Thấy nàng đứng dậy, thị vệ lập tức vào tư thế phòng bị: "Điện hạ, người này biết võ công, nhất định có ý đồ xấu, không thể giữ lại."
Đôi mắt lạnh của Sở Mính hơi nheo lại, thị vệ kia lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.
Lăng Thanh Huyền không thèm để ý đến họ, định bước xuống giường.
Thế nhưng một bàn tay kéo nàng lại, khiến nàng lại ngã xuống trường kỷ.
Muốn lật trời phải không?
Thừa dịp nàng suy yếu mà táy máy tay chân.
Khi Lăng Thanh Huyền còn đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì đưa hắn về trời, nam tử đã nghiêng người tới, chống tay hai bên đầu nàng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Hôn bổn cung lần nữa."
Lăng Thanh Huyền: ???
【 À há, nhân vật phản diện lần này rất biết điều nha. Ký chủ, mau! Chụt chụt chụt ~】
Nín.
【... Okela ~】
Lăng Thanh Huyền không tránh không né, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu không chút phập phồng: "Không hôn."
Ngươi bảo bổn tọa hôn thì bổn tọa phải hôn à? Bổn tọa là một tiểu cô nương có tôn nghiêm. Kiên quyết không hôn!
Đôi mày tuấn tú chau lại, Sở Mính hơi kinh ngạc với đáp án của Lăng Thanh Huyền.
Cho tới bây giờ, chưa từng có ai dám ngỗ nghịch với hắn.
Thế mà thiếu nữ trước mắt lại sừng sững bất động, một chút cũng không sợ hắn.
Thị vệ đặt tay lên chuôi kiếm.
Cô nương này đúng thật là tìm đường chết mà. Vừa nãy bị đâm một kiếm còn chưa đủ, bây giờ lại tiếp tục khiêu khích điện hạ.
Không biết Sở Mính đang tự hỏi điều gì, hắn nhìn đôi môi gần trong gang tấc vì mất máu mà trở nên nhợt nhạt, muốn tìm lại cảm giác lúc đó.
Hắn cúi người, môi lướt qua má nàng, Lăng Thanh Huyền tránh khỏi nụ hôn của hắn.
Thị vệ: ... Y vừa thấy cái gì vậy?
Một lần nữa bị cự tuyệt, Sở Mính chăm chú nhìn chiếc cổ mịn màng kia, nhịn không được đưa tay.
"Tránh ra, ta muốn đi về."
Quả nhiên Tẩy Y Cục mới là mái ấm. Nàng ở trong phòng ăn xong rồi ngủ thì đâu xảy ra lắm chuyện như vậy.
Bàn tay vươn ra bị hất sang một bên, Sở Mính biểu tình ngơ ngác, lần nữa bắt lấy nàng.
Có thôi không thì bảo.
Lăng Thanh Huyền móc chân, trở tay khống chế hắn, đè hắn xuống trường kỷ.
"Điện hạ!" Thị vệ rút kiếm khỏi vỏ, kề lên cổ Lăng Thanh Huyền, cứa đứt vài sợi tóc.
Sở Mính nhìn nàng, khóe môi cong lên.
"Lưu lại Đông cung hầu hạ bổn cung. Bổn cung sẽ không gϊếŧ ngươi, được chứ?"
Tiểu gia hỏa cười lên, trình độ mê hoặc chúng sinh cũng tăng lên vài bậc. Tay Lăng Thanh Huyền cũng không dùng sức quá mạnh.
"Không được. Ta ở ngay đây, gϊếŧ đi."
Đây là lần đầu tiên có người đưa tới cửa bảo hắn gϊếŧ.
Sở Mính cũng không biết vì sao huyết dịch toàn thân như sôi trào.
Đàm phán thất bại, thấy nàng lại muốn bỏ đi, Sở Mính lên tiếng: "Ngươi dám rời đi nơi này một bước, ta sẽ gϊếŧ sạch người của Tẩy Y Cục."
Muốn điều tra thân phận hiện tại của nàng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với hắn. Sở Mính không tin nàng có thể bỏ mặc toàn bộ Tẩy Y Cục.
Lăng Thanh Huyền ném lại hai chữ: "Tùy ngươi."
Gϊếŧ đi, gϊếŧ đi. Ngươi vui là được.
Thị vệ cầm kiếm có chút bối rối, không hiểu nổi ý của Thái Tử. Nữ tử này có gϊếŧ hay không đây? ¯\_(ツ)_/¯
【Ký chủ, lệnh bài để hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên ở tại Đông cung, ngươi trở về làm gì? Ở lại đây không phải thuận tiện hơn sao? 】
Đây là Đông cung?
【Chứ gì nữa.】
Hết thảy vì nhiệm vụ.
Lăng Thanh Huyền buông tay ra, ngồi vào một bên: "Vậy ta miễn cưỡng ở lại."
Quả nhiên vẻ trấn định vừa rồi chỉ là đóng kịch. Những kẻ kia là nhược điểm của nàng.
Sở Mính cười lạnh. Chỉ là mấy kẻ râu ria thôi, chờ hắn cởi bỏ khúc mắc sẽ đem toàn bộ gϊếŧ sạch.
"An bài phòng cho nàng, ngay bên cạnh tẩm điện của bổn cung."
"Điện hạ?" Thị vệ hiểu không nổi nhưng vẫn theo lệnh mà làm.
Lăng Thanh Huyền ấn vào miệng vết thương, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Thân mình mềm mại của nàng dựa vào bên cạnh, theo nhịp thở, vài sợi tóc rối trước mặt hơi hơi lay động.
Sở Mính lại gần, hơi mím môi, lén lút hôn lên môi nàng một cái.
Không có cảm giác.
Phải là nàng chủ động mới có tác dụng sao?
Sở Mính siết chặt nắm đấm, lòng tràn đầy bực bội.
Muốn gϊếŧ người.
Chỉ là trong đầu thoáng qua dáng vẻ nàng ngã vào vũng máu, huyệt Thái Dương bỗng nhói đau.
Rõ ràng chỉ có mùi máu tươi mới có thể làm hắn trấn định lại.
Hô hấp dồn dập một hồi, hắn bình tĩnh lại, đứng dậy rời đi.
_________________________________________________________________
Khi Lăng Thanh Huyền thức dậy, nàng vẫn duy trì tư thế lúc trước.
Đau quá, cổ sắp vẹo rồi.
Bốn bề vắng lặng, nàng lấy ra mấy viên thuốc uống vào, vết thương bắt đầu được chữa trị.
Tiểu gia hỏa của vị diện này còn hung tàn gấp mấy lần Giang Ly, muốn gϊếŧ là lập tức ra tay, lời nói cùng cử chỉ đều rất kỳ quái.
【Tính cách của nhân vật phản diện vặn vẹo, xin ký chủ hãy mang đến cho hắn mùa xuân đầy hương hoa và nắng ấm nha ~】
Không. Đổi tiểu gia hỏa khác đi.
【Vậy mời ký chủ đi tìm thân phận lệnh bài trước đi ạ.】
Nhiệm vụ ẩn giấu không làm thì làm chính sự.
Thân phận lệnh bài của Quốc Sư cùng khí tức của nàng có liên quan, cũng là vật không thể thiếu để chuyển vận.
Lăng Thanh Huyền tập trung tinh thần cảm thụ trong điện một chút.
Không có.
Xem ra là ở phòng khác.
Nàng mở cửa ra, ánh trăng trút xuống, nam tử thay một bộ y phục thêu mây và mặc trúc, toát lên vẻ quân tử nhẹ nhàng, không thể khinh nhờn.
"Hôn bổn cung."
"Không hôn."
Không thể đổi chủ đề khác hay sao?
Sở Mính nghe giọng Lăng Thanh Huyền lạnh lẽo đến cùng cực, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay nàng.
Xem ra trong thời gian ngắn không thể thuần phục được nàng.
"Muốn gì?"
"Đưa ngươi đi dùng bữa."
_______________________________________________________________________________
Canh giờ này, hầu hết mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ có điện nào đó của Đông cung vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bàn đồ ăn đủ sắc hương vị là do nhóm ngự trù làm sau khi bị nỗi kinh hãi làm tỉnh khỏi cơn ngái ngủ.
Mặc dù ăn cơm giờ này có hơi bất bình thường nhưng Thái Tử điện hạ vốn có bình thường ngày nào đâu. Vì mạng nhỏ, bọn họ dĩ nhiên ngoan ngoãn nghe theo.
Trên bàn bày đầy thức ăn, bát đũa lại chỉ có một bộ, đặt trước mặt Lăng Thanh Huyền.
Mười mấy thái giám, cung nữ run lẩy bẩy đứng hầu hạ xung quanh.
Cung nữ này gặp phải chuyện gì vậy? Toàn thân đều là máu!
Còn nữa, nàng có thể ngồi dùng bữa cùng bàn với Thái Tử, rốt cuộc có lai lịch gì đây?
Lăng Thanh Huyền không để ý đến bọn họ, cầm đũa lên, ăn chậm rì rì.
Trong mắt nhóm thái giám, cung nữ, đây là bữa ăn cuối cùng của nàng.
Xong một bữa cơm, Lăng Thanh Huyền phát hiện Sở Mính vẫn đang chăm chú nhìn nàng.
Nàng sờ sờ lên mặt. Không có dính hạt cơm nào mà?
"Ăn xong rồi?"
"Ừ."
"Giúp nàng tắm rửa, đưa đến tẩm điện của bổn cung."
Sở Mính ra lệnh, lập tức có cung nữ tiến đến đưa Lăng Thanh Huyền đi tắm.
Tắm thì tắm, nhưng đưa đến tẩm điện của hắn làm gì?
Tắm rửa, thay quần áo mới, Lăng Thanh Huyền nhìn chính mình trong gương.
Mặc quần áo long trọng như vậy làm gì đây? Nàng có phải tới làm Thái Tử Phi đâu!
"Được lọt vào mắt điện hạ là phúc phận của ngươi. Đêm nay ngươi nhất định phải hầu hạ điện hạ cho tốt. Chớ có chọc giận ngài ấy."
Cung nữ thay y phục cho nàng lời nói ý vị sâu xa. Nhìn bộ dáng nàng ta hẳn là đã ở Đông cung khá lâu.
"Hầu hạ?"
"Phải. Nếu ngươi không biết, vậy học theo cái này đi."
Cung nữ nhét một sấp giấy vào tay Lăng Thanh Huyền. Nàng còn chưa kịp xem qua đã bị xô đẩy đến tẩm điện của Sở Mính.
Đèn đuốc sáng trưng, nam tử tay cầm tấu chương, ánh nến chiếu rọi xuống dung nhan như họa. Nếu không phải tiếng xấu đồn xa, hẳn là một thiếu niên tuấn lãng.
Cung nữ cho Lăng Thanh Huyền một biểu tình có thể phiên dịch thành: Chúc ngươi may mắn. Cố gắng sống sót qua đêm nay. Nhé!
Cửa chính đóng lại, Lăng Thanh Huyền đứng trước mặt hắn, sấp giấy trong tay rơi lên bàn.
Tranh vẽ nam nữ quấn quít, triền miên hết sức rõ ràng.