Trang giấy sắc bén cắt qua ngón tay, Lăng Thanh Huyền nhìn giọt máu chảy ra, như có điều suy tư.
"Ai nha, máu này quý giá biết bao. Nữ vương, xin ban cho ta đi!"
Hôm nay Kiệt Đặc cũng đi theo, ông trở thành phụ tá đắc lực cho Lăng Thanh Huyền. Dĩ nhiên đó là danh hiệu do ông ta tự phong thôi.
Lăng Thanh Huyền mặt không biểu tình lau giọt máu đi, Kiệt Đặc nhìn mà tiếc đứt ruột.
"Nữ vương, Huyết tộc chúng ta đẳng cấp càng cao, máu càng có giá trị. Ví dụ như máu của ngài, sử dụng một lượng nhất định thậm chí có thể khởi tử hồi sinh. Chúng ta phải giữ gìn một chút, tuyệt đối không thể lãng phí giọt nào.
Lăng Thanh Huyền liếc ông ta một cái, không nhiều lời dư thừa: "Viên máu."
Kiệt Đặc thở dài, bỏ viên thuốc màu đỏ mà bọn họ chế ra vào trong nước.
Ly nước kia trong nháy mắt biến thành màu đỏ, còn có mùi máu tươi nồng đậm.
"Viên máu này chỉ cần một giọt máu nhân loại cho mỗi viên, hòa vào nước sẽ trở nên giống như máu tươi, uống vào hiệu quả cũng không khác gì máu thật."
Giải quyết xong vấn đề lương thực cho đồng loại, Lăng Thanh Huyền lên xe ngựa, Kiệt Đặc tự mình đánh xe cho nàng.
Đương nhiên là đánh xe kiểu thuấn di, dù sao khu vực này thật sự quá xa.
Lăng Thanh Huyền nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, không hiểu sao bất an trong lòng càng lúc càng tăng.
________________________________________________________________________________
"Ngươi là ai?" Dạ Mộc nhìn thiếu nữ tóc đen dài đến eo, ánh mắt tràn ngập cảnh giác và nghi hoặc.
Có chút quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
"Lần trước ở lâu đài của phu nhân Khải Cát Nhĩ, ta đã cầu tình cho ngươi, còn truyền tin cho nữ vương để nàng đến cứu ngươi. Ta là thành viên của liên minh huyết liệp, Ngả Lỵ."
Dưới ánh nến leo lắt chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân hình thiếu nữ nhưng vẫn thanh thuần động lòng người như cũ.
Dạ Mộc nhớ ra, là nhân loại ôm chân cầu xin Khải Cát Nhĩ.
Ả nói là ả truyền tin cho Lăng Thanh Huyền đến cứu hắn?
Chưa từng nghe Lăng Thanh Huyền nói qua chuyện này.
Có điều ngày thường Lăng Thanh Huyền cũng rất kiệm lời, có khả năng thật sự có chuyện như vậy.
"Ta nhận ra ngươi." Dạ Mộc vẫn không thu súng lại: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Ngả Lỵ giơ hai cánh tay mảnh khảnh lên, lộ ra da thịt xanh trắng, tự chứng minh ả không có vũ khí.
"Ngươi không cần phải phòng bị ta." Ngả Lỵ tiến từng bước nhỏ về phía trước.
"Ta tới là muốn nói cho ngươi biết một tin. Có một quý tộc Huyết tộc dòng bên phản đối mệnh lệnh của nữ vương, chuẩn bị chặn gϊếŧ ngài ấy, còn muốn bắt ngươi làm con tin. Dạ Mộc, mau theo ta rời khỏi đây."
Ả bước nhanh tới một bước, tiếng súng vang lên, đạn găm vào vách tường sau lưng ả tạo thành một lỗ thủng đen ngòm.
"Sao vậy?" Ngả Lỵ nhìn hắn đầy khó hiểu: "Ta và ngươi đều là nhân loại. Ngươi không tin ta sao?"
Thiếu niên lui về phía sau, ánh mắt sắc bén: "Những Huyết tộc ở nơi này đâu rồi?"
Ngả Lỵ ngang nhiên xuất hiện dưới tầng hầm, tuyệt đối không phải trùng hợp. Cung điện hôm nay cũng an tĩnh đến dị thường, không một người hầu nào qua lại.
"Huyết tộc nào? Khi ta tới đã phát hiện cửa mở toang, nghe thấy âm thanh mới chạy đến, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì."
Vẻ ngoài ngoan ngoãn, ánh mắt yếu đuối, đáng thương, trông Ngả Lỵ không hề giống như đang nói dối.
"Dạ Mộc, nếu còn không đi sẽ không kịp nữa, ngươi..."
"Diễn đủ chưa, Huyết tộc?"
Dạ Mộc trầm giọng, cắt lời Ngả Lỵ. Hắn cầm súng lục, nhắm thẳng vào tim ả.
"Ha ha, ngươi nói gì vậy?" Ngả Lỵ tiến lên một bước, nửa gương mặt còn lại lộ ra, một con ngươi đỏ như máu, làn da xám xanh chứng tỏ ả đã chuyển đổi.
Hẳn là sơ ủng bởi Huyết tộc trung cấp, không thể chuyển đổi thành Huyết tộc hoàn chỉnh.
Ngay từ đầu, phần thịt lộ ra ngoài của ả xanh trắng bất thường, cộng thêm đủ chuyện kỳ quái càng khiến Dạ Mộc hoài nghi.
"Vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện rồi, Dạ Mộc. Có điều cũng không sao."
Ả sờ lên nửa gương mặt kia, biểu cảm trở nên thống khổ: "Ta vốn không nên rơi vào kết cục này, chính là Lâm Đạt, tất cả là do ả quỷ hút máu kia hủy hoại ta."
"Ta muốn ả phải trả giá đắt. Cái gì mà hiệp ước hòa bình, cái gì mà cứu vớt nhân loại?! Đạo đức giả! Tất cả chỉ là để thỏa mãn thói hư vinh của ả mà thôi. Ả thật tưởng bản thân là đấng cứu thế sao?"
Ngả Lỵ càng nói càng kích động, tăng nhanh tốc độ, Dạ Mộc nhắm vào ả, bắn một phát súng.
Đạn găm vào tường, còn kẻ vừa đứng đằng kia đã thuấn di đến trước mặt Dạ Mộc.
"Hiện tại ta cũng là Huyết tộc, những năng lực kia ta đều có. Dạ Mộc, ngươi có biết Huyết tộc có thể cắn nuốt lẫn nhau không?"
"Người hầu trong cung điện của các ngươi thật đúng là ngốc. Ta chỉ làm bộ làm tịch một chút, bọn chúng đã tưởng ta là nhân loại yếu đuối, muốn xem ta như thức ăn, không ngờ lại bị ta gϊếŧ ngược lại."
"Còn có Huyết tộc dưới tầng hầm này. Nhờ có ngươi, ta mới có thể không phí chút sức lực mà hấp thụ bọn chúng."
"Tuy mùi vị không ngon lắm nhưng sau khi hút khô chúng, một số năng lực mà Huyết tộc cao cấp mới có thể sử dụng, ta cũng có thể dùng được."
"Ngươi muốn thử không?"
Lại thêm mấy phát súng nhưng căn bản không thể bắn trúng ả. Dạ Mộc rút cọc gỗ ra, chuẩn bị chờ thời điểm ả ta áp sát sẽ dùng đến.
Thù hận phải mãnh liệt đến mức nào mới có thể vứt bỏ thân phận nhân loại, làm ra những chuyện điên cuồng thế này.
Ranh giới cuối cùng của Dạ Mộc là không thể biến thành quỷ hút máu.
Dùng hết viên đạn cuối cùng, Ngả Lỵ cũng thuấn di đến sau lưng hắn.
"Dạ Mộc, muốn biến thành Huyết tộc giống ta không?"
"Không bao giờ!"
Dạ Mộc nắm cọc gỗ, đẩy mạnh về phía sau.
_______________________________________________________________________
【 Ký chủ! Có một lượng lớn Huyết tộc đang tiến đến thôn trang!】
Thôn trang nào?
【 Thôn của nhân vật phản diện!】
Dựa theo hiệp ước, Huyết tộc không thể làm ra hành vi tổn thương đến nhân loại, trừ khi đó là những Huyết tộc cấp thấp bị bỏ sót của các dòng bên.
"Kiệt Đặc."
"Nữ vương, có chuyện gì?"
Lăng Thanh Huyền nói cho ông ta một địa chỉ, bảo tăng nhanh tốc độ.
Cuộc hành trình vốn thảnh thơi trở nên khẩn trương, tóc Kiệt Đặc cũng bị thổi loạn thành tổ quạ.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, thôn dân hò hét kêu cứu. Thời điểm Lăng Thanh Huyền đến nơi, Huyết tộc cấp thấp đã bắt lấy thôn dân mà cắn hút.
Cụ già, trẻ nhỏ, không buông tha một ai. Chỉ cần là nhân loại xuất hiện trong tầm mắt, trước tiên cắn một cái, sau đó dùng móng tay sắt nhọn cào bị thương, vứt trên mặt đất.
Ngọn lửa lớn kia vốn là để ngăn cản Huyết tộc, không ngờ bọn chúng lại dùng chính thân mình mở đường cho Huyết tộc phía sau.
Lăng Thanh Huyền không chờ được xe ngựa tiến vào thôn, tự mình thuấn di đến trước mặt một Huyết tộc đang chuẩn bị há miệng. Nàng quơ tay một cái, Huyết tộc kia biến thành sương đen.
Lăng Thanh Huyền đón lấy đứa bé đang khóc bù lu bù loa, ném vào lòng thôn trưởng vừa lảo đảo chạy tới.
"Xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt thôn trưởng cháy đen, lấm lem vết máu: "Ta cũng không biết. Buổi tối còn rất bình thường, tới nửa đêm, bọn chúng đột nhiên tập kích. Có một số thôn dân đã trốn đến nơi tị nạn nhưng còn một ít chạy không kịp. Nữ vương, van xin ngài cứu lấy chúng tôi!"
Không cần thôn trưởng cầu xin, Lăng Thanh Huyền cũng sẽ ra tay.
"Kiệt Đặc, xử lý bọn chúng."
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang vọng khắp thôn làng. Kiệt Đặc và nàng đồng thời ra tay, âm thanh Huyết tộc kêu rên, liên miên không dứt.