Tiêu thị vệ thay Sở Mính từ chối, Lăng Thanh Huyền lạnh lùng nhìn y.
"Sở Mính đang ở đâu?"
Tiêu thị vệ hoảng hốt. Quốc Sư chỉ tên điểm họ như vậy, chẳng lẽ tức giận rồi sao?
"Điện hạ đến lãnh cung." Tiêu thị vệ vốn định tiếp tục giải thích, nhưng cỗ kiệu đã dời hướng.
"Đến lãnh cung."
Mấy cung nhân nâng kiệu hoang mang. Lãnh cung là chỗ xúi quẩy, không đi thì hơn. Nhưng mà Quốc Sư yêu cầu, bọn họ không thể cự tuyệt.
Suốt dọc đường đi, chỉ cần nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, không một ai không quỳ xuống bái lạy.
Đường đến lãnh cung phải đi ngang qua Nhạc cung, Khúc Nhạc sau khi bái lạy, ngẩng lên nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, thật lâu không hoàn hồn được.
Ba năm trước, y từng gặp qua Quốc Sư nhưng khí thế trên người Quốc Sư dường như biến đổi, không còn yếu đuối như xưa nữa, mà trở nên thịnh khí lăng nhân.
Ba năm, Quốc Sư trưởng thành không ít nha.
Nhưng mà bóng lưng kia sao nhìn có chút quen quen.
________________________________________________________________________________
Trong lãnh cung, Sở Mính nhìn phụ nhân bị trói trên giường, giọng điệu lạnh nhạt.
"Mẫu hậu, người đã quyết định nuôi dưỡng nhi thần, sao còn đối xử với nhi thần như vậy?"
Ân thị đã hơi tỉnh táo lại, mắt phượng lạnh lẽo liếc qua, dường như không quan tâm cảm nhận của Sở Mính khi biết được chân tướng: "Mính Nhi, dù con có phát hiện ra thì sao chứ? Con sẽ không gϊếŧ bổn cung."
Mụ dạy Sở Mính trở nên tàn bạo, cũng dạy hắn tận trung tận hiếu với mình.
Bình ổn nỗi bi thương vô bờ trong lòng, Sở Mính còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Ân thị đã lên tiếng trước.
"Lần trước mụ già Thái Hậu kia muốn con giao binh phù cho Sở Cẩm phải không? Con tìm dịp nào đó giao cho hắn đi."
"Bổn cung dạy dỗ con tốt như vậy, chính là để con chết một cách có ý nghĩa."
Lời phía trước, hắn hiểu rõ, nhưng câu nói phía sau làm hắn chết lặng trong chớp mắt.
"Mậu hậu, người..."
"Thái Tử điện hạ tàn bạo bất nhân, lạm sát vô tội, bị Tam hoàng tử anh dũng vì dân trừ hại. Như vậy, Sở Cẩm ngồi lên ngai vàng mới không bị ai dị nghị."
Chua xót từ xoang mũi xông lên, đáy mắt Sở Mính nổi lên sương mù.
Chân tướng bị vạch trần, cắt ra vết thương máu thịt đầm đìa.
"Mính Nhi, mẫu hậu dưỡng dục con nhiều năm như vậy, đã đến lúc báo ân rồi."
Dùng mạng của hắn, trải đường cho một người khác.
Sở Mính chưa từng nghĩ đến, ý nghĩa tồn tại của mình chính là như vậy.
Nhưng hắn đã thay đổi, hắn đã cố gắng làm tốt những việc mà một Thái Tử nên làm, vì dân vì nước, lòng mang thiên hạ.
Nhưng còn những người từng chết trong tay hắn thì sao?
Oan hồn của họ không được an nghỉ. Cái chết của họ là minh chứng cho tội nghiệt của hắn.
Dường như muốn kiên định lại tâm trí đang không ngừng dao động, môi Sở Mính khẽ mấp máy: "Mẫu hậu, nhi thần không thể đáp ứng yêu cầu này của người."
"Mính Nhi!"
"Ân dưỡng dục của người, nhi thần sẽ dùng cách khác để báo đáp."
Hắn xoay người định bỏ đi, Ân thị giãy giụa: "Sở Mính! Ngươi nghĩ ngươi có được địa vị ngày hôm nay là nhờ ai? Không có bổn cung, ngươi ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng. Những chuyện ngươi từng làm, người trong thiên hạ đều biết. Chỉ có cái chết mới có thể giúp ngươi rửa sạch tội nghiệt. Giao mạng của ngươi cho bổn cung, Sở Mính!"
Huyệt Thái Dương lại bắt đầu nhói đau, ánh mắt Sở Mính có chút hoảng hốt. Gần đây, số lần đau đầu của hắn tăng thêm, thân thể dường như cũng xảy ra vấn đề.
"Bịt miệng mụ ta lại."
Còn chưa trấn định lại, hắn đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa chính. Vui sướng ngước mắt, hắn tưởng Lăng Thanh Huyền tới.
Thế nhưng trang phục của người kia cùng tư thế của người chung quanh đã chứng minh thân phận của nàng.
Quốc Sư.
Hắn vịn tường, nhìn nàng tiến đến giữa nắng mai.
"Chuyện này... Quốc Sư, ngài ấy là Tiền Hoàng Hậu, chúng ta..."
Tiểu Lục nháy mắt ra hiệu với Lăng Thanh Huyền. Cho dù hiện tại địa vị của nàng rất cao nhưng cũng đừng có quậy quá trớn, lỡ chọc giận bị Thái Tử điện hạ kia thì làm sao bây giờ.
Nàng ta đứng gần nhất, rất có thể là người đầu tiên chầu trời.
Lăng Thanh Huyền dùng ánh mắt lạnh như băng đáp lại. Tiểu Lục căng da đầu, lấy khăn tay bịt miệng Ân thị lại.
Nàng ta run rẩy trở về, cảm thấy biểu tình của Thái Tử điện hạ không đúng lắm.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Thanh Huyền đặt lên người Sở Mính. Sau khi xác định hắn không có dấu hiệu hắc hóa mới bảo cung nhân rời đi.
"Quốc Sư." Ngây người trong chốc lát, Sở Mính rốt cuộc cũng nhìn rõ người vừa đến.
Đáng tiếc cỗ kiệu đã đi xa, hắn đuổi theo hai bước, nhíu mày nhìn cỗ kiệu kia.
Tế Thiên Thịnh Điển, người có địa vị đều phải tham dự.
Tại trung tâm của Vu Dụ quốc thiết lập đài cao, dành riêng cho Quốc Sư múa Tế Thiên Vũ.
Lăng Thanh Huyền bước lên, cúi đầu. Dân chúng dưới đài dùng ánh mắt mong chờ nhìn nàng.
Hoàng Đế cùng Thái Hậu ngồi cách đó không xa, Sở Mính cùng Sở Cẩm ngồi phía dưới.
Ngay khi Lăng Thanh Huyền bước lên đài, Sở Cẩm đứng bật dậy. Gã bị một cỗ lực lượng thu hút, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Sở Mính không biết vì nguyên nhân gì, nhưng hắn không thích gã dùng ánh mắt đó nhìn Quốc Sư.
Nghi thức chuẩn bị do Tiểu Lục chủ trì, Lăng Thanh Huyền đứng ở phía sau quan sát.
Nghi thức tiến hành đến một nửa, Sở Cẩm không che giấu được nội tâm nóng bỏng, hướng về phía Hoàng Đế nói: "Phụ hoàng, có thể gả Quốc Sư cho nhi thần không?"
Dáng người yểu điệu kia, khí tức làm người muốn ngừng mà không được kia, làm gã mê muội.
Sở Mính khẽ động mi tâm, giữ im lặng.
Hoàng Đế vốn đang vui vẻ xem biểu diễn, lúc này nổi giận: "Nghịch tử, Quốc Sư cả đời không thể gả chồng, nếu không vận mệnh quốc gia sẽ bị chặt đứt!"
Biểu hiện trước kia của Sở Cẩm rất được lòng Hoàng Đế, thế nhưng gần đây liên tục làm ra những chuyện ngu xuẩn. Nếu không phải Thái Hậu ngăn cản, ông thật muốn đem nghịch tử không nên thân này biếm làm thứ dân.
Bị cự tuyệt, Sở Cẩm chỉ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một nữ tử mà thôi, làm gì mà nghiêm trọng như vậy."
Hoàng Đế tức giận vỗ bàn. Đúng lúc Tế Thiên Thịnh Điển chính thức bắt đầu, ông không thể lớn tiếng trách cứ.
Tiểu Lục lui ra, đoàn người cung nghênh Lăng Thanh Huyền.
"Quốc Sư chúc phúc!"
"Xin Quốc Sư chúc phúc!"
Lăng Thanh Huyền nhịn không được muốn chửi thề.
Chúc phúc?
'Chúc mừng năm mới' thì nàng biết.
Quyền trượng trong tay lưu loát vung lên một đường cong đẹp mắt, Lăng Thanh Huyền đứng yên một hồi, nửa ngày vẫn chưa bắt đầu điệu múa.
"Quốc Sư, mau múa đi ~" Tiểu Lục nhỏ giọng thúc giục.
Ngươi đứng trơ ra như vậy xấu hổ lắm á.
Bá tánh dưới đài ánh mắt lấp lánh nhìn Lăng Thanh Huyền.
Giữa bầu không khí im ắng, Tiểu Lục lấy tay che mặt. Biết ngay mà, Quốc Sư nhất định không nhớ cái gì cả.
Để đối phó với màn chất vấn tiếp theo, Tiểu Lục vắt óc suy nghĩ lý do mà giải thích.
Đột nhiên, bốn phía cuồng phong nổi lên, mấy trang giấy cùng khăn tay đều bay lượn.
Tóc tai Tiểu Lục lộn xộn, kinh ngạc há hốc mồm.
Như vậy... như vậy cũng được sao?
Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nhìn. ZZ cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.
ZZ: 【Hứ, người ta hữu dụng nhiều chỗ lắm á.】
Sở Cẩm nhìn biến hóa chung quanh, biểu tình càng thêm điên cuồng. Nếu gã lấy được nữ tử này, địa vị của gã sẽ không ai sánh kịp.
Gió mạnh thổi qua, giọt mưa tí tách rơi xuống. Giữa một mảnh đất trời mông lung, ánh mắt Sở Mính càng lúc càng tối đi. Hắn chậm rãi đứng dậy, bước về phía bóng người đang thẳng lưng mà đứng kia, nhẹ giọng gọi.
"Thanh Nhi."
Vị Quốc Sư kia, rất giống Thanh Nhi của hắn.
Nhưng Thanh Nhi của hắn chỉ là một cung nữ bình thường mà thôi.
Giữa lúc hắn suy nghĩ miên man, xung quanh xuất hiện rất nhiều khí tức xa lạ, âm thanh vũ khí va chạm truyền đến. Sở Mính biến sắc, Sở Cẩm rút kiếm ra, nhắm thẳng vào hắn.