Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 1570: thành thị giết chóc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì sao thành phố lại biến thành dạng này, không một ai biết nguyên nhân.

Bọn họ có thể sống sót đã không dễ đang, nào có còn thời gian suy nghĩ chuyện gì.

Bây giờ muốn tìm đồ ăn cũng tương đối khó khăn.

Từ khi những người kia bắt đầu kéo bè kết phái, đồ ăn cơ bản đã bị phân chia.

Minh Thù tìm mấy cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được một chút đồ ăn.

Bất quá một chút đồ ăn đó...

Minh Thù ngồi trên bàn thở dài, xem ra cần phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Một chút đồ ăn vặt ấy căn bản cũng không đủ cho trẫm nhét kẻ răng!

Bên ngoài thủy tinh vỡ vụn, thiếu niên thò đầu vào nhìn.

Ngay tại lúc hắn dự định tiến vào, thiếu niên bỗng dưng cứng đờ, hắn chậm rãi giơ hai tay lên, cũng cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Minh Thù.

Đằng sau thiếu niện lộ ra một nam nhân.

"Ài, còn có một cô gái." Nam nhân nhìn vào bên trong một chút: "Tiểu tử thúi đừng nhúc nhích. Bên này an toàn!"

Một câu tiếp theo là nam nhân rống với những người phía sau.

Trên đường phố vắng vẻ vang lên tiếng bước chân, tiếp theo có ba nam nhân từ phương hướng khác nhau chạy đến ngăn bên ngoài cửa thuỷ tinh.

Thiếu niên bị bọn hắn bắt giữ trong tay làm con tin.

"Nữ nhân?"

Minh Thù ngồi trên quầy nhìn bốn nam nhân đẩy thiếu niên tiến vào.

"Hôm nay vận khí cũng không tệ, lại có thể gặp được một nữ nhân."

Mặc kệ là trước hay sau sự cố, người già phụ nữ trẻ em đều là quần thể yếu ớt, trở thành người chết đầu tiên của đám kia người.

Bên trong thành phố, ngoại trừ người mới tiến vào, bằng không thì rất khó nhìn thấy một nữ nhân.

Không phải nói đều chết hết.

Mà những nữ nhân này đều dựa vào thế lực lớn hoặc là tổ chức, không phải ngươi muốn chạm vào liền có thể chạm.

Không thì chính là có bản lĩnh, cũng không thể tùy tiện đụng chạm.

Bốn người này xem ra hẳn không phải là người mới.

Ánh mắt không chút kiêng kỵ dò xét trên người Minh Thù.

"Lão Đại, sao tôi lại thấy khá quen?" Một người trong đó nhìn qua có chút nhát gan cẩn thận nói một câu.

"Là nữ thì bây giờ đều cảm thấy nhìn quen mắt sao?" Nam nhân đứng bên trái cười ha hả: "Lão Đại anh lên trước."

"Lão Đại, tôi thật sự cảm thấy cô ấy..."

Nam nhân được gọi là lão đại kia đẩy mũ lưỡi trai trên đầu ra, trực tiếp xoa xoa tay đi về phía Minh Thù.

"Móa nó, từ khi đến nơi quỷ quái này, đã rất lâu cũng không gặp được cô em nào."

"Tiểu muội muội, nhanh đến để ca ca sung sướng."

"Chạy mau!" Thiếu niên đột nhiên tránh khỏi sự không chế, ôm eo lão Đại, hét lớn về phía Minh Thù một tiếng.

"Tiểu tử thúi chán sống sao!" Lão Đại một đấm đánh vào đầu thiếu niên.

Thiếu niên bị người ta lôi ra phía sau, lão Đại xoay người một cước đá tới, thiếu niên "Ực" một tiếng phun ra một ngụm máu.

"Phi, lát nữa sẽ thu thập cậu!"

Lão Đại quay người, lại là một mặt hèn mọn đi về phía Minh Thù: "Tới đây tiểu mỹ nhân!"

Minh Thù yên lặng cắn xong một ngụm khẩu phần lương thực cuối cùng.

Cô hoạt động cổ tay một chút.

-

Nửa giờ sau.

Bốn người ôm đầu ngồi xổm thành một hàng.

Minh Thù ngồi xếp bằng trên quầy, trong tay cầm cây gậy gỗ, cô gõ gõ lên quầy.

Thanh âm của nữ sinh mang theo ý cười vang lên: "Tiểu mỹ nhân, lại đến chứ?"

"Không không... Không đến." Tiểu mỹ nhân lão Đại ôm chặt đầu, run lẩy bẩy.

"Bà cô nhỏ, chúng tôi sai rồi, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng tôi." Liền biết vận khí của bọn hắn sẽ không tốt như thế.

Nam nhân trước đó cảm thấy Minh Thù nhìn quen mắt ôm đầu ngồi xổm ở bên cạnh nói thầm, đã nói nhìn cô khá quen, lão Đại còn không nghe.

Lật thuyền đi!

"Các người..."

"Bà cô nhỏ, xin tha mạng!" Lão Đại phù phù một tiếng quỳ xuống, ba người khác học theo quỳ đến vô cùng nhanh chóng.

"Tôi là hỏi..."

"Bà cô nhỏ, chỉ cần cô không giết chúng tôi, chúng tôi nguyện làm trâu ngựa cho cô!"

"Chúng tôi cam đoan nghe lời, cô để chúng tôi đi hướng đông chúng tôi tuyệt đối không đi hướng tây, xin hãy bỏ qua cho chúng tôi!"

Minh Thù gõ gõ quầy hàng, đám người lập tức không còn dám lên tiếng.

"Có gì ăn không?" Minh Thù nói xong lời kịch của mình.

Lão Đại và tiểu đệ bên cạnh liếc nhau, lập tức từ trên người lấy ra một chút đồ ăn, hai tay dâng lên cho Minh Thù.

Không có gì quan trọng hơn so với sống sót.

Mấy người này khả năng vừa quét sạch ở nơi nào, đồ ăn cũng không ít.

Minh Thù chọn lấy một bịch bánh bích quy ném cho thiếu niên đang đứng trong góc xó xỉnh.

Thiếu niên luống cuống tay chân nhận lấy, trên mặt có vết tích bị đánh, nhìn qua có chút đáng thương.

"Cảm ơn cám... cám ơn."

"Cậu vừa vào?" Minh Thù hỏi hắn.

Thiếu niên gật đầu, thành thật trả lời: "Không hiểu sao liền tới đây... Sau đó liền nhìn thấy mấy người kia ném cô vào trong đó."

Đây chính là người mới.

Vừa mới tiến vào. còn chưa từng giết qua người nào.

"Cậu tên gì?"

"Mạn Mạn."

Minh Thù ngẩng đầu nhìn qua: "Nữ?"

Thiếu niên nhìn mình từ trên xuống dưới, gật đầu: "Đúng a..."

Minh Thù chú ý đến nơi quan trọng của Mạn Mạn.

Mạn Mạn có chút quẫn bách, mặc dù lép một chút, nhưng cũng có a!

Vừa rồi chẳng lẽ cô vẫn luôn xem mình là nam nhân?

Mạn Mạn vào bằng cách nào cô ấy cũng không nhớ rõ, đây là điểm giống nhau của tất cả mọi người ở chỗ này, không nhớ rõ mình làm sao tới được.

Ngay cả bọn họ đến từ nơi nào, ký ức cũng vô cùng mơ hồ.

Mặt khác bốn người kia cũng đến chưa được bao lâu, thuộc về loại hình lấn yếu sợ mạnh, thực tế chỉ có một chút công phu mèo cào.

Minh Thù suy ngĩ một trận, thế lực kia của nguyên chủ, cô cũng không muốn trở về chịu tội.

Cho nên...

Phải có người của mình.

Kéo bè kéo lũ đánh nhau càng có ưu thế!

Có thể tìm càng nhiều vật tư!

Minh Thù quyết định mang theo bốn người này trước.

Ở bề ngoài nhìn vẫn là rất dọa người.

Bốn người làm sao biết người mình coi là nữ nhân yếu đối dễ ức hiếp lại là một bá vương hoa khó giải quyết.

Đối mặt với điều kiện Minh Thù nói ra, bốn người không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Về phần tiểu tử giả trang kia...

Minh Thù cũng không quá nguyện ý mang theo.

Thế giới thế này, tự nuôi mình đã rất khó khăn, lại mang theo một cái đuôi, vậy sẽ đói chết a!

Không mang theo không mang theo.

"Tôi sẽ nghe lời." Mạn Mạn nhắm mắt đi theo Minh Thù: "Tôi cam đoan, thật sự, hơn nữa tôi đã học qua TaeKwonDo."

Cô ấy không hiểu sao mình lại đến nơi này.

Hoàn toàn không biết tình huống như thế nào, nhất định phải tìm người đi theo mới có thể sống sót.

Người cô ấy gặp qua chính là bốn người kia cùng Minh Thù, còn có nhóm người trước đó ném Minh Thù.

Cô ấy căn bản không có sự lựa chọn.

Minh Thù ghé mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên: "Tại sao tôi phải mang theo cô?"

"Tôi..." Mạn Mạn nhìn đám người đi ở phía trước: "Cô cũng nguyện ý mang theo bọn hắn..."

Mấy người này trước đó còn muốn...

Cô cũng nguyện ý mang theo.

"Bọn hắn hữu dụng."

Mạn Mạn thẳng tắp sống lưng, tựa hồ muốn chứng minh giá trị của mình: "Tôi cũng hữu dụng."

"Ngực cũng không có, cô làm được cái gì?"

Mạn Mạn lập tức ôm ngực, gấp đến độ không biết nói cái gì cho phải: "Tôi... Tôi thật sự hữu dựng, cô mang tôi theo, tôi có thể giúp cô làm việc, tôi sẽ giặt quần áo nấu cơm, làm cái gì đều được. Tôi không muốn chết, tôi muốn sống sót."

Cô ấy muốn sống.

Nữ sinh đối diện đột nhiên cười lên: "Biết nấu cơm?"

Mạn Mạn điên cuồng gật đầu.

"Đi theo đi."

"Chỉ cần cô mang tôi theo, chắc chắn sẽ không...Cô đồng ý?"

Trên mặt Mạn Mạn lộ ra sự vui mừng, chạy đến đuổi theo Minh Thù.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio