Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 693: lão sư không chịu lấy chồng (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt của Bùi Cẩn tối sầm lại nhìn bốn phía, lúc này đã có không ít bạn học nhìn về phía bọn họ.

Bùi Cẩn sợ Minh Thù nói lung tung, không dám cãi nhau với cô, hắn cảnh cáo một tiếng: "Nam Chi, cậu cẩn thận một chút cho tôi."

"Ôi, cậu đừng cản tôi, tâm tình tôi tốt, không nói lung tung đâu." Minh Thù buông tay: "Cho nên bây giờ, mời hai người ngoan ngoãn rời khỏi được không?"

Ăn no mới có sức kéo giá trị thù hận chứ!

An Khả Khả cắn răng, đáy mắt có chút oán giận, sự việc lần trước trí nhớ của cô ta vẫn còn mới, vì cô hại cô ta…

Bùi Cẩn lạnh lùng "hừ" một tiếng, mang theo chút không cam lòng đưa An Khả Khả rời đi.

Bộ dạng của An Khả Khả, nào giống bộ dạng của con trai, thấp bé…

"Sư phụ, bọn họ là đồng tính à?" Doãn Tiểu Tiểu kinh ngạc, sau đó như bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi nói An Khả kia sao cứ nhắm vào tôi thế!"

Bùi Cẩn và cô là thanh mai trúc mã, hơn nữa, khi An Khả chưa xuất hiện, quan hệ giữa cô và Bùi Cẩn không tệ lắm, nhưng chính là từ sau khi hắn xuất hiện, quan hệ giữa cô và Bùi Cẩn bắt đầu xấu đi.

"Đồng tính cái gì." Minh Thù ngồi xuống: "An Khả là nữ."

Doãn Tiểu Tiểu: "…"

Đùa gì vậy?

Nữ?

Nhưng ngoại hình của An Khả thật sự rất giống con gái.

Nhưng, cô ta ngủ với con trai!

"Sư phụ, cô không nói đùa chứ?"

"Tôi rảnh vậy ư? Cô còn không đi lấy cơm?"

"Ồ! Đi ngay đây!" Doãn Tiểu Tiểu chạy đi lấy cơm nhanh như một làn khói, cô ta hấp tấp chạy vài chuyến, sau đó ngồi xuống đối diện Minh Thù: "Sư phụ, vừa rồi cô nói An Khả kia là nữ? Cái này đâu có đúng! Hắn ngủ với con trai mà."

Thẻ học sinh của An Khả chính là cái tên này, thiếu một chữ Khả.

"Ừ."

"Ngủ với con trai!" Doãn Tiểu Tiểu nhấn mạnh.

"Ừm." Và cơm liên tục.

Doãn Tiểu Tiểu hơi loạn.

Điều này sao có thể chứ? Nữ sinh sao có thể ngủ trong khu nam sinh được? Giáo viên đều mù rồi sao… Được rồi, nếu không phải sư phụ cô nói, thì cô cũng chỉ cảm thấy An Khả hơi thấp giống con gái, chứ không nghĩ tới hướng hắn chính là con gái.

"Sư phụ, cô nói bọn họ…" Doãn Tiểu Tiểu gõ gõ hai ngón tay vào nhau, chau mày trợn mắt nhìn Minh Thù.

Minh Thù nhìn bộ dạng của cô, đoán chừng là không có cảm giác gì với nam chính Bùi Cẩn này, nếu không bây giờ cũng sẽ không nhiều chuyện như thế.

Minh Thù ăn đùi gà, không quan tâm đến Doãn Tiểu Tiểu.

Doãn Tiểu Tiểu một mình luẩn quẩn một lúc, mãi đến khi Minh Thù ăn xong, cô ta vẫn chưa động đậy.

"Brừ... Brừ."

Minh Thù lấy di động ra liếc nhìn.

Là tài liệu lần trước người tìm gửi tới.

Nam Chi, thành phố A, ba mẹ mất sớm bị bỏ rơi ở cô nhi viện, một năm sau được nhận nuôi.

Người nhận nuôi họ Hứa, cũng là người của thành phố A, bởi vì vợ không thể mang thai cho nên nhận nuôi Nam Chi, lúc đó Nam Chi mới chỉ hai tuổi.

Nửa năm sau khi Nam Chi được nhận nuôi, người của Hứa gia đều ra nước ngoài định cư ở đó.

Trong tài liệu thể hiện, Nam Chi có chứng trầm cảm nghiêm trọng, trong bệnh lý có ghi chép rõ ràng trước đó cô từng có khuynh hướng tự sát hai lần, lần cuối cùng là một năm trước.

Minh Thù lật tới trang cuối cùng của tài liệu.

Phía sau có kèm ảnh chụp, đa số là ảnh chụp bình thường của Nam Chi, tấm nào cũng rất rõ ràng, dường như có người cố ý chụp.

Minh Thù trượt màn hình, Nam Chi từ một bé gái lớn lên thành một thiếu nữ, ảnh chụp đều ghi lại.

Nhưng trừ mấy bức ảnh này ra, cũng không có những cái khác.

Minh Thù gửi tin nhắn cho đối phương, hỏi bọn họ ảnh chụp từ đâu tới.

Lúc đầu đối phương không chịu nói, Minh Thù tăng thêm tiền, đối phương mới gửi một địa chỉ cho cô.

Là một trang mạng xã hội nước ngoài, nhưng Minh Thù mở ra lại cần mật khẩu mới có thể truy cập.

Minh Thù bỏ tiền mua mật khẩu, rất nhanh đã truy cập được vào trang mạng kia.

Bối cảnh là một tấm ảnh chụp sắc nét.

Người con trai nắm tay cô gái đứng giữa biển hoa, cô gái khẽ hé mắt, dường như đang nhìn người con trai, người con trai thì cúi đầu, biểu cảm ở gò má có chút giản dị, đinh tán màu đen trên tai cậu ta bị ánh mặt trời phản sáng.

Minh Thù thu tầm mắt lại nhìn về phía trang chủ.

Lần cập nhật cuối cùng là bốn tháng trước.

Bốn tháng trước… Thời gian Nam Chi trở về cũng khoảng bốn tháng trước.

Nội dung viết bằng tiếng Anh, phiên dịch sơ sơ chắc là…

[Anh biết đã hù dọa em, xin lỗi.]

Hình ảnh là một cô gái ngồi trên sô pha màu đen, cô ta mặc một bộ váy liền thân trắng toát, vẻ mặt ngây ngô nhìn vào ống kính, cả bức ảnh nhìn rất kiềm nén.

Minh Thù tiếp tục trượt.

Hầu như ngày nào cũng cập nhật, hơn nữa đều có quan hệ với cô gái, mỗi một nội dung đều là nói với cô gái trong hình, trong đó từ xuất hiện nhiều nhất chính là "xin lỗi".

Thời gian sớm nhất có thể tìm là tám năm trước.

Tám năm tước… Nam Chi cũng mới chỉ mười tuổi mà thôi.

Nhưng nội dung ban đầu cập nhật rất ấm áp, người con trai chơi trò chơi cùng cô gái, đưa cô đi chơi, đi dạo phố với cô, mua quần áo, rất nhiều hình hai người tự chụp.

Nếu phải nói không đúng, chắc là sáu năm trước.

[Em tốt đẹp như vậy, anh không nên hủy hoại em nhưng buông tay em, anh cũng không làm được, tiểu Chi, anh nên làm gì bây giờ.]

Trong hình cô gái ngây thơ ngẩng đầu, nụ cười nhàn nhạt nhìn màn hình, thời gian dường như dừng lại vào khoảnh khắc ấy.

Từ nội dung bên trong, hình ảnh càng ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt thiếu nữ cũng ít đi, cuối cùng chết lặng…

Quan hệ giữa Nam Chi và Bắc Đường không cần nói cũng biết.

Không biết tên thần kinh kia có lợi dụng hình tượng này làm ra chuyện gì hay không…

Minh Thù chuẩn bị tắt điện thoại di động, ngón tay không cẩn thận trượt qua, trang chủ lập tức hiện cái mới, một nội dung nhảy lên.

[Anh cho em thời gian sẽ không trói buộc em. Em muốn biết điều gì có thể trực tiếp hỏi anh, không cần vất vả điều tra như vậy.]

Minh Thù cũng không bất ngờ lắm, phần mềm xã hội này nhìn qua cũng không phải là trang mạng nước ngoài hay dùng, hơn nữa ngoài ảnh chụp ra, dường như không có bất cứ thứ gì khác, sao lại dễ dàng bị điều tra được.

Trừ khi… Là chủ nhân của nó cho phép.

Minh Thù như suy nghĩ điều gì, nhìn nội dung mới cập nhật kia.

"Sư phụ, nhìn gì vậy?"

Doãn Tiểu Tiểu phẩy phẩy tay mấy lần trước mặt Minh Thù, thấy thất thần như thế, chẳng lẽ là nhìn cơ thể đàn ông? Cô ta nhìn qua điện thoại của Minh Thù, chưa nhìn thấy rõ thì màn hình đã đen thui.

Minh Thù cất di động vào: "Ăn xong rồi?"

Doãn Tiểu Tiểu gật đầu, dọn đĩa trên bàn, sau đó cùng Minh Thù rời khỏi căn tin, Doãn Tiểu Tiểu chuẩn bị trốn tiết, Minh Thù cũng chuẩn bị trốn tiết, hai người vừa hẹn quyết định cùng nhau trốn học.

"Tôi biết một nơi rất vui, lát nữa sẽ dẫn cô đi…"

Doãn Tiểu Tiểu đột nhiên ngừng lại: "Ấy, kia không phải thầy Bắc Đường sao? Chủ nhiệm siêu đẹp trai của lớp cô, sư phụ, cô mau nhìn xem có phải thầy ấy hay không?"

Minh Thù nhìn theo ánh mắt của Doãn Tiểu Tiểu.

Giữa trưa, đa số học sinh đều đang ăn cơm hoặc nghỉ ngơi, xung quanh có vẻ rất trống trải, Bắc Đường đứng dưới bóng cây với một nữ sinh, nhìn có vẻ hơi chói mắt.

Chủ yếu là Bắc Đường khá là chói mắt.

Mức ảnh hưởng của nhan sắc vượt quá mức bình thường.

Nữ sinh xấu hổ nhìn Bắc Đường, cánh môi khẽ mở khẽ đóng, hẳn là đang nói gì đó nhưng Bắc Đường chỉ đứng đó, không có bất kỳ biểu hiện gì, từ đầu tới cuối biểu cảm không thay đổi dù chỉ là một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio