Sở Mính phát hiện, cung nữ nhà mình có hơi xui xẻo.
Nàng đi trên đường bằng phẳng cũng sẽ vấp.
Nghiên mực, ấm trà qua tay nàng đều sẽ vô cớ bể nát.
Phòng nàng ở cũng thường hỏng cái này, hư cái kia.
Cho nên sau khi tuyển Tú Nhi vào cung, Sở Mính phân phối ả tới chỗ Lăng Thanh Huyền, chăm sóc riêng cho nàng.
Thay y phục mới, Tú Nhi còn tưởng mình sẽ từng bước tiến vào con đường vinh hoa phú quý. Kết quả không ngờ tới, cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy Lăng Thanh Huyền.
Vải vóc trên người nàng tốt hơn y phục của ả không biết bao nhiêu lần.
"Tiểu Thanh!" Tú Nhi kinh ngạc không biết nói gì. Nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, ả liền nhớ tới cảm giác sợ hãi khi giặt mười mấy thùng quần áo.
Tay ả cũng run lên.
Tiêu thị vệ bình tĩnh nói: "Sau này, ngươi phụ trách sinh hoạt hằng ngày cùng sự vụ cá nhân của Thanh cô nương."
Mấy lời này có hơi quen tai, có điều Tiêu thị vệ đã giao phó xong, trở về điện của Sở Mính.
Tú Nhi cắn răng mới kiềm chế biểu tình của mình không quá dữ tợn.
Cùng là cung nữ, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
Lăng Thanh Huyền nghĩ xem có thể phân phó ả làm gì: "Ngươi đi tìm ít gỗ đến đây."
Tú Nhi sửng sốt: "Gỗ?"
Có dự cảm xấu.
Sau khi Tú Nhi đem gỗ về, Lăng Thanh Huyền cho ả một cây rìu rồi ngồi một bên: "Mời bắt đầu biểu diễn."
Tú Nhi cầm cây rìu nặng trĩu, hoang mang không rõ: "Có ý gì?"
"Bàn trong phòng ta hỏng rồi. Ngươi tới đúng lúc, làm cho ta một cái đi."
Rìu nện thật mạnh xuống đất, Tú Nhi tóc tai rối bời.
Ả là cung nữ!
Ai lại sai cung nữ đóng bàn ghế chứ!
Lăng Thanh Huyền không theo kịch bản, Tú Nhi phản kháng không được, chỉ có thể thành thật chặt gỗ.
Đến tận chạng vạng, ả mới hoàn thành một cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lăng Thanh Huyền tiến lên xem thử.
Sự thật chứng minh, có chí ắt làm nên, Tú Nhi thật sự có thể làm ra một cái bàn.
"Tiểu Thanh, ngươi còn có ít đồ để quên ở Tẩy Y Cục, bao giờ theo ta về lấy?"
Trải qua quan sát, Đông cung đề phòng nghiêm ngặt nhưng Lăng Thanh Huyền có thể tự do ra vào.
Ả tới đây có hai mục đích, một trong số đó, là dụ Lăng Thanh Huyền ra ngoài.
"Không đi."
Đồ đạc gì, còn bắt nàng đi lấy, phiền phức.
Tú Nhi nghiền hòn đá dưới chân: "Vậy được rồi, chừng nào ngươi lấy thì ta đi cùng ngươi."
Lăng Thanh Huyền lại đưa ả một con dao nhỏ.
Tú Nhi: ???
"Thủ công của ngươi không tệ, khắc một bức tượng nhỏ đi." Lăng Thanh Huyền đưa cho ả một khúc gỗ nhỏ.
Tú Nhi đơ người. Ả tới làm cung nữ. Cung nữ! Không phải thợ mộc!
Khắc tượng gì mà khắc! Ả chỉ muốn cầm dao đâm chết Lăng Thanh Huyền!
"Thanh cô nương, điện hạ gọi ngươi đến dùng bữa." Tiêu thị vệ tới truyền lời, nhìn thấy cung nữ Tú Nhi mới tới tay cầm dao nhỏ.
Ánh mắt y run lên, kề kiếm lên cổ Tú Nhi.
"Ngươi là người của ai? Dám đem theo binh khí!"
Tú Nhi sợ tới mức tự quẹt mình bị thương, sắc mặt trắng bệch: "Không, không, không, không phải của ta."
Sắp chết, sắp chết rồi, là kiếm thật!
"À, là ta cho nàng ấy. Không sao đâu."
Lăng Thanh Huyền giải vây, Tú Nhi không chút cảm động.
Ả trơ mắt nhìn Lăng Thanh Huyền sắp đi ăn bàn tiệc lớn, cùng Thái Tử điện hạ. Trong nháy mắt, lòng ả lạnh băng.
Có điều...
Ánh mắt chuyển qua cửa phòng mở rộng của Lăng Thanh Huyền, ả đâu thể bị ức hiếp vô ích như vậy được.
Lăng Thanh Huyền đến nơi, phát hiện thức ăn đã hơi nguội.
"Sao ngươi không ăn trước?" Nàng hỏi thăm thiếu niên anh tuấn, thấy nét mệt mỏi trong mắt hắn, thuận tay gắp cho hắn một đũa.
Khí sắc Sở Mính tốt hơn một chút: "Chờ ngươi."
Mấy năm gần đây, hoàng đế không chuyên tâm làm việc, thường xuyên đem quốc sự ném cho Sở Mính xử lý.
Cho dù tính cách Sở Mính có tệ đến thế nào đi nữa, chỉ cần hắn còn sống, hoàng đế sẽ không thể phế truất cái danh Thái Tử này.
Hắn đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương đến giờ mới trở về.
Nhìn bàn sơn hào hải vị kia, kỳ thật hắn chẳng muốn động đũa tí nào. Nhưng nhìn cái miệng nhỏ của Lăng Thanh Huyền từng chút một cắn đồ ăn, hắn cảm thấy tìm lại được cảm giác ngon miệng.
Nhìn hắn vẫn luôn nhấp môi, giọng điệu Lăng Thanh Huyền lạnh lùng: "Há miệng ra."
Cánh môi vô thức mở ra, Lăng Thanh Huyền đút hắn một đũa, tiện tay véo mặt hắn vài cái.
"Xuýt!!"
Phía sau một tràng tiếng hít khí lạnh.
Mười mấy cung nhân sợ tới mức sắp tiểu ra quần.
Thái Tử điện hạ gϊếŧ người như ngóe vậy mà để tiểu cung nữ đút cơm, còn bóp mặt!
Bọn họ nhất định là mù rồi.
Nhai kỹ nuốt chậm, tầm mắt Sở Mính cứ dán chặt đôi môi của Lăng Thanh Huyền.
Muốn hôn, nhưng có thật nhiều người đang nhìn.
Hắn dùng nắm tay chống lên môi, đầu lưỡi khẽ liếm vành môi.
【Ký chủ, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện giảm còn . Mừng quá!!!!】
Chẳng thấy đáng mừng chỗ nào cả.
【E hèm. Ký chủ, chúng ta phải lạc quan một chút. Ngươi dành thêm thời gian ở bên cạnh nhân vật phản diện, bẻ thẳng tam quan của hắn lại là được rồi.】
Bổn tọa cảm thấy hắn không có vấn đề gì cả.
【...】Hắn không có vấn đề thì ai có?
Cơm nước xông xuôi, Sở Mính kéo Lăng Thanh Huyền về tẩm điện.
Các cung nhân nhìn mãi thành quen, nỗ lực khống chế biểu tình của mình.
Tú Nhi đến tìm Lăng Thanh Huyền thấy cảnh này lại há hốc mồm kinh ngạc.
Tình huống gì đây?
Thái Tử máu lạnh vô tình trong truyền thuyết đang kéo tay cung nữ tiến vào tẩm điện.
Chẳng lẽ là thị tẩm?
Khó trách! Khó trách nàng không muốn trở về. Hóa ra nàng cùng Thái Tử có tầng quan hệ này, còn không thể có danh phận.
Tú Nhi cảm thấy mình phát hiện một bí mật động trời. Ả muốn đem chuyện này nói cho Tư Mã Vân Y biết, biết đâu Tư Mã Vân Y sẽ cho ả thêm ít tiền.
Tú Nhi đến Đông cung, chính là chủ ý của Tư Mã Vân Y.
Nhưng khi Tú Nhi nhìn thấy thiếu niên ở trong bóng đêm lại không nhiễm bụi trần kia, trái tim ả lại đập loạn nhịp.
Thân là cung nữ của Tẩy Y Cục, ngày thường không có dịp thấy được các chủ tử. Thái Tử điện hạ mà ả vẫn luôn nghe thấy trong những lời bàn tán, hóa ra lại tuấn mỹ đến thế.
Nếu như, nếu như có thể ở lại bên cạnh hắn, dù chỉ là làm ấm giường, cũng đủ rồi!
Tú Nhi động lòng xuân, ánh mắt cứ dính chặt vào thân ảnh kia cho đến người đã đi mất.
Ả nhất định phải ở Đông cung, trở thành nữ nhân của Thái Tử điện hạ!
Ngồi lên giường lớn mềm mại, Sở Mính sáp lại gần: "Bổn cung đói."
Lăng Thanh Huyền lấy điểm tâm trên bàn đưa hắn.
Ai bảo ngươi ăn như mèo ngửi. Đàn ông con trai ăn gì mà có tí ti.
Sở Mính ngoảnh mặt đi, không chịu ăn điểm tâm: "Đói."
Giọng nói thiếu niên trầm thấp, như nhịp trống va vào tiếng nhạc, ánh hắn chăm chú nhìn vào đôi môi của thiếu nữ.
"Vậy ngươi muốn ăn gì?"
Tiểu gia hỏa hắc hóa, phải cưng chiều.
Môi mỏng khẽ nhếch: "Muốn hôn ngươi."
"Hôn có thể no sao?"
Sở Mính gật đầu, được như ý nguyện bắt lấy đến đôi môi mềm mại kia.
Giữa hơi thở hỗn độn, hắn lại cảm thấy mình như ăn mãi không no, càng lúc càng đói.
Lăng Thanh Huyền đưa tay sờ sờ bụng hắn: "No đâu mà no, vẫn xép lép đây nè."
Kỳ thực cũng không xẹp lắm, có cơ bụng.
"Ưm!"
Bụng dưới Sở Mính run lên, hô hấp vừa rồi chỉ rối loạn, giờ lại như ngưng trệ.
"Tiểu Thanh..."
Hắn chụp lấy tay nàng, ngữ điệu có chút luống cuống.
"Hửm?"
Miệng hôn rồi, tay nắm rồi, còn chuyện gì nữa?
Sở Mính cắn răng, nhắm mắt, khó nói nên lời.
Lăng Thanh Huyền rút tay mình ra, không cẩn thận đụng phải Hỏa Diệm Sơn.