【Ký chủ, ngươi cứ bỏ đi vậy sao? Nhân vật phản diện đang gϊếŧ người kìa, ngươi... Ầy! Thật kỳ lạ! 】
ZZ dường như đang hoang mang điều gì, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Dù sao nó có nói thì nàng cũng không nghe lọt tai, cho nên nàng về phòng, lên nóc nhà ngồi.
Nếu ở giữa nóc nhà của hai gian phòng, mắc võng nằm có phải vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhỉ?
【Ký chủ, ngươi muốn cho cả Đông cung xem ngươi ngủ à?】
Tại sao không?
Ha! Mời, mời ngài biểu diễn!
ZZ vò đầu bứt lông: 【Ký chủ, báo cho ngươi một tin tốt.】
Lăng Thanh Huyền không đáp lời làm bầu không khí có phần lúng túng.
【E hèm. Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện chỉ còn thôi.】
Không nhận ra luôn đấy.
Mới nãy còn trốn nàng đi chém người, còn bảo Tiêu thị vệ ném nàng ra ngoài.
Tất nhiên Tiêu thị vệ không dám, thế nên nàng mới bay thẳng lên nóc nhà.
Không chạm đất Đông cung, tương đương với không ở Đông cung.
【Ký chủ thật đúng là lanh lợi nha.】( ̄∀ ̄)
Không lanh lợi bằng ngươi.
【E hèm.】Nở một nụ cười e thẹn mà không mất đi lễ phép.
Lăng Thanh Huyền ngồi một lát, chỉ thấy Tú Nhi từ phòng ả đi ra, vẻ mặt thẹn thùng.
Cô nương này đang định đi gặp tình lang à?
ZZ xúi giục: 【Ký chủ đi theo là biết mà.】
Không có hứng thú.
【Trời còn sớm. Đi đi.】
Lăng Thanh Huyền sờ vuốt mấy miếng ngói.
Vậy hôm nay ngươi che chắn, không được ló đầu ra.
【... Được. Được!】Rốt cuộc ký chủ không muốn nhìn thấy nó đến mức nào vậy chứ. Khóc thút thít thành mưa bão! 。゚(。ノωヽ。)゚。
Tú Nhi hít sâu vài hơi, bước vào căn phòng mà Lăng Thanh Huyền bị đưa đến vào hôm đầu tiên cô tới Đông cung. Có mấy cung nữ tiến lên hầu hạ ả cởϊ qυầи áo, tắm gội.
Được những người này vây quanh hầu hạ, được thoải mái dễ chịu ngâm nước nóng là điều mà cả đời Tú Nhi cũng không ngờ tới.
Ả nhìn những cánh hoa trên mặt nước, không nhịn được mừng thầm trong lòng.
Hùng tâm tráng chí vừa nổi lên lúc nãy, bây giờ đã thành sự thật, ả nhất định là nữ nhân được trời cao ưu ái.
Quả nhiên chỉ cần Tiểu Thanh cút đi, ả lập tức có thể thế chỗ.
Cũng không biết nàng ta làm gì chọc giận điện hạ. Đúng là đứa đần.
Ả bụm mặt, hít sâu mùi hương của những cánh hoa, cười si mê.
Đêm nay, ả sẽ trở thành nữ nhân của Thái Tử điện hạ.
Lăng Thanh Huyền ở trên nóc nhà nhìn xuống động tác của Tú Nhi, sờ cằm một cái.
Tú Nhi có khát nước cũng không đến mức phải uống nước tắm của mình vậy chứ? °O°
【Ọe! Ký chủ ơi, người ta đang động lòng xuân á.】
Khác nhau chỗ nào?
【...】Đèn da trâu thắp hoài không sáng!
________________________________________________________________________
Thiếu niên đã thay y phục nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng. Mùi hương ấy tản mát từ thân thể hắn, không phải trên quần áo.
Tay của hắn sạch sẽ, khó mà tưởng tượng được mới một giây trước máu khô còn nhuộm kín cả bàn tay ấy.
Đây không phải tẩm điện mà là nơi hắn vừa gϊếŧ người lúc nãy. Vết máu trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên trường kỷ đã trải chăn đệm.
Đôi mắt hắn phản chiếu ánh nến sáng rọi, như có như không mà nhìn thanh kiếm đã được rửa đi vết máu.
Trên cổ tay như còn vương hơi ấm, hắn đưa tay sờ vài cái, lại đặt lên má, có chút lưu luyến.
"Điện hạ, người đã đưa đến." Ngoài điện, có cung nữ hồi báo.
Sở Mính dời tay, đôi mắt trầm thấp.
Hắn đối xử đặc biệt với một người như thế, nhất định là vì trước nay chưa từng có loại tiếp xúc này với bất kỳ ai. Nếu đổi thành một người khác, nói không chừng cũng sẽ làm hắn thoải mái.
"Vào đi."
Cung nữ vội vàng nhỏ giọng hỏi Tú Nhi: "Ngươi biết thị tẩm chứ?"
Lần trước, vị Thanh cô nương kia không thành công, nhất định là do không biết. Cung nữ nọ băn khoăn có nên soạn một quyển nhập môn vỡ lòng không.
Tú Nhi vội vàng trả lời: "Biết, ta biết."
Chuyện kia, biết sơ qua.
Ả lập tức trở nên căng thẳng, không thể vì chuyện này mà đi đuổi ra được.
"Vậy mau vào trong. Nhớ hầu hạ điện hạ cho tốt."
"Dạ."
Cửa chính mở ra, Tú Nhi hốt hoảng bước vào, suýt chút nữa giẫm lên váy.
Y phục này lộng lẫy quý giá, Tú Nhi cẩn thận vén lên, nhìn về phía trường kỷ.
Thiếu niên như vị thần bất khả xâm phạm, tản ra sự cám dỗ đầy bí ẩn khiến Tú Nhi không khống chế nổi nhịp tim đập rộn ràng.
Vừa nghĩ đến lát nữa mình sẽ nắm dưới thân hắn, khuôn mặt Tú Nhi đã đỏ bừng.
"Lại đây."
Tú Nhi bị giọng nói này làm cho tê dại. Ả gật đầu một cái, từng bước tới gần thiếu niên kia.
Sắp thở không nổi.
Sở Mính nhìn ả tới gần, trong lòng càng thêm kỳ quái.
Chán ghét.
Hắn không thích nữ nhân này tới gần.
Nhưng vẫn phải thử một chút, có lẽ nhịn một lát cảm giác này sẽ biến mất. Chẳng phải lúc đầu hắn cũng đâm Lăng Thanh Huyền một kiếm đó sao? Rồi sau đó mới chấp nhận nàng đến gần, cảm nhận được niềm vui sướng khác biệt với thời điểm gϊếŧ người.
Tú Nhi đến trước mặt hắn, hoàn toàn không ý thức được sát khí tản ra từ trên người hắn.
Ả quỳ xuống bên chân hắn, giọng nói mềm nhũn: "Điện hạ ~"
Ánh mắt của thiếu niên có hơi đáng sợ, liếc mắt một cái như có hàng ngàn cây kim đâm vào người. Tú Nhi nhớ tới cảm giác bị kim đâm, toàn thân lại thấy đau đớn.
"Lấy lòng bổn cung."
Sở Mính khẽ mím đôi môi mỏng, phơn phớt hồng. Hắn ngước mắt, con ngươi như ngân hà lộng lẫy, trải rộng vô biên.
Niềm vui mừng chiến thắng nỗi sợ hãi, Tú Nhi bối rối gật đầu. Ả cởi áo khoác ngoài, lộ ra dáng người bên trong lớp áo, sau đó duỗi tay giúp Sở Mính cởi giày. Tay ả hướng lên trên, sắp chạm đến thắt lưng của hắn.
"Khoan đã."
Tú Nhi rụt tay lại, thận trọng nhìn hắn.
Sở Mính đưa tay sờ lên môi mình, khẽ nói: "Hôn bổn cung."
Tú Nhi sắp hít thở không nổi nữa!
Vậy mà... vậy mà có thể hôn môi sao?
Ả hít thở sâu, cố hết sức thể hiện như thể kinh nghiệm đầy mình, rướn người lên, thấy thiếu niên đã nhắm chặt mắt.
Lông mi vừa dài vừa rậm, nhìn thôi cũng khiến lòng người ngứa ngáy.
Tú Nhi nghiêng người về phía trước, trong lòng vui như hoa nở.
Hơi thở của thiếu niên đã phả lên mặt, chỉ còn chút nữa là chạm đến. Một giây sau, cả người ả bay ngược ra ngoài, nện vào cột nhà, phun ra một búng máu, ngất đi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Sở Mính chỉ nghe một cơn gió mạnh thổi qua, hé mắt nhìn. Một gương mặt nghiêm nghị áp sát vào, đôi môi lạnh lẽo ngậm lấy môi hắn.
Thay thế ả cung nữ làm người chán ghét kia.
Trái tim không kiềm chế được mà đập loạn xa, nhảy nhót lung tung, cứ như muốn phá tung lồng ngực mà xông ra ngoài.
Trong niềm hân hoan còn xen lẫn cảm xúc gọi là chột dạ.
Hơi thở bị cắn nuốt, Sở Mính không biết phải đặt tay nơi nào, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của thiếu nữ.
Đầu óc hắn như đang ở trên mây, cũng không biết bị thứ gì làm cho choáng váng.
Thân thể lui về sau, ngã giường trường kỷ êm ái.
Sở Mính trợn to mặt, quay mặt đi lại bị người nọ nắm lấy cằm.
"Ngươi! To gan!"
Giọng nói của hắn còn vương chút mềm mại, nói lời đe dọa lại không có chút khí thế.
Thiếu nữ đè trên người hắn lại dùng một tay khác lưu loát cởi bỏ thắt lưng của hắn.
"To gan thì thế nào?"
Hơi thở thơm ngát làm hai gò má hắn đỏ ửng. Khóe miệng hắn run rẩy, nghe nàng nói, hắn dời tầm mắt: "Đi xuống."
"Không xuống, lại thế nào?" Thiếu nữ cúi người, hỏi khẽ bên tai hắn: "Gϊếŧ ta sao?"
Hơi thở len lỏi vào tai khiến hắn nhịn không được rùng mình, tức giận nói: "Tiêu thị vệ!"
Hắn có thể đẩy nàng ra nhưng giờ khắc này, lại không còn sức lực.
Ánh mắt lóe lên, sát khí hiện rõ.
Tiêu thị vệ vội vàng đẩy cửa ra, nghe Sở Mính gọi: "Ném nàng ta ra ngoài!"