Lại bị tiểu gia hỏa cự tuyệt.
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, nhanh tay nhéo mặt hắn mấy cái.
"Vậy ngươi đi đi."
Nàng thu tay, lạnh lùng ngồi lên ghế.
Dù cho bao phủ xung quanh là ánh mặt trời ấm áp, toàn thân nàng vẫn tỏa ra khí lạnh.
Dạ Mộc thấy nàng như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
Hắn mấp máy môi nhưng nhanh chóng áp xuống suy nghĩ vừa rồi, thu hồi tầm mắt, tìm người hầu lấy bản đồ, sau đó xuất phát.
_____________________________________________________________________________
Hình phạt đóng cọc, nghĩa cũng như tên.
Huyết tộc phải chịu nỗi thống khổ bị đâm cọc gỗ vào thân thể, chờ đến khi máu chảy tràn hết tấm ván gỗ dưới lưng mới được phép rời đi.
"Hự!"
Thêm một cọc gỗ đâm vào cánh tay, gương mặt điển trai của Lợi Sâm trở nên dữ tợn. Máu chảy càng nhiều, sắc mặt gã càng trắng bệch.
"Quản gia Lợi Sâm." Hầu gái bưng khay đựng cọc gỗ, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Tiếp tục." Lợi Sâm cắn răng, ánh mắt đã có chút mờ mịt.
Hầu gái tạm dừng: "Quản gia Lợi Sâm, ngài đi theo bên cạnh nữ vương mấy năm, chưa bao giờ bị phạt. Lòng trung thành của ngài, chúng tôi đều thấy rõ."
"Nhất định là tên huyết bộc đê tiện kia mê hoặc nữ vương, ngài mới phải gánh chịu nỗi thống khổ này."
Thiếu niên trẻ tuổi, xinh đẹp, máu tươi thơm ngọt.
Ban đầu bọn họ tưởng rằng hắn cùng lắm chỉ là một huyết bộc, nữ vương sẽ chẳng để vào mắt.
Lại không ngờ nữ vương sẽ si mê hắn như vậy, thậm chí còn sủng ái hắn đến nhường này.
"Nữ vương đại nhân cũng quá hồ đồ rồi."
Khi hầu gái những lời trước đó, Lợi Sâm cũng không phản ứng, nhưng thời điểm ả thốt ra câu vừa rồi, cơ thể bị đánh bay. Ả ngã xuống, khóe miệng đổ máu.
"Không được phép vọng nghị nữ vương."
Hầu gái cúi xuống, cuống quít gật đầu: "Dạ, quản gia."
Cọc gỗ cuối cùng đâm xuống, tránh đi vị trí trái tim, máu tươi chảy đầy tấm ván gỗ.
Lợi Sâm được thả ra, nhíu mày, nhổ từng cọc gỗ trên người xuống.
Huyết tộc cũng có chỗ tương đồng với nhân loại, ví dụ như lúc thiếu máu sẽ gặp phải tình trạng váng đầu hoa mắt. Nếu không nhanh chóng bổ sung máu, thể năng sẽ cấp tốc giảm sút, có khả năng lâm vào trạng thái ngủ say.
Hầu gái thu thập dụng cụ, không phát hiện ánh mắt sâu kín của Lợi Sâm.
Khay hình cụ vừa được sắp xếp gọn gàng, ả bị ai đó từ phía sau ôm lấy eo, nâng cằm, lộ ra chiếc cổ thon dài.
"Lợi... Lợi Sâm... A!"
Răng nanh phản chiếu ánh sáng lạnh, không chút thương tiếc xuyên qua da thịt, đâm vào mạch máu.
Huyết bộc của nữ vương, gã không thể động vào, vậy chỉ có thể động đến đồng loại.
Hút lấy từng ngụm, từng ngụm máu tươi, ánh sáng đỏ tươi dưới đáy mắt gã trong mật thất âm u làm người sợ hãi.
"Lợi Sâm ~"
Tiếng rêи ɾỉ của hầu gái khẽ biến đổi, ả khó chịu mà cọ xát.
Bị răng nanh đâm vào, sau cơn thống khổ là cảm giác tê dại.
Răng nanh của Huyết tộc có thể làm đối phương lâm vào du͙ƈ vọиɠ không cách nào kiềm chế được.
Quá trình hút máu cũng làm người chìm vào trầm mê.
___________________________________________________________________________
Mặt trời đã sắp lặn.
Trước khi trời tối hẳn, hắn phải nhanh chóng về đến thôn trang.
Dạ Mộc nhìn xung quanh, cất bản đồ lại, đã đến khu vực mà hắn tương đối quen thuộc.
Bước chân chợt khựng lại, hắn nhìn về phía sau.
Cứ cảm thấy có ai đó đi theo hắn.
Thế nhưng sau lưng không một bóng người.
Không có thời gian để trì hoãn, hắn tăng tốc trở về thôn.
【Ký chủ, ta còn tưởng nhân vật phản diện bảo ngươi đừng đưa, ngươi sẽ thật không đưa ấy chứ.】
Bổn tọa đoán được sẽ bị ngươi trào phúng nên ta thực hành trước luôn.
【...】
Nàng ẩn núp trong bóng tối, Dạ Mộc không thể phát hiện được.
