Hắn kinh ngạc nhìn nữ tử cực kỳ quen mắt kia.
Hoàng Phủ Vi, kia không phải nữ hoàng bệ hạ sao?
Trong lòng mơ hồ có dự cảm bất an.
Giang Ly ẩn nấp kỹ, muốn nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng chỉ có thể nghe được câu chữ đứt quãng.
"... Phu thị... Người của trẫm, tạm thời... Giữ nguyên kế hoạch... Đừng động đến... Trở về trước..."
"Bệ... Vì sao... Ta hiểu..."
Nghe không hoàn chỉnh, Giang Ly có chút bực bội.
Rõ ràng giờ phút này hắn lộ diện cũng không có việc gì, hắn là nhãn tuyến của Hoàng Phủ Vi, chuyện này có vẻ như Hoàng Phủ Vi đang nói cho Thượng Quan Như An biết.
Hắn đoán được, ba người bọn họ ở trên cùng một trận tuyến.
Nhưng mà bây giờ, hắn không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn báo cáo tình huống bên mình.
Nhìn thân thể bọn họ dần dần tới gần rồi dính sát vào nhau, Giang Ly nhịn không được khói mù dưới đáy mắt.
【 Hệ thống cảnh cáo: Nhân vật phản diện Giang Ly giá trị hắc hóa đạt . 】
"A! Tha, tha mạng!"
Mười mấy tên hắc y nhân toàn bộ nằm trên mặt đất kêu rên, Lăng Thanh Huyền phong bế huyệt vị của bọn họ, cầm lấy dây thừng.
Tiểu gia hỏa tại sao lại bắt đầu hắc hóa? Ngày nào hắn không hắc hóa thì ăn cơm không ngon sao?
ZZ, giá trị hắc hóa đã vượt độ hảo cảm, nhiệm vụ lần này có thể từ bỏ rồi chứ?
ZZ dậm chân: 【Ký chủ, mấy ngày nay, ngươi không tra độ hảo cảm đó thôi. Độ hảo cảm của nhân vật phản diện hiện tại là nha. 】
Tay Lăng Thanh Huyền dùng sức, dây thừng tự động bay qua đem nhóm hắc y nhân trói chặt lại.
Cái bước nhảy vọt này cũng lớn quá rồi. Khoảng thời gian trước không phải là sao?
【Bởi vì bách dạ phu thê, bách dạ ân đó ~】Mặc dù bọn họ cái gì cũng chưa làm.
Vậy tại sao bổn tọa còn không đọc được suy nghĩ của những người này?
【Chỉ khi có nhân vật phản diện bên cạnh thì mới có thể sử dụng Độc Tâm Thuật. 】
Quả nhiên giống như phỏng đoán lúc đầu của nàng, đúng là vô tích sự, dùng Độc Tâm Thuật còn phải đưa hắn theo mình người.
"Lăng vương, vì sao không hỏi chúng ta do ai phái tới?" Kẻ cầm đầu nhóm hắc y nhân hỏi.
Chỉ cần Lăng Thanh Huyền hỏi, bọn họ sẽ có thể giá họa cho người khác.
Vậy không hỏi.
Lăng Thanh Huyền đem dây thừng giao cho tướng lĩnh đứng chờ bên cạnh: "Đem bọn họ đưa vào cung, giao cho bệ hạ."
Tướng lĩnh kia cũng không phải người nhiều lời, quả thực đối với Lăng Thanh Huyền nghe lời răm rắp: "Dạ, điện hạ."
Hắc y nhân giãy dụa: "Chúng ta phải giao cho Hình Bộ mới đúng! Ngươi, ngươi sao có thể..."
"Bổn vương thích."
Chuẩn bị xong lễ vật cho Hoàng Phủ Vi, Lăng Thanh Huyền không để ý bọn ho ở sau lưng tru tréo, xoay người lên ngựa.
Tại phủ Thừa Tướng, Giang Ly nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Quan Như An. Chưa từng nghĩ tới y cũng là người của bệ hạ, vậy mà còn níu lấy hôn ước không buông.
Hắn chán ghét Thượng Quan Như An, đồng thời cũng chán ghét chính mình.
Hai người kia hành vi bắt đầu không kiêng kị. Hắn quay người trở lại hoa viên, không ngờ nhìn thấy A Gia đang bị mấy tên vọng tộc kia khi nhục.
A Gia khắp người là mảnh vụn điểm tâm, bị người đẩy ngã trên mặt đất. Người bên cạnh nhìn thấy Giang Ly tới, lập tức cáo trạng.
"Giang phu thị, hạ nhân này của người làm việc thật quá qua loa, bưng một cái dĩa cũng bưng không vững. Bọn ta đang giúp ngươi quản giáo cho tốt đó."
Giang Ly cười nhạt: "Vậy sao?"
A Gia nửa ngồi trên đất, vội vàng tìm ghế dựa đỡ lên, lại bị người xô đẩy: "Đồ vật trong phủ Thừa Tướng đều rất quý giá, ngươi đừng có mà làm hỏng."
Chịu ảnh hưởng từ Thượng Quan Như An, bọn họ khinh nhục không được Giang Ly, vậy thì khinh nhục người hầu của hắn. Dù sao cũng chỉ là một tên hạ nhân mà thôi.
A Gia cắn răng, không có loạn kêu to. Cậu đang chờ công tử nhà mình quyết định. Trước lúc đó, không thể để những người kia nắm được bất cứ nhược điểm nào.
"À." Giang Ly xoay người cầm lên điểm tâm cùng chén trà trên bàn mình, cười hướng về phía nam tử vừa lên tiếng ném tới, trên mặt, trên thân, một chỗ cũng không bỏ sót.
"Giang Ly! Ngươi làm gì?" Người nọ hét lên. Nước trà còn hơi nóng, bộ dáng gã nhảy dựng lên đặc biệt hài hước.
Giang Ly vẻ mặt bình tĩnh kéo A Gia lên, giúp cậu phủi vụn bánh trên người.
"Làm chuyện mà các ngươi vừa làm." Giọng nói của hắn nhiễm lên hàn ý.
Khi những người kia đem thế lực gia tộc sau lưng mình treo lên miệng, Giang Ly thưởng thức mảnh vỡ chén trà. Từng bước từng bước, như Diêm Vương đến gần, duỗi tay đặt ở cổ người nọ.
"Tiếp tục nói đi." Nụ cười dịu dàng trên môi, động tác trên tay lại làm người sợ hãi.
Mảnh vỡ sắc bén cắt qua, làm cổ công tử kia nháy mắt hiện một đạo vết máu.
"Giang Ly! Ta là biểu đệ của bệ hạ, ngươi dám đối với ta như vậy?"
Có gì mà không dám. Trừ bỏ nhiệm vụ, chuyện khác ả không xen vào việc của hắn được.
Vết cắt càng sâu, những người khác đứng bên cạnh chỉ nhìn mà không dám động, công tử kia bị dọa đến sắp phát khóc.
"Bệ hạ cùng điện hạ sẽ không buông tha cho ngươi!"
Không buông tha thì không buông tha thôi.
Lại dùng sức một chút, nam nhân này sẽ bị hắn cắt vỡ kinh mạch.
Bằng không cứ gϊếŧ hết tất cả đi, bên tai sẽ không còn vo ve ồn ào nữa.
Hắn trước nay chưa từng mất khống chế như vậy, cũng không biết bị điều gì kích động.
A Gia cũng sợ hết hồn, muốn chạy đến ngăn cản, lại có người trước cậu một bước tiến lên, nhẹ nhàng đè lại tay Giang Ly, kéo trở về.
"Giang Ly."
Thanh phong từng đợt, thổi tan đi ác niệm.
Giang Ly ngơ ngác nhìn về phía nữ tử như thanh phong hạo nguyệt bên cạnh.
"Thê chủ."
Mang theo ủy khuất, mang theo kinh hỉ.
Nam tử kia chân mềm nhũn ngã xuống đất. Lăng Thanh Huyền rút ra khăn tay, giúp Giang Ly lau sạch máu tươi trên tay.
Lực độ không lớn, lại lau đến sạch sẽ sáng bóng.
Giang Ly trong nháy mắt không còn tức giận, ngay cả cảm xúc âm u vừa rồi cũng bay mất.
"Thê chủ." Hắn lại gọi một tiếng.
"Ừ." Lăng Thanh Huyền đáp lời.
Trên mặt đất, nam tử kia hoảng sợ khóc lóc kể lể: "Lăng vương điện hạ, cũng may ngài tới kịp lúc, bằng không phu thị nhà ngài đã gϊếŧ chết ta rồi!"
"Người độc ác như vậy, mong điện hạ trừng trị!"
Lăng Thanh Huyền thu hồi khăn tay: "Ác độc?"
Giang Ly trong lòng hoảng hốt, không muốn nàng biết những chuyện mình gây ra, nhưng mà tên công tử lại kia chỉ vào cổ mình, nói: "Ngài xem, vết thương lớn như vậy. Tâm tư của hắn độc ác, phải..."
"Không phải, thê chủ, ta... Bởi vì bọn khi nhục A Gia, ta mới..." ●﹏●
Đôi tay luống cuống bị nắm lấy, Giang Ly không biết phải tiếp tục nói gì. Làm cũng đã làm rồi, thấy cũng bị nàng thấy rồi, giải thích cũng vô dụng. (。╯︵╰。)
Có khi nào nàng sẽ hưu hắn hay không?
Cảm thụ được hắn nội tâm chua xót, Lăng Thanh Huyền khẽ chau mày.
Tiểu gia hỏa rất để ý đến nàng.
Nàng lạnh giọng nói với nam tử kia: "Không phải người vẫn còn chưa chết đó sao."
"Hả?" Nam tử kia còn chưa hiểu ý Lăng Thanh Huyền.
"Ngươi không chết, coi như đã thủ hạ lưu tình. Phu thị của bổn vương là người mà ngươi có thể phán xét?"
Người ở đây, bao gồm cả Giang Ly đều kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ tới, Lăng vương thật đúng là hộ phu. Chỉ cần ngươi không chết, phu quân nhà nàng làm gì ngươi cũng đều không sai.
"Về sau thấy Giang phu thị, giống như thấy bổn vương."
Lăng Thanh Huyền lưu lại mấy lời này, dắt Giang Ly rời đi phủ Thừa Tướng, A Gia vội vã đuổi theo.
Bàn tay lạnh như băng nắm đến gắt gao, Giang Ly khẽ nhúc nhích, hai người họ biến thành mười ngón đan xen.
Giang Ly trong lòng mừng thầm, trên mặt thần sắc lại như thường.
Cũng chỉ mình A Gia mất hứng: "Điện hạ, nam tử kia là biểu đệ của bệ hạ, có phải..."
"Có bổn vương."
Lăng Thanh Huyền cưỡi ngựa trở về, nói dứt lời liền lên ngựa, bàn tay trắng nõn kéo một cái, Giang Ly đã ngồi vào trong ngực nàng.
A Gia: ... Còn, còn ta thì sao? (っ˘̩╭╮˘̩)っ
Cậu trông mong nhìn công tử nhà mình.
Giang Ly rũ mắt nói: "A Gia, đi xe ngựa đi."
Thấy sắc quên người hầu! 凸( ̄ヘ ̄)