc kia.

"..."

"Người đâu! Người đâu!!" Ma Quân gầm thét.

"Ma Quân, Ma Quân, xảy ra chuyện gì?"

"Đi bắt Tiểu Hoa yêu kia trở lại cho bổn quân!" Cũng dám đùa nghịch hắn! Ma Quân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Ma tộc binh hoảng loạn đáp ứng.

Ngay tại thời điểm bọn hắn đi ra ngoài, bầu trời đột nhiên có hỏa cầu rơi xuống nện vào trên cung điện, lửa lớn nhất thời bốc lên.

Ma Quân bên này được ma tộc che chở rời đi.

Ngọn lửa chỉ đốt một tòa cung điện kia.

Trong con ngươi Ma Quân toát ra hình bóng ngọn lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi:"Tiểu Hoa yêu! Khá lắm!"

-

Minh Thù chạy thật xa ra khỏi Ma Cung, sau đó mới nhìn về phương hướng Ma Cung.

Lúc này Ma Cung bị lửa lớn bao trùm, bên ngoài đều có thể nhìn thấy các ma tộc dồn dập quan sát bên kia, thấp giọng nghị luận.

"Tiểu Hoa thần."Thân thể Minh Thù bay lên không, bị người ta vớt lên: "Làm ta đi tìm, ngươi đây là muốn chạy sao? Ngươi xứng đáng với công ơn ta nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy sao?"

Minh Thù nguýt hắn một cái... Đương nhiên Lạc Hàm không nhìn thấy.

"Đây là gì?" Lạc Hàm cướp lấy túi trữ vật, bên trong cặp mắt đào hoa của Lạc Hàm tuôn ra một chút nguy hiểm: "Ai cho ngươi?"

"Ta." Minh Thù túm túi trữ vật về: "Mắc mớ gì tới ngươi."

Bảo vệ đồ ăn vặt!

Tiểu yêu tinh lại muốn cướp đồ ăn vặt, không thể tha thứ!

"Ngươi là Tiểu Hoa thần ta nuôi, ngươi nói có quan hệ gì với ta?" Lạc Hàm đè ép túi trữ vật: "Ai cho ngươi?"

"Liên quan gì tới ngươi!" Minh Thù giơ đóa hoa lên, thân có thể không cao bằng nhưng khí thế không thể thua.

Lạc Hàm nhìn bộ dáng kia của cô, đột nhiên cười một chút.

"Ta là sợ ngươi bị người ta bán, lấy tiền xong lại không cần ngươi."

"Ta cũng không ngu xuẩn như ngươi."

"..."

Rốt cuộc là ai ngu xuẩn?

Ai ngu xuẩn?

Một đóa hoa như ngươi còn rất đắc ý, ai cho ngươi dũng khí!

Lạc Hàm buông tay ra, xoa xoa lá cây của cô, nhẹ giọng nói: "Đây là túi trữ vật đặc thù của Ma Cung, ngươi tiến vào Ma Cung hay là gặp phải người của Ma cung?

"Ta không nói cho ngươi biết!" Tức chết ngươi!

Lạc Hàm: "..."

Lạc Hàm nhìn chằm chằm đóa hoa, muốn một phát bóp chết cô.

Nhịn xuống!

Bình tĩnh!

Còn có chính sự!

Đừng để lão tử biết là ai cho cô!

"Vừa rồi ta nghe thấy Thái tử của thần tộc chạy đến đây." Lạc Hàm nhìn chung quanh một chút: "Hiện tại Ma Đô giới nghiêm, chúng ta tìm một nơi ở lại trước."

"Đều đã bắt được còn giới nghiêm cái gì?"

"..." Ánh mắt Lạc Hàm mang theo vài phần thâm ý rơi trên người cô:"Làm sao ngươi biết hắn bị bắt lại?"

Đại bộ phận ma tộc ngay cả Ma Cung bắt ai cũng đều không rõ ràng.

"Ta..." Minh Thù dừng lại: "Sao ta phải nói cho ngươi biết."

"Ngươi rất để ý hắn?" Lạc Hàm nâng cô lên trước mặt: "Tiểu Hoa thần?"

Minh Thù vung lá cây quất trên mặt hắn: "Coi như ta để ý hắn thì thế nào?"

X tiên sinh không thể không để ý.

Không để ý thì làm sao bắt hắn về?

Không phải mỗi một X tiên sinh đều thức thời giống như Yaze sẽ tự mình đưa tới cửa.

Ánh mắt liễm diễm của Lạc Hàm chìm xuống.

Đáy lòng hắn rất khó chịu.

Thế nhưng hắn khó chịu cái gì?

Cô bất quá chỉ là...

Lạc Hàm tự tẩy não dưới đáy lòng mình một chút, sau đó đem Minh Thù đặt trên bả vai, giọng điệu cùng thường ngày không có gì thay đổi:"Tiểu Hoa thần, ta mặc kệ ngươi làm cái gì, nhưng tốt nhất ngươi đừng nên chạy."

Minh Thù hỏi: "Ta chạy thì thế nào?"

Lạc Hàm nâng cánh môi đỏ lên thành một độ cong xinh đẹp, mang theo màu sắc mê người.

"Ngươi thử một chút."

Minh Thù từ trên bả vai Lạc Hàm nhảy xuống chạy ra thật xa.

Tiểu Hoa chống nạnh: "Chạy rồi."

"..." Xà tinh bệnh!

# ta nuôi hoa có bệnh thì làm sao bây giờ, online chờ, rất cấp bách #

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio