Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 489: vương miện bóng đêm (16)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần đây Lương Thần rất xui xẻo, vốn đã lên kế hoạch ổn thỏa định đoạt lại người phụ nữ của Quý Việt An, không ngờ vừa ra tay đã không thuận lợi. Ôn Ý này với Ôn Ý trong ấn tượng của hắn hoàn toàn khác nhau.

Hắn thật vất vả mới lấy được sợi dây chuyền, còn chưa nghĩ kỹ xem mình sẽ dùng nó làm gì đã bị cô ta đoạt trở về.

“Lương thiếu nghĩ gì thế, rượu cũng không uống, gái cũng không chơi, hoàn lương sao?”

“Tôi thấy Lương thiếu đây chắc là tương tư rồi, gần đây hẹn lần nào cũng không xuất hiện, để ý ai rồi à?”

Ngày thường cùng nhau đi ăn chơi thác loạn, bây giờ đến đây làm ầm ĩ, Lương Thần thấy những người này thật phiền. Sau lần thất bại trước của hắn, những người này còn quay lại thừa nước đục thả câu.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc vạch mặt, Lương Thần chỉ có thể nhịn.

“Lương thiếu, nhảy một bản thôi.” Mùi nước hoa xông vào mặt, tiếp đó là một thân thể mềm nhũn tới dựa vào hắn:

“Lương thiếu, lần trước anh đã đồng ý dẫn người ta đi ra ngoài chơi nha, sao nói mà không giữ lời vậy. Ngày hôm nay phạt anh khiêu vũ cùng người ta.”

“Ôi…”

Bạn ăn chơi lên tiếng làm cho Lương Thần càng phiền, trực tiếp đẩy cô ả kia ra, giọng nói bực bội: “Đừng tới phiền tôi.”

Cô ả bị đẩy ra liền lảo đảo, trong phút chốc nước mắt tràn ra ngoài, tội nghiệp gọi tên: “Lương thiếu…”

“Cút!”

Những người khác bên cạnh đều cười rôm rả, cô ả vô cùng giận dỗi, giậm chân xoay người đi.

“Ôi chao, đó không phải là Ôn Ý sao?”

Ôn Ý.

Hai chữ này tựa như từ khóa được nêu bật, thoáng chốc ánh mắt của Lương Thần như đang tìm kiếm, quả nhiên thấy người chậm rãi tiến vào ở lối đi.

Buổi tiệc hôm nay là lễ đính hôn của trưởng tử Thượng Quan gia, Thượng Quan gia là một hào môn chân chính, khách mời đều là những người có địa vị.

Trong những người này, quen biết Ôn Ý không phải là ít.

“Nghe nói Ôn gia và Thượng Quan gia là thế gia kia mà, Ôn Ý tiểu thư tới cũng không có gì lạ, nhưng mà trông Ôn Ý tiểu thư thật sự là sắc quá.”

“Đúng vậy… Tôi cảm giác Ôn Ý tiểu thư rất tỏa sáng, cô ấy cười lên thật là đẹp.”

“Đẹp đi nữa có ích lợi gì, người ta có gai đó, cậu hãy tỉnh lại đi.”

Minh Thù mặc một chiếc váy ngắn ngay trên đầu gối, tóc ngắn hơi xõa, tùy tiện cài lên mái tóc một chiếc kẹp, như vậy là đã ra dáng một thiếu nữ dịu dàng.

Khuôn mặt cô mỉm cười đi tới, xung quanh giống như đang tỏa sáng khiến người ta cảm thấy thật ấm áp.

Quản gia của Thượng Quan gia tự mình ra đón tiếp, dẫn cô lên lầu. Tiếng xôn xao bàn tán cũng theo cô biến mất, dần dần nhỏ lại.

Lương Thần híp mắt, lấy điện thoại di động bấm một dãy số.

-

Minh Thù thay cha cô tới, lễ vật đều là cha cô chuẩn bị kỹ cho cô gửi qua đây, dặn cô tự tay giao cho Thượng Quan gia.

Cũng không biết hai người này là thế nào mà chơi với nhau, dù sao lão gia nhà Thượng Quan cùng lão gia nhà cô có quan hệ rất thân thiết.

Ông cũng xem Minh Thù như con gái ruột.

Một tiếng tiểu Ý, hai tiếng tiểu Ý không ngừng gọi cô, còn nhiệt tình giới thiệu cậu hai nhà ông mới vừa trở về từ nước ngoài cho cô làm bạn trai.

Minh Thù: “…” Nhà giàu đúng là đáng sợ.

Hay là trẫm đi tìm gì ăn thôi!

Thượng Quan nhị thiếu tự mình dẫn Minh Thù xuống lầu, thái độ rất thân thiết: “Nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu Ý đã lớn như vậy.”

Thượng Quan Kỳ, Thượng Quan nhị thiếu gia.

Khi còn bé Ôn lão gia sợ cô gặp chuyện không may, có khoảng thời gian gởi nuôi cô tại Thượng Quan gia. Tuổi của Thượng Quan đại thiếu gia lớn hơn bọn họ, không thường xuyên chơi với cô, nhưng nhị thiếu gia Thượng Quan Kỳ bằng tuổi cô cho nên cơ bản đều là hai đứa trẻ bọn họ chơi với nhau.

Tuy nhiên sau này Thượng Quan Kỳ lại xuất ngoại, cô cũng được đón về, đã nhiều năm chưa gặp lại.

Trước đây Thượng Quan Kỳ là một người đặc biệt ôn nhu, rất biết chăm sóc người khác, bây giờ trưởng thành xem ra tính khí này cũng không thay đổi.

“Ừm.” Minh Thù đáp một tiếng, ánh mắt chăm chú vào những món ăn đặc sắc trên bàn tiệc, từ lúc nào đã bắt đầu ăn rồi?

“Lúc trở về muốn đi tìm em nhưng anh trai của anh muốn đính hôn, trong lúc nhất thời quá nhiều việc, chưa kịp đi, tiểu Ý đừng giận anh.”

“Không sao.” Trẫm căn bản không nhớ rõ ngươi là ai.

Thượng Quan Kỳ phát hiện ánh mắt của Minh Thù, nhìn theo cười nói: “Tiểu Ý đói bụng không? Đi, chúng ta đi qua bên kia, bên kia ít người.”

Thượng Quan Kỳ dẫn Minh Thù đi vào một góc, có thể ngồi bên này, lại vừa lúc ngăn trở tầm mắt của mọi người. Thượng Quan Kỳ giúp Minh Thù chọn vài món ăn đặt ở trước mặt cô.

Minh Thù tặng cho Thượng Quan Kỳ một nụ cười rực rỡ, người tốt nha!

Thượng Quan Kỳ cũng cười theo: “Lời vừa rồi của cha anh, em đừng để trong lòng, cha chính là quá lo lắng.”

“Cái gì?” Minh Thù mơ hồ hỏi.

Thượng Quan Kỳ hơi ngẩn người, lắc đầu: “Không có gì, ăn từ từ, còn rất nhiều. Anh đi lấy nước uống cho em.”

Thượng Quan Kỳ rời đi không bao lâu, Minh Thù nghe được bên kia có tiếng huyên náo, cô ngẩng đầu nhìn nhưng quá nhiều người, không biết xảy ra chuyện gì. Thượng Quan Kỳ nhanh chóng lên tiếng khuyên giải, sau đó mọi người tản ra nói chuyện với nhau giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Ý thích nước chanh không?” Thượng Quan Kỳ đem nước chanh để trước mặt Minh Thù, giọng nói vô cùng gần gũi ôn hòa:

“Anh nhớ em thích nước ô mai nhưng không có, nếu em không thích nước chanh, anh sẽ lập tức đi đổi.”

“Được cả.” Chỉ cần có thể ăn, trẫm đều không cự tuyệt: “Cảm ơn.”

Cô nhận nước chanh, đang chuẩn bị uống, môi đã đụng tới ly lại từ từ xê dịch.

“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia gọi người.” Người hầu đột nhiên tới gọi Thượng Quan Kỳ, Thượng Quan Kỳ không chú ý tới hành động của Minh Thù.

Hắn áy náy nhìn Minh Thù cười cười: “Anh đi một lát sẽ trở lại.”

Minh Thù nhổ nước chanh ra, có hơi hoang mang nhìn bóng lưng của Thượng Quan Kỳ, không lẽ hắn bỏ thuốc mình…

Người đó là ai?

Minh Thù nhìn chung quanh, không nhìn thấy người nào khả nghi.

Minh Thù dựa vào chỗ của cô đổ hơn phân nửa ly nước chanh, sau đó ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy đi về phía sau.

“Ôn Ý tiểu thư, đây, mời cô một ly.”

Minh Thù tiếp rượu, xác định bên trong không có vật gì mới uống một ngụm, cười rồi lách người đi qua.

Cô đi qua liền có người mời rượu, đợi đến khi Minh Thù đi tới chỗ không người, gương mặt đã hơi ửng đỏ.

Minh Thù đi thẳng đến nơi không có người, cô tăng tốc bước chân, lách mình đứng ở khúc quanh.

Có tiếng bước chân rất nhỏ, lúc người đó tới, Minh Thù thuận tay vỗ xuống.

“A…”

Thượng Quan Kỳ hô nhỏ một tiếng, thân thể lảo đảo về trước hai bước.

“Thượng Quan Kỳ?”

Minh Thù thấy rõ người, quay đầu về sau không thấy ai.

“Anh đi theo em làm gì?”

Thượng Quan Kỳ ôm bả vai đau đến nhíu mày nhưng giọng nói không thấy tức giận chút nào, chỉ là nhẹ giọng giải thích rõ: “Anh thấy một mình em đi về phía bên này, không yên tâm tới xem một chút, tiểu Ý sao vậy? Có người đi theo em sao?”

Ánh mắt Minh Thù nhìn khuôn mặt của Thượng Quan Kỳ, cong môi: “Có người hạ độc trong đồ uống, em cho rằng người theo em tới là người bỏ thuốc.”

Mặt Thượng Quan Kỳ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó liền quan tâm hỏi: “Tiểu Ý em không sao chứ?”

Vẻ mặt quan tâm của Thượng Quan Kỳ không giống làm bộ, chắc không phải là hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio