Đôi môi ngọt lịm vừa tiếp xúc, câu lên thiên lôi địa hỏa.
Không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động như vậy, Hạ Kình sau khi kinh ngạc qua đi, bức thiết muốn giành lại chủ quyền.
Kỳ đại gia làm tốt lắm, thế mà tìm cho cậu một em gái nhiệt tình như lửa. Cậu quyết định tiếp tục làm bạn với Kỳ Dật.
Hạ Kình vốn thích nữ nhân chủ động một chút. Nữ sinh này vị ngọt, vóc người lại đẹp, không gian nhỏ hẹp trong xe tràn ngập hơi thở của hai người.
Thời điểm Hạ Kình trầm mê, ghế ngồi của cậu bị mở chốt cố định, cả người ngã ra sau. Trong cơn thất thố, đối phương vẫn có thể bận tâm đến tâm tình của cậu, từng chút trấn an.
"Tiểu Hạ, em thật cởi mở nha. Anh chưa từng thử trong xe đâu."
Cậu vừa hít thở vài hơi liền sửng sốt, ngón tay nhỏ nhắn của đối phương đã cởi ra thắt lưng của câu, chuyển đến phía dưới.
Toàn thân hơi cứng lại, cậu kinh ngạc với kỹ xảo của đối phương, vừa khó chịu vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Lưu Hạ khóa ngồi trên người cậu, cúi người đè lên, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
Giữa cơn ý loạn tình mê, Hạ Kình gật đầu: "Thích, thích lắm. Nhưng chúng ta có thể đổi chỗ không?"
"Em phục vụ cho anh, không tốt sao?"
Máu mũi của Hạ Kình đã sắp chảy ra tới: "Tốt."
Phi thường tốt luôn, mới nghĩ thôi đã kích động đến lên trời.
Chỉ là bàn tay đang làm loạn kia, bất tri bất giác chuyển đến phía sau.
Khẽ run, biểu tình trên mặt Hạ Kình chuyển thành nghi hoặc: "Đây là kiểu chơi mới gì vậy?"
Hình như có gì đó sai sai. Sao lại tiến đến phía sau rồi?
Tay của cậu không biết từ lúc nào bị trói lại, đặt ở một bên.
Người phía trên cười tà, giọng điệu trở nên trầm thấp ác liệt: "Hạ thiếu, lần đầu tiên, để em cho anh một hồi ức khó quên."
Hạ Kình trong cơn ngơ ngác bị nâng eo lên, đau đớn kịch liệt đánh tới, khuôn mặt cậu trong nháy mắt tái nhợt.
"A!"
"Đậu má!"
Kho tàng thô tục tích lũy cả đời của Hạ Kình đều phun ra hết, nhưng người phía trên vẫn chăm chỉ cày cuốc, còn khẽ cười nói: "Hạ thiếu, giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên Lưu Hạ."
Giọng nói tà mị giữa không gian chật hẹp càng trở nên rõ ràng. Tay Hạ Kình không tránh thoát được, thừa nhận một đợt nối một đợt đau đớn cùng khác thường.
Cậu nhìn lên trần xe, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đời phóng đãng, vô tư lự của mình trở nên u ám.
Kỳ đại gia, đậu xanh rau má nhà anh!
________________________________________________________________________________
Kỳ Dật hắt hơi một cái, đem áo khoác của mình choàng lên cho Lăng Thanh Huyền.
"Buổi tối lạnh, cũng không biết mặc nhiều áo một chút."
Áo khoác hơi nặng, Lăng Thanh Huyền muôn giũ ra, bị Kỳ Dật đè lại.
Hắn một bên lấy điện thoại ra, một bên ôm cô.
"Đóng băng tài chính hiện tại của Kỳ gia, cử người giám sát Kỳ Tuấn /, còn nữa..."
Hắn nhìn về phía Lăng Thanh Huyền: "Nữ nhân bên cạnh Kỳ Tuấn tên gì?"
"Đồ Tuyết Nguyệt."
Kỳ Dật cầm điện thoại tiếp tục phân phó: "Điều tra Đồ Tuyết Nguyệt, xem cô ta cùng tiệc rượu lần trước có liên hệ gì."
Điện thoại nói xong, hai người cũng vừa vặn về đến nhà.
"Tiệc rượu?" Lăng Thanh Huyền đột nhiên hỏi.
ZZ nhắc nhở: [Chính là thời điểm ký chủ mới tới vị diện á. Nhân vật phản diện chính là tại tiệc rượu kia được nguyên chủ đỡ đến khách sạn.]
Lăng Thanh Huyền có chút ấn tượng.
Kỳ Dật bị cô hỏi như vậy, lông tơ lập tức dựng lên.
Nếu như bị thân ái biết được lúc trước hắn cùng một cô gái ngủ chung trên một giường, phải giải thích thế nào đây?
Việc cấp bách trước mắt là tra rõ Đồ Tuyết Nguyệt. Còn nữ sinh cặn bã kia, muôn ngàn lần không thể để cô ta xuất hiện trước mặt thân ái.
Hắn không muốn giữa hai người họ có nguy cơ rạn nứt.
"Không có gì, tụ hội thông thường mà thôi." Kỳ Dật hàm hồ nói cho qua, Lăng Thanh Huyền cũng không hỏi thêm.
Hiện tại Lăng Thanh Huyền đang ở nhà Kỳ Dật, nhưng hai người chia phòng mà ngủ. Dù sao đối với tuổi tác của Lăng Thanh Huyền, hắn vẫn tương đối lí trí."
Tắm rửa xong, Kỳ Dật giúp Lăng Thanh Huyền lau tóc, ngửi được hương vị trên người cô, động tác trên tay chậm lại.
"Thân ái, cho tôi hôn được không?"
Lăng Thanh Huyền nghiêng mặt qua, hắn hôn một cái, cảm thấy thật mệt mỏi.
Hắn bảo cô dọn tới ở cùng làm chi cơ chứ. Mỗi ngày nhìn được, sờ được, nhưng không ăn được thật là thống khổ mà.
Phát hiện được biểu tình xoắn xuýt của hắn, Lăng Thanh Huyền dùng miệng đụng đụng hắn: "Sao vậy?"
...Loại khí tức dễ ngửi này tới gần, càng làm hắn chịu không được.
"Thân ái, chừng nào mới tới sinh nhật em?"
Lăng Thanh Huyền né tránh vấn đề này, liếc hắn: "Lúc trước chú không phải gọi tôi là thằng nhãi ranh sao?"
Đổi xưng hô cũng đổi đến thuận miệng như vậy.
Kỳ Dật sắc mặt cứng đờ, lúng túng: "Ai gọi? Là tên khốn nào gọi thân ái như vậy?"
Hắn lại hôn trộm một cái, thở dài: "Thật thơm mà."
Lăng Thanh Huyền tiếp tục xem TV. Điện thoại vang lên, là Lưu Hiểu gọi đến, hỏi hôm nay xảy ra chuyện gì. Video cô và Lưu Hạ đánh người bị người ta cắt ghép rồi đăng lên mạng.
Cô lời ít ý nhiều, tổng kết thành, Kỳ Tuấn não tàn.
Lưu Hiểu: ...
Sau khi hiểu đại khái, Lưu Hiểu lại hỏi: "Chuyện này chị và đoàn trường sẽ giải quyết. Hai người đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà. Lưu Hạ được Hạ Kình đón từ bệnh viện."
Lưu Hiểu sững sốt: "Anh họ sao lại vào viện? Manh tương, em không sao chứ? Có bị thương không?"
"Không có."'
Lưu Hiểu thở phào: "Anh họ đúng là cùi bắp, đánh nhau còn thua cả con gái."
"Manh tương, em nghỉ ngơi cho khỏe nha. Chị gọi cho ảnh một chút."
Cô cúp máy, Kỳ Dật nhìn qua: "Nữ... Nam sinh kia là Lưu Hạ?"
Hình như là người lần trước bị Kỳ Tuấn vây đánh.
Lăng Thanh Huyền gật đầu, duỗi tay ôm lấy cổ hắn.
Kỳ Dật yên lặng chịu đựng, trong lòng mặc niệm không nên nghĩ xa xôi.
________________________________________________________
Lưu Hiểu quả thật gọi cho Lưu Hạ, nhưng một hồi lâu mới có người bắt máy.
"Anh họ, anh..." Cô còn chưa kịp hỏi gì, đã nghe thấy bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn.
"Ư...Ưʍ... Lưu Hạ... Tôi... A..."
Lưu Hiểu ý thức được điều gì, trong nháy mắt đỏ mặt.
"Anh, anh họ, anh đang ở bệnh viện?" Lưu Hiểm cảm thấy đến cả giọng của mình cũng đỏ lên được.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá, xấu hổ quá. Nhưng mà rất muốn nghe tiếp.
"Đang bận. Cúp máy đi."
Giọng Lưu Hạ mang theo chút nghẹn, hô hấp cũng gấp rút.
Lưu Hiểu sợ chính mình nghe được chuyện gì không nên nghe sẽ bị anh họ chặn số, không hóng được dưa, cho nên nhanh chóng ngắt cuộc gọi."
Ôi chua choa, kích động quá à!
Không đúng, không phải Manh tương nói anh họ đang ở cùng Hạ tiên sinh sao? Không lẽ người kia là...
Hạ Kình muốn đạp chết nam nhân đang đè trên người mình, nhưng cậu không còn chút sức lực.
Cậu lần đầu tiên nếm trải cảm giác toàn thân hóa thành một vũng nước, làm thế nào cũng ngưng kết không nổi.
Lưu Hạ, Lưu Hạ, cái tên này thật là khắc sâu trong óc cậu.
Muốn thoát khỏi cơn trầm luân này, cậu khàn giọng, tức giận nói: "Lưu Hạ, chờ đấy, tôi phải gϊếŧ chết cậu!"
Nam sinh cười nói: "Anh chắc chứ?"
Ánh sáng trắng lóe lên, Hạ Kình có chút suy yếu.
"Mới đó đã mệt rồi?" Lưu Hạ vuốt ve gương mặt cậu: "Hạ tiên sinh, tôi rất thích anh nha."
Tìm được người phù hợp với mình, cũng khó khăn lắm chứ bộ.
Bất quá thấy lúc trước dáng vẻ Hạ Kình không quá yêu thích thế giới của anh, Lưu Hạ quyết định nỗ lực thêm nữa, khiến cậu thích mới thôi.
Anh vỗ vỗ mông cậu, than thở một tiếng.
Người có thể khiến anh nhung nhớ, kỳ thật cũng không nhiều.
________________________________________________________
He he, mới mua được bộ bàn phím cho điện thoại, giờ nghỉ trưa gõ một chương mở hàng nè.