Trẻ con trong làng thôn không biết từ đâu chạy đến, ném đá về phía Ngả Lỵ
Tiếp đó, một lượng lớn thôn dân cũng chạy tới, đồng loạt ném đá, ném gỗ vào Ngả Lỵ
Hòn đá đầu tiên được như ý, những thứ phía sau khi tới gần Ngả Lỵ đều bị đẩy lùi.
Ả sờ lên chỗ bị thương, vẻ mặt dữ tợn: "Mặt của ta! Mặt của ta! Các ngươi dám đụng đến gương mặt hoàn mỹ của ta?!"
Vết thương kia vừa lúc ở nửa bên mặt còn chưa bị biến đổi của ả, có điều bây giờ cũng trở nên vô cùng xấu xí.
"Tự tìm đường chết!"
Ả giơ tay về hướng đứa bé, nó đột nhiên bị một cỗ sức mạnh nhấc lên không trung.
Thôn dân kinh hồn khiếp vía, liều mạng muốn túm đứa bé về nhưng đều với không tới.
"Ha ha ha, đây là kết cục cho kẻ dám chọc giận ta. Chết... A!"
Cánh tay đang giơ lên kia bỗng xoay một vòng, rũ xuống, như thể mất đi sinh mệnh chèo chống.
Ngả Lỵ ôm chặt lấy cánh tay mà gào thét. Đứa bé nọ được tự do, rơi xuống, được thôn dân đón lấy.
Kiệt Đặc nhìn Lăng Thanh Huyền vươn tay, kinh ngạc: "Nữ vương!"
"Ta còn chưa chết. Hoảng cái gì."
Biểu tình của nàng lành lạnh, giọng điệu như thường, nếu không phải thân thể ngày càng nhẹ, không ai có thể tin nàng là một người sắp chết.
"Thân ái?" Dạ Mộc sực tỉnh từ nỗi bi thương, nhìn nàng không chớp mắt.
Hắn biết mà. Nàng là Huyết tộc lợi hại nhất, sao có thể chết được.
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, phế bỏ toàn bộ tay chân của Ngả Lỵ, vứt đến chỗ nhóm thuộc hạ của Kiệt Đặc.
"Xé xác ả."
Kiệt Đặc hơi ngây người, lập tức đi xử lý.
"Không thể nào! Rõ ràng ngươi đã sắp chết rồi, sao có thể vẫn lợi hại như vậy được! A--! Cút đi! Cút ngay cho ta! A--!"
Không chỉ thuộc hạ của Kiệt Đặc, những Huyết tộc cấp thấp kia đánh hơi thấy lệ khí trên người ả cũng nhào tới.
Năng lực hoàn toàn không sử dụng được, Ngả Lỵ chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị xé thành từng mảnh.
"Ha ha ha, ta có chết cũng không để ngươi sống yên đâu, Lâm Đạt!"
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, biến mất giữa tràng âm thanh gặm nuốt ngấu nghiến.
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành. 】
【 Hệ thống cảnh báo: Lượng máu của ký chủ thấp hơn %, xin nhanh chóng bổ sung máu.】
"Thân ái, tốt quá rồi. Nàng không sao, nàng còn sống, ta... Ặc..."
Dạ Mộc còn chưa kịp mừng rỡ, một đợt tanh ngọt trào lên khoang miệng. Hắn phun ra một búng máu, vội vàng lấy tay che lại.
Tại thời điểm bị thao túng, Ngả Lỵ đã cho hắn ăn thứ gì đó.
Trong bụng quặn đau, trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Sức lực ôm lấy nàng cũng biến mất, Dạ Mộc ngã xuống đất, duỗi tay bắt lấy tay nàng.
Tại sao? Vẫn không thể cùng nàng ở bên nhau. Rõ ràng chỉ là một nguyện vọng đơn giản như vậy.
"Thân ái."
Nhưng chỉ cần nàng không sao là được. Nàng có thể tiếp tục tồn tại là tốt rồi.
Lăng Thanh Huyền đã dùng chút sức lực cuối cùng để tiêu diệt Ngả Lỵ dẫn đến lượng máu giảm mạnh. Nàng nghiêng đầu nhìn Dạ Mộc, đưa cổ tay tới.
"Ngươi sẽ không chết. Uống đi, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau."
"Có thật không?"
Lăng Thanh Huyền nhẹ chớp mắt: "Thật. Ta có bao giờ gạt ngươi đâu chứ."
Phải, Lăng Thanh Huyền chưa từng gạt hắn, luôn đối xử tốt với hắn.
"Uống máu này, ngươi sẽ giống như các thôn dân, sinh long hoạt hổ. Ngươi đưa ta trở về, ta sẽ từ từ khỏe lại."
Kiệt Đặc nhìn gương mặt đã gần như trong suốt kia, răng nanh cắn rách môi lúc nào mà không biết.
Nữ vương...
Ông có thể cảm nhận được, đã như đèn treo trước gió.
"Được, ta tin nàng."
Cổ tay đặt lên môi hắn, máu vốn không chảy ra được nữa, Lăng Thanh Huyền vận chuyển linh lực, ép máu chảy ra.
Trong khoang miệng là hương vị dòng máu của nàng.
Dạ Mộc chưa từng nếm thử nhưng thời khắc này lại cảm thấy cả trái tim đều vì nàng mà sống lại.
Khôi phục một ít sức lực, cổ tay đang kề vào môi hắn dần dần lạnh buốt.
【 Hệ thống cảnh báo: Lượng máu của ký chủ thấp hơn %. 】
"Ngươi xem, ta đã nói có thể cứu ngươi mà."
Dạ Mộc gật đầu, nhìn vào gương mặt nàng, phát hiện nàng đã nhắm mắt lại.
"Thân ái?" Hắn lại ngồi xuống, ôm lấy nàng, lúc này mới nhận ra thân thể nàng còn nhẹ hơn cả lông vũ.
Nàng nói rồi, chỉ cần đưa nàng trở về, sẽ từ từ lành lại. Dạ Mộc muốn mang nàng về, nhưng vừa cất bước đã nhìn thấy mái tóc bạc của nàng mất đi ánh sáng.
Dạ Mộc bóp nhẹ tay nàng: "Xảy... xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông cộc cằn Kiệt Đặc cuối cùng cũng nhịn không được nữa, quát: "Nữ vương vì cứu thôn trang này mất một lượng máu cực lớn, còn bị ngươi đâm trúng, trái tim vỡ nát. Ngươi không phát hiện ra hay sao?!"
"Không... không phải có thể lành lại hay sao?" Chóp mũi cay cay, Dạ Mộc ôm nàng càng chặt: "Ngươi gạt ta. Ta không tin ngươi. Ta chỉ tin nàng thôi."
"Mẹ nó!" Kiệt Đặc nhịn không được chửi thề: "Trái tim bị hủy hoại hoàn toàn, lại không có máu chữa trị, lành lại thế nào được?! Ngươi tỉnh lại đi!"
"Thân ái, nàng nói đi, có phải hắn gạt ta không?"
Lăng Thanh Huyền không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy thật ồn ào, nhẹ 'ừ' một tiếng.
Có thể về nhà trước hay không? Nàng muốn nằm trên giường lớn mềm mại.
Thôn dân lúc này đều yên tĩnh lại. Bọn họ nhìn hai người kia, không nói nên lời.
【 Hệ thống cảnh báo: Lượng máu của ký chủ thấp hơn %. 】
Biết rồi, ồn ào quá.
"Có nghe không? Thân ái không gạt ta đâu." Dạ Mộc bế Lăng Thanh Huyền, lách qua Kiệt Đặc. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, Lăng Thanh Huyền đã cảm nhận được chất lỏng nóng ướt rơi lên người mình.
"Lúc nãy, hẳn là chút máu cuối cùng rồi phải không?"
Hử? Bé con tự nhiên dừng lại làm gì? Đi nhanh lên đi nha.
"Nếu ta biến thành Huyết tộc, có thể cứu nàng không?"
Chắc là không thể đâu. Trái tim bổn tọa nát luôn rồi còn đâu.
【Ký chủ...】Cũng may ký chủ không còn sức nói chuyện. Nhân vật phản diện mà nghe được thì... Hầy.
Dạ Mộc xoay người, nhìn về phía Kiệt Đặc: "Có thể không? Nếu ta biến thành Huyết tộc, có thể cứu nàng không?"
Kiệt Đặc cụp mắt: "Không thể."
"Tại sao không thể?! Rõ ràng nàng có thể cứu ta, tại sao ta lại không thể cứu nàng? Tại sao chứ?!"
"Không kịp nữa!" Kiệt Đặc rống đáp lại. Nhân loại này thế mà dám nạt ông. Có tin ông cắn chết hắn không.
Dạ Mộc ngồi sụp xuống đất, ôm nàng thật chặt.
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ ẩn giấu hoàn thành. 】
"Dạ Mộc."
"Ta ở đây."
Lăng Thanh Huyền mấp máy môi, dùng giọng nói nhẹ đến mức không ai nghe thấy, thì thầm bên tai Dạ Mộc.
【Hệ thống cảnh báo: Lượng máu của ký chủ về .】
Dạ Mộc nghe xong lời cuối cùng, trừng lớn đôi mắt. Người trong ngực biến thành sương đen tan đi, không lưu lại chút gì.
"Ư... Hu... A--!"
Dạ Mộc cong người, đôi mắt đỏ rực. Hắn sờ lên mặt đất, nhưng không tìm được một chút vết tích thuộc về nàng.
"A--! Nàng vẫn lừa gạt ta! Nàng gạt ta!"
Còn nói sẽ không chết. Còn nói sẽ khỏe lại. Đều là gạt hắn!
Tiếng than khóc của thiếu niên vang vọng khắp mảnh trời đêm nay.
Kiệt Đặc trầm mặc, toàn thể thôn dân đặt tay trước ngực, cúi người trước khối đất trống kia.
Nữ vương, ra đi thanh thản.