"Tắm trước đi."
"Ngươi ra ngoài đi."
"Ngươi tắm trước đi."
"Ngươi ra ngoài đi!"
Vô thức tiếng, Dạ Mộc mím môi, quan sát sắc mặt của nàng.
Vẫn nhàn nhạt như cũ, không chút tức giận.
Hắn tận lực uyển chuyển: "Nữ vương, ta không thích có người nhìn mình tắm rửa."
Ngoại trừ phòng ngủ chính của Lăng Thanh Huyền, những phòng bên cạnh đều không có phòng tắm riêng. Người hầu đem tới một thùng gỗ, mặt nước còn rải đầy cánh hoa.
Lăng Thanh Huyền ngồi một bên, không chịu đi ra ngoài.
Nàng còn phải bôi thuốc, đi ra ngoài rồi phải trở vào, phiền phức.
Cũng có phải chưa từng nhìn qua đâu, có gì mà phải giấu.
【Ký chủ, nhân vật phản diện thẹn thùng mà. Dù sao hai người các ngươi đã có tiến triển gì đâu.】
Hảo cảm bao nhiêu rồi?
【... . 】
Nàng nhất quyết không đi.
"Ngươi tắm xong, ta cởi cho ngươi xem."
Vậy là huề chứ gì? Tiểu gia hỏa cũng đâu có lỗ vốn.
Dạ Mộc ôm đầu. Phải chăng đây là biểu hiện của khác biệt chủng tộc? Nhân loại và Huyết tộc không thể hiểu được nhau?
"Ngươi... ngươi bình thường cũng đều như vậy sao?" Một cô gái sao có thể tùy tiện cởϊ qυầи áo cho người khác nhìn? Huyết tộc đều như vậy à?
Lăng Thanh Huyền lắc đầu: "Chỉ cho ngươi xem."
Tim bỗng nhiên đập mạnh một nhịp.
Dạ Mộc nhắc nhở chính mình: Nàng là Huyết tộc, tuyệt đối không thể bị mê hoặc.
"Ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ không tắm."
Tiểu gia hỏa thật lắm chuyện.
Lăng Thanh Huyền quay mặt vào tường.
"Ngươi tắm đi, ta không nhìn."
Dạ Mộc:...
Lăng Thanh Huyền chờ một lát thì phía sau truyền đến âm thanh quần áo sột soạt, tiếp đó là tiếng nước.
Thiếu niên khẽ xuýt xoa, chắc là vết thương đụng phải nước nóng.
Lăng Thanh Huyền nhìn mũi chân, cảm thấy tiểu gia hỏa là con trai mà tắm rửa cũng thật lâu.
Tiếng nước cứ tí tách vang lên.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc mỡ cùng hương hoa hồng hòa vào nhau, làm cổ họng có hơi ngứa ngáy.
Lăng Thanh Huyền xoa xoa bụng.
Ầy, hôm qua mới liếm tí xíu máu, bây giờ mới đói làm sao.
Tiếng nước tràn ra khỏi thùng gỗ, thiếu niên bước ra, lau khô thân thể, hơi nóng bay ra đem mùi thơm của máu tươi lan tỏa khắp phòng.
Hầu gái đã đặt sẵn quần áo mới trong phòng. Dạ Mộc mặc quần xong, vừa cầm áo lên thì chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn hắn.
Hắn quay mặt qua, thấy Lăng Thanh Huyền đang dán mắt lên người hắn.
Đôi mắt nàng sáng lên, thuấn di đến gần, ôm chằm lấy hắn.
"Dạ Mộc."
Ngữ điệu của nàng không chút chập trùng, mang theo hơi lạnh, Dạ Mộc cảm thấy hàn khí bức người, nhiệt độ trên thân cũng nhanh chóng giảm xuống.
"Chuyện, chuyện gì?"
Hắn lùi lại, nhưng phía sau chính là thùng gỗ.
Lăng Thanh Huyền rướn cổ, cọ mặt vào cổ hắn.
Xúc cảm nhỏ bé đó làm toàn thân Dạ Mộc run lên.
Hơi thở lành lạnh phả lên cổ.
"Ta có thể cắn một cái không?"
______________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền ngồi ở bàn cơm giữa cung điện. Trước mặt nàng là một ly máu tươi nhưng hương vị lại không thơm ngọt bằng Dạ Mộc.
Đói.
Nàng nhìn chòng chọc vào Dạ Mộc ngồi đối diện, lại nhìn ly máu tươi, một chút hứng thú cũng không có.
Tiểu gia hỏa không cho nàng cắn.
Hương vị quá thơm ngọt, lúc đó hai chiếc răng nanh của nàng cũng lộ ra tới.
Nàng cọ qua cọ lại trên cổ hắn mấy lần, cảm nhận được hắn đang run rẩy.
Hắn không cho phép, nàng sẽ không cắn.
Hờn cả thế giới...
"Nữ vương, mời dùng bữa." Lợi Sâm đứng một bên, kiên nhẫn nói.
Lăng Thanh Huyền không có phản ứng, gã lại hỏi: "Hay là đổi ly khác?"
Máu này gã đã thử qua, cũng không tệ lắm, sao nữ vương lại không động đến?
"Sau này không cần chuẩn bị cho ta." Lăng Thanh Huyền mắt nhìn thẳng.
Dạ Mộc lẳng lặng mà ngồi, liếc mắt nhìn nàng, trong lòng có cảm giác mơ hồ.
Ngón tay tinh tế cuốn lọn tóc bạc, Lăng Thanh Huyền nói: "Ta chỉ uống máu của hắn."
Lợi Sâm nhíu mày: "Nữ vương..."
"Im miệng."
Nàng không uống máu của người khác đâu.
Lợi Sâm cắn răng, đem ly máu kia đi.
Dạ Mộc đứng ngồi không yên, lại không phát biểu ý kiến gì.
Buổi tối là thời điểm Huyết tộc trở nên sống động.
Tất cả người hầu đều ra làm việc, Dạ Mộc cảm thấy ánh mắt của bọn họ dính lên người hắn.
Cực kỳ khó chịu.
Chiếc ghế đối diện bị kéo ra, Dạ Mộc thấy Lăng Thanh Huyền đứng dậy.
'Rầm!'
Mấy người hầu Huyết tộc mới nãy mê mẩn nhìn hắn bị một sức mạnh vô hình đánh bay.
Ánh sáng từ đèn chùm thủy tinh chiếu xuống, phủ lên mái tóc bạch kim một tầng sáng rực rỡ.
"Dạ Mộc."
"Hả?"
Dạ Mộc đến bên cạnh nàng, không rõ ràng cho lắm.
Nhưng tất cả người hầu đều hiểu rõ, nữ vương đang thị uy.
Mùi hương trên người nhân loại này thật quá thơm, bọn họ khống chế bản thân không được.
Thế nhưng nhân loại này là huyết bộc của nữ vương, bọn họ tuyệt đối không thể nhúng chàm.
Nhận được cảnh cáo, bọn họ sôi nổi cúi đầu, không nhìn Dạ Mộc nữa.
"Dẫn ngươi đến vườn hoa cho chảy... cho khuây khỏa."
Vườn hoa phía sau cung điện trồng rất nhiều tường vi trắng và hoa hồng đỏ.
Hai loại màu sắc phối hợp với nhau có một vẻ mỹ lệ rất khác.
Lăng Thanh Huyền kéo tay hắn, chỉ vào một cây hoa hồng.
"Đẹp không?"
Dạ Mộc gật đầu: "Đẹp."
"Vậy ngươi hái một đóa đi."
Người ta đang nở đẹp như vậy, hái làm cái chi?
Dạ Mộc duỗi tay, sơ ý một tí, làn da bị gai nhọn quẹt bị thương, một giọt máu chảy ra. Hắn không hái nữa, rút tay về.
"Ngươi chảy máu rồi."
Giọng nói bình đạm của thiếu nữ vang lên bên tai, tay hắn bị kéo qua.
Bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay hắn.
Ngón tay bị ngậm lấy, giọt máu rỉ ra ngoài bị chiếc lưỡi trơn mềm cuốn lấy.
Vờn quanh, liếʍ ɭáρ, cảm giác ngứa ngáy từ một chỗ, lan đến đầu quả tim.
Dạ Mộc không biết nên phản ứng như thế nào, đứng ngây người như phỗng.
Nếm được thơm ngọt, Lăng Thanh Huyền mới cảm thấy cảm giác đói khát giảm bớt phần nào.
Tiếc là chỉ nếm được chút xíu. Nếu nàng cắn hắn, hắn nhất định sẽ nổi giận.
Lăng Thanh Huyền nới lỏng, hắn rút tay về, bị răng nanh quét qua lòng bàn tay, cảm giác rất kỳ quái.
Dạ Mộc giấu tay ra sau lưng, gương mặt từ từ đỏ như tôm luộc, vành tai cũng đỏ ửng.
"Lâm Đạt!"
Hắn không dám nhìn nàng, lần đầu tiên gọi tên nàng.
Nghe là biết đang giận dỗi.
【Ái chà chà, ký chủ, ngươi hư quá nha. Vậy mà cố ý làm nhân vật phản diện chảy máu. 】
Thời kỳ phi thường phải sử dụng thủ đoạn phi thường.
Bổn tọa đói. Không lẽ ngươi muốn bổn tọa hút máu người khác?
【Ầy, thôi được rồi. 】
Đạt được mục đích, Lăng Thanh Huyền xoay người đi ngắm hoa, không thèm nhìn đến hắn nữa.
Người bị bỏ rơi vẫn đang ù ù cạc cạc.
Dạ Mộc cắn môi, đưa ngón tay khẽ run tới trước mặt.
Khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, lòng bàn tay vừa nãy bị gai hoa hồng quẹt bị thương đã ngừng chảy máu.
Mặt trên còn dính vệt nước rõ ràng, khuôn mặt Dạ Mộc đỏ bừng, nắm tay lại, không lau đi.
Hắn nhìn thiếu nữ tà váy tung bay chậm rãi dạo bước giữa vườn hoa, thế mà lại cảm thấy có chút đáng yêu.
"Nữ vương độc sủng huyết bộc mới tới, vậy những huyết bộc dưới địa cung thì sao đây?"
"Ngươi lo bò trắng răng làm cái gì. Nữ vương không cần, thế nào cũng chia cho chúng ta."
"Cũng phải. Chúng ta làm việc của mình là được."
"Nhỏ tiếng chút. Coi chừng nữ vương nghe thấy."
Bước chân Dạ Mộc khựng lại. Vốn định đi đến bên cạnh thiếu nữ, thế nhưng lời của hai người hầu bị hắn nghe thấy.
Sắc mặt của hắn dần trở lại bình thường, vành tai cũng trở về trắng nõn như trước.
Huyết tộc, là kẻ thù của nhân loại.
Hắn không thể bị mê hoặc.