Lăng Thanh Huyền không nhanh không chậm đi theo.
Ánh sáng.
Dạ Mộc trông thấy thôn trang cách đó không xa, đáy mắt tràn ngập niềm hân hoan.
Hắn đã trở về, hi vọng thôn dân vẫn bình an.
"Nhân loại?"
Giọng nói trầm thấp, tục tằng vang lên, bên cạnh xuất hiện một thân hình cao hai mét. Dạ Mộc nín thở, muốn chạy thì đã không kịp nữa.
"Thân vương Kiệt Đặc, nhân loại này thật xinh đẹp, hay là mang về nuôi?"
Từ một bên khác bước ra vài người mặc áo choàng.
Dạ Mộc trợn to mắt, nhớ tới thân phận của bọn họ.
Huyết tộc!
Sự hung tàn của Huyết tộc, hắn không phải chưa thấy qua. Chỉ là ở lâu bên cạnh Lăng Thanh Huyền, hắn đã dần quên đi nỗi sợ hãi kia.
Quả nhiên hắn vĩnh viễn không nên thả lỏng cảnh giác.
Trong lúc mấy Huyết tộc kia còn đang trò chuyện với nhau, hắn xoay người, nhặt lên một nhánh cây, bẽ gãy.
Đầu nhọn này có thể thay thế cọc gỗ.
"Ây nhô, nhân loại này cũng lớn gan lắm chứ." Huyết tộc mặc áo choàng hứng khởi nói: "Nhưng đối mặt với thân vương Kiệt Đặc, ngươi xem như xong rồi."
Kiệt Đặc cao hai mét, dung mạo thô kệch. Ông ta nhìn Dạ Mộc một cái, thuấn di đến trước mặt hắn.
Dạ Mộc cấp tốc lui lại nửa bước, giơ gậy gỗ lên, đâm mạnh về phía trái tim Kiệt Đặc.
Thế nhưng còn chưa đụng tới, cánh tay gầy gò đã bị bắt lấy. Dạ Mộc tái mặt, cảm nhận được đau đớn.
Hắn xoay cổ tay dùng một đầu gỗ đâm vào cánh tay Kiệt Đặc, sau khi tránh thoát kiềm kẹp liền lấy nửa nhánh cây còn lại phòng thân.
"Không tệ."
Thân vương Kiệt Đặc cười ha ha: "So với mấy huyết liệp lần trước gan dạ hơn nhiều."
Tiểu đội huyết liệp lần trước, có mấy tên vừa lâm trận đã bị dọa tè ra quần, ngoan ngoan chờ bị cắn.
Ánh mắt thiếu niên kiên nghị, dưới hình huống bị bao vây vẫn không hè chùn bước.
Hắn biết mình đánh không thắng.
Nhưng cho dù phải chết cũng muốn gϊếŧ được một tên.
Kiệt Đặc thong thả bước tới gần.
Thiếu niên này so với huyết liệp lần trước còn xinh đẹp hơn nhiều. Nghe nói nữ vương đại nhân yêu thích cái đẹp, nếu mang hắn dâng lên cho ngài ấy, nhất định có thể được ban thưởng máu tươi.
Thời điểm Kiệt Đặc từng bước áp sát, Dạ Mộc móc ra súng lục bằng bạc, nhắm ngay ông ta, bắn một phát súng.
'Đùng!'
Sắc trời dần tối, vài chú chim đậu nhờ trên cành cây đập cánh bay đi, rơi lại vài cọng lông vũ.
Nhóm Huyết tộc kia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới nhân loại này còn giấu súng bên người.
Lỗ thủng trước ngực bốc khói, nhưng vì không bắn trúng trái tim nên Kiệt Đặc chỉ cảm nhận cơn đau đớn kịch liệt.
"A--! Tên nhân loại khốn kiếp này!"
Suýt chút nữa làm ông ta mất thể diện trước mặt thuộc hạ, Kiệt Đặc cũng hiểu rõ vừa rồi mình đã quá lơ là cảnh giác.
Ông ta quơ cánh tay tráng kiện, đánh về phía Dạ Mộc.
Dạ Mộc nắm chặt súng, trên tay còn chưa thoát khỏi cơn tê dại từ phát súng vừa rồi.
Hắn đã không bắn chuẩn, lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Hôm nay, hắn sẽ chôn thây nơi này sao?
Trong đầu chợt hiện ra đôi đồng tử màu đỏ tươi kia, Dạ Mộc mím môi, chẳng biết vì sao lại có chút nhớ nàng.
"Chết đi!"
Kiệt Đặc thét to, dùng sức đập xuống.
'Rầm!'
Một thân ảnh đột ngột đáp xuống, che chắn trước mặt thiếu niên. Cánh tay Kiệt Đặc như đập vào vách sắt, cả thân hình văng về phía sau.
Không khí cũng bị chấn động mạnh, lá cây quanh đó nhẹ nhàng rơi xuống, như thể nghênh đón thiếu nữ xuất hiện.
Dạ Mộc nhìn mái tóc bạc xõa tung, bóng lưng mặc váy dài đen trắng, không nói nên lời.
"Huyết bộc của ta, ngươi dám động vào?"