Giang Ly giận dỗi mấy ngày nay, hoàn toàn không thèm lắc lư trước mặt Lăng Thanh Huyền.
Nàng cũng không chủ động tới tìm hắn.
Bên tai truyền đến âm thanh vỗ cánh, trong lòng trầm xuống. Hắn đi đến bên giường đem tin từ bồ câu đưa thư lấy xuống.
Thông qua tin tức của Thượng Quan Như An, cùng sự kiện cưỡi ngựa trên phố kia, Hoàng Phủ Vi xác định Giang Ly đã lấy được tín nhiệm của Lăng Thanh Huyền.
Thư tín lần này là bảo hắn nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ hạ độc.
Giang Ly cầm tờ giấy kia, chậm chạp không có hồi âm, bồ câu đưa thư nghẹo đầu nhìn hắn.
Hắn duỗi tay vuốt ve lông vũ của bồ câu đưa thư. Có thêm đồ ăn cũng không tệ.
"Công tử, không hay rồi! A Gia cửa cũng không kịp gõ đã xông vào.
Giang Ly phất tay cho bồ câu đưa thư rời đi: "Vội vàng hấp tấp cái gì."
A Gia thở dốc một hơi nói: "Công tử, ta vừa mới ở tiền viện nghe lén được. Đêm nay, điện hạ cũng Lễ Bộ Thượng Thư đến Liên Lâu."
Khó trách muộn như vậy còn chưa trở về, Giang Ly ngừng một chút, cau mày: "Ngươi nói Liên Lâu?"
"Đúng vậy, chính là chốn yên hoa chi địa kia. Nghe nói đêm nay còn có một tiểu quan đến từ dị vực xuất tràng, ây da, công tử..."
Giang Ly chạy thẳng ra ngoài, trong lòng nổi lửa. Mấy ngày nay hắn không đi tìm nàng, nàng liền chạy tới Liên Lâu tìm nam nhân?
"Công tử, chúng ta đi bắt gian?" A Gia thật vất vả đuổi kịp, thở hồng hộc.
"Chứ còn gì nữa!" Giang Ly quát.
【Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Giang Ly giá trị hắc hóa đạt . 】
Lăng Thanh Huyền: "???"
Giữa oanh ca yến vũ, Lăng Thanh Huyền cùng Lý Như ngồi trong nhã gian, tú ông mặc hồng y sặc sỡ, cười híp mắt.
"Cung nghênh Lăng vương điện hạ, không biết điện hạ đến đây là muốn...?"
Dáng vẻ của Lăng Thanh Huyền bá tánh đều nhận ra, Lý Như thì không có ấn tượng gì mấy, cho nên trên cơ bản đều đang hỏi Lăng Thanh Huyền.
"Công sự."
Tới cướp tình báo, còn không phải công sự thì là gì.
Lý Như bội phục mà chọc chọc nàng. Có thể đem lý do đi dạo thanh lâu nói đến nghiêm trang như vậy, không hổ là Lăng vương.
Tú ông xấu hổ cười cười, không ngờ vị này lại tới đây làm công sự: "Vậy các vị cứ tiếp tục đàm luận, có chuyện gì ra bên ngoài phân phó một tiếng là được."
Tú ông rời đi, nhã gian chỉ còn lại hai người các nàng, Lý Như thoáng buông lỏng.
"Điện hạ, ta nói ngài nghe, nào có nữ nhân nào không ăn vụng. Huống hồ ngài lại xuất chúng như vậy, nam tử đều xếp hàng dài chờ ngài đến ăn."
"Câm miệng." Nói nhiều, ồn áo chết được.
Lăng Thanh Huyền cầm chén trà, suy nghĩ có nên ném chết nàng ta hay không.
Lý Như bị nạt, lập tức lúng túng: "Được rồi, ta không quấy rầy ngài, ta đến chỗ cửa sổ nhìn."
Nhã gian của các nàng ở lầu hai, cửa sổ vừa vặn hướng về sân khấu lớn kia.
Hiện tại còn chưa đến thời điểm mỹ nhân kia lên sân khấu, cho nên có vài tiểu quan khác đang biểu diễn sáo trúc.
Lý Như ghé vào cửa sổ, cảm thấy mấy nam tử này đều không đẹp bằng tiểu phu thị nhà Lăng vương.
Đáng tiếc nhà Lý Như có mấy con cọp đực, ngày thường trông chừng nàng ta rất khẩn, không cho nàng ta ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm.
Như nhà Lăng vương chỉ có một người, thật là nhẹ nhõm.
Nàng nghiêng đầu hỏi: "Đúng rồi, điện hạ, ngài định chừng nào thì cưới công tử nhà Thừa Tướng?"
Thật chờ mong muốn biết Lăng vương phủ có thêm một nam tử sẽ thành ra thế nào.
"Không định cưới."
Lý Như: "???". Nàng ta hình như vừa biết được chuyện không nên biết.
"Điện hạ, ngài sẽ không cưới Thượng Quan Như An?"
"Bổn vương chưa từng đáp ứng."
Lý Như mặc niệm, nàng ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết.
Thanh âm đàn sáo ngừng, phía dưới đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay reo hò nhiệt liệt, Lý Như vội vàng nhìn xuống dưới.
Còn đang nghi hoặc, lụa mỏng đỏ tươi từ trên trời giáng xuống, một làn gió thơm đánh tới, nam nhân trên thân quấn sa mỏng màu sắc tương xứng, chậm rãi đáp xuống.
Lý Như tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Nam tử kia da thịt lộ ra trắng nõn lại mềm mại, còn phiếm ánh sáng, khiến người ta liếc mắt một cái liền không dời đi được.
Dung mạo kia tràn ngập dị vực phong tình, hốc mắt hơi hơi ao hãm, tròng mắt màu vàng nâu hệt như hổ phách, mái tóc đen như mực xen lẫn tơ vàng ảo diệu che đi địa phương nhạy cảm.
"Điện, điện hạ, ngài mau đến xem, người này thật là đẹp!"
Y cùng Giang Ly là hai kiểu đẹp hoàn toàn khác nhau.
Bất quá đều hấp dẫn người khác.
Lăng Thanh Huyền nghe những tiếng hét chói tai kia cùng âm nhạc lần nữa vang lên, yên lặng uống trà.
Cứ như nước trà so với mỹ nhân dưới kia còn hấp dẫn nàng hơn.
Lý Như xí một tiếng, tự mình thưởng thức.
Màn biểu diễn mang theo phong cảnh đẹp vô hạn kết thúc, tú ông lên đài, bắt đầu buổi đấu giá đêm đầu tiên của nam tử phía dưới.
Giá của đêm đầu tiên chính là minh chứng giá trị của hoa khôi.
Lý Như sờ sờ túi, xẹp lép, nhìn no mắt là vui rồi.
Cho dù có tiền, cũng không có gan mà.
"Điện hạ, ngài thật không có hứng thú?"
"Không có."
【Thỉnh ký chủ đấu giá được Phượng Liên, thu được tình báo. 】
Lăng Thanh Huyền: "..."
ZZ, ngươi muốn bổn tọa tự vả mặt sao?
【Ký chủ giỏi quá, cả 'vả mặt' cũng biết luôn ~】
Bổn tọa muốn vả mặt heo của ngươi.
【...】Cuộc sống mà...
"Năm trăm lượng!"
"Tám trăm lượng!"
"Một ngàn lượng!"
Âm thanh kêu giá liên tục vang lên, Lăng Thanh Huyến đứng dậy đến bên cạnh Lý Như, lấy từ không gian ra một chồng ngân phiếu.
"Ý của điện hạ là...?"
Lý Như tức khắc gật đầu, "Ta hiểu, ta hiểu."
Quả nhiên điện hạ muốn ra tay sao?
Lý Như đếm ngân phiếu, giúp Lăng Thanh Huyền kêu giá: "Hai ngàn lượng!"
Đương nhiên nàng ta bụm mặt kêu, sợ người khác nhận ra.
Có người không cam lòng yếu thế: "Ba ngàn lượng!"
Lăng Thanh Huyền lại rút ngân phiếu, Lý Như có chút kinh ngạc: "Điện, điện hạ, nhiều quá rồi."
"Kêu."
Lý Như ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục kêu: "Một vạn lượng!"
Dưới lầu chần chờ, nửa ngày không phát ra âm thanh.
Hoa khôi lần trước cũng chỉ đạt tám ngàn lượng. Chỉ có một đêm, chi nhiều tiền như vậy, có hơi thiệt thòi.
Thấy không ai tiếp tục kêu giá, tú ông đầy mặt vui mừng: "Chúc mừng vị tiểu thư trên nhã gian lấy được đêm đầu tiên của Phượng Liên."
Lông mi dày rậm khẽ chớp, nhìn lên lầu, Phượng Liên nhàn nhạt cười, lại làm mê đảo một đám người.
Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại bị người khác lấy được.
"Điện hạ, vậy ta trở về trước?" Lý Như hướng Lăng Thanh Huyền cáo từ. Sắc trời đã tối, còn không mau quay về, sân cũng không có mà ngủ.
Ra cửa, Lăng Thanh Huyền được đưa tới một gian phòng. Chỉ một lát sau, Phượng Liên được đưa tới.
Y thay một bộ y phục, như cũ đem dáng người hoàn mỹ bọc đến như ẩn như hiện.
"Tiểu thư, muốn tắm gội trước sao?"
Thanh tuyến của y thô trầm, nhìn từ khoảng cách gần, đôi mắt kia đặc biệt mỹ lệ.
Lăng Thanh Huyền chỉ vào bình phong, "Ngươi đi tắm."
Nồng muốn chết, mùi quỷ gì.
Phượng Liên thấy nàng thần sắc như thương, ngược lại có chút kinh ngạc. Người này thấy y thế mà không chút dao động.
Bất quá lời của khách nhân, nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo.
Y cởi trang phục treo trên bình phong, cố ý tạo ra tiếng nước ái muội: "Tiểu thư, không cùng tắm sao?"
Lăng Thanh Huyền nhìn quần áo của y.
Cùng tắm cái gì, chật chết được, bổn tọa không có loại yêu thích đó.
"Lo tắm đi."
Lăng Thanh Huyền móc lấy trang phục, ở bên trong tìm kiếm tình bào.
Sớm biết tình báo giấu trong trang phục, nàng cần gì bỏ ra một vạn lượng, trực tiếp vào phòng y tìm không phải được rồi sao?
ZZ đúng là thứ đồ phá của.
【...】Hình như nó chiều ký chủ quá nên ký chủ hư phải không? Nó quyết định không nhắc nhở.
Sau khi Lăng Thanh Huyền cất kỹ tình báo vừa lục soát được, đại môn bị đá văng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của Giang Ly, tràn đầy lệ khí